Hai mắt Diệp Tư sáng ngời. Không sai, cảm giác huyết mạch tương liên này khiến cô cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cô nhịn không được nhẹ giọng nói:
- Là cảm giác của mẹ!
Tống Thư Hàng:
- Hở?
"Diệp Tư sẽ không thật sự muốn xem Lệ Chi Tiên Tử là mẹ đó chứ?"
Giọng của Diệp Tư rất nhỏ nhưng ở đây đều là tu sĩ ngũ lục phẩm, ai cũng tai thính mắt tinh cả.
Mà Lệ Chi Tiên Tử thân là chân quân lục phẩm, đương nhiên cũng nghe được lời Diệp Tư nói. Cho nên, khóe mắt cô liếc về phía Thư Hàng.
Đồng Quái Tiên Sư trong tay cô vẫn xoay vòng vòng theo nhịp như trước, khóe mắt liếc qua vừa lúc có thể liếc đến Diệp Tư bên cạnh Thư Hàng. Ừm, là một thiếu nữ rất đáng yêu, mái tóc dài thiên về màu nâu được tỉ mỉ tết thành bím, tóc mái thật dài mơ hồ che ánh mắt cô bé lại, toàn thân tỏa ra khí tức văn học.
Lúc này, ánh mắt Lệ Chi Tiên Tử đối diện với ánh mắt Diệp Tư.
Trong nháy mắt, Lệ Chi Tiên Tử cảm giác thân thể khựng lại một giây. Kiểu khựng lại này là hô hấp, tư duy, tất cả của tất cả, toàn bộ ngừng lại trong nháy mắt.
Sau đó, có một cảm giác từ trong trái tim tiên tử tuôn trào ra, cảm giác đó có tên là “thân thiết”.
Cảm giác thân thiết quái quỷ gì đây!
Đây rõ ràng là lần đầu tiên cô nhìn thấy vị thiếu nữ tên Diệp Tư này mà.
Sau cảm giác thân thiết, trái tim Lệ Chi Tiên Tử cảm thấy thắt lại.
Ngay lúc cô ngừng lại như vậy, trong lòng hoảng hốt, tay trượt một cái, Đồng Quái Tiên Sư đã bị ném bay ra ngoài, phóng thẳng lên trời cao…
- A oa oa oa oa!
Đồng Quái Tiên Sư đáng thương lệ tuôn như suối bị ném lên cao.
Tuy rằng miệng kêu thảm nhưng trong lòng Đồng Quái Tiên Sư lại rất vui vẻ. Đừng hiểu lầm, Đồng Quái Tiên Sư không phải bị cuồng ngược đâu, hắn chỉ đang nghĩ, sau khi mình bị ném lên trời cao thì có thể thừa cơ chuồn khỏi tay Lệ Chi Tiên Tử rồi.
Chỉ cần nhân cơ hội chạy thoát, sau đó Lệ Chi Tiên Tử sẽ không tìm hắn gây sự nữa. Dù sao tiên tử đã giày vò hắn một lần, hẳn sẽ không vì cùng một lý do mà đánh hắn lần nữa đâu ha?
Chờ sau khi thoát thân, hắn lại tìm cơ hội dâng lễ vật hợp tâm ý Lệ Chi Tiên Tử, có thể khiến cơn giận còn sót lại của tiên tử tiêu tán toàn bộ, tránh thoát một kiếp này!
Vì vậy sau khi bị ném lên không trung, Đồng Quái Tiên Sư phát huy khả năng diễn xuất của một ảnh đế siêu cấp, kêu thảm liên tục, âm thầm thúc giục linh lực của mình khiến mình càng bay càng cao, thừa cơ chuồn mất.
Bắc Hà Tán Nhân vẫn luôn chú ý Đồng Quái Tiên Sư lên tiếng nói:
- Xem ra tên thầy bói dỏm đó muốn chạy!
Sau khi nói xong, Bắc Hà Tán Nhân cũng không chạy theo đuổi bắt Đồng Quái, giữa hắn và thầy bói dỏm sẽ có một trận chiến, nhưng không phải bây giờ.
Còn phải chờ thêm vài ngày nữa.
Đến lúc đó, đánh một trận trên đỉnh Tử Cấm, nhất định phải cho thầy bói dỏm một kinh hỉ long trời lở đất, khiến hắn ta quỳ xuống khóc lóc xin tha thứ!
Được Bắc Hà Tán Nhân nhắc nhở, rất nhiều vị đạo hữu lập tức phóng lên trời, đuổi theo hướng Đồng Quái Tiên Sư. Nhóm đạo hữu Cổ Hồ Quan Chân Quân, Vân Du Tăng Thông Huyền, Diệt Phượng Công Tử đồng thời đuổi về phía Đồng Quái Tiên Sư.
Trong mỗi một người bọn họ đều có một hai câu chuyện kỳ lạ chẳng hiểu ra sao… Rõ ràng, chính là cái tên Đồng Quái Tiên Sư này từng ở một thời gian nào đó, một địa điểm nào đó dịch dung thành diện mạo của bọn họ, tính ra quẻ trớt quớt.
Hiện tại, cơn giận của Lệ Chi Tiên Tử đã trút, nhưng lửa giận trong lòng bọn họ còn đang cháy rừng rực đây này! Không đuổi theo Đồng Quái Tiên Sư đập hắn một trận thì lửa giận trong lòng chúng đạo hữu khó mà tiêu tan.
Nói đi cũng phải nói lại… dung mạo bây giờ của cái tên Đồng Quái này là ai ta? Thoạt nhìn dường như dáng vẻ có hơi quen mắt, nhưng trong chốc lát mấy vị đạo hữu đều nghĩ không ra.
Đoán chừng là vị đạo hữu bế quan rất lâu nào đó đi? Dù sao cũng không phải diện mạo vốn có của tên Đồng Quái này.
- Đại sư, Cổ Hồ Quan đạo hữu, các ngươi có ai từng nhìn thấy bộ mặt thật sự của Đồng Quái chưa?
Diệt Phượng Công Tử tò mò hỏi, hắn gia nhập nhóm Cửu Châu số khá trễ, đến tận bây giờ cũng chưa từng trông thấy dáng vẻ thật sự của Đồng Quái Tiên Sư.
Vân Du Tăng Thông Huyền im lặng lắc đầu.
Cổ Hồ Quan Chân Quân cười khổ:
- Từ khi ta biết Đồng Quái Tiên Sư thì mỗi lần nhìn thấy hắn đều là diện mạo bất đồng, thậm chí là giới tính cũng bất đồng, tuổi tác cũng không giống nhau. Nếu không phải chính bản thân hắn thừa nhận thì không ai biết hắn chính là Đồng Quái.
Diệt Phượng Công Tử cắn răng nói:
- Thật là phiền mà, vậy nên tuyệt đối không thể để hắn chuồn mất. Một khi rời khỏi tầm mắt của chúng ta, lần sau gặp lại hắn, có trời mới biết hắn sẽ xuất hiện với hình dáng gì.
Những đạo hữu cùng đuổi theo xung quanh liên tục gật đầu, tuyệt đối không thể để tên thầy bói dỏm chạy xa!
…
Trên đài, Lệ Chi Tiên Tử nhìn Diệp Tư, hai người bốn mắt đối diện nhau, tiên tử lại không nói nên lời.
Lúc trước trong nhóm Cửu Châu số , Lệ Chi Tiên Tử đã nghe Tô Thị A Thất nhắc tới, nói lúc tìm Đồng Quái Tiên Sư có một tiểu cô nương tên Diệp Tư gọi Đồng Quái dịch dung thành cô là mẹ.
Khi đó cô còn cảm thấy quả thật là hoang đường.
Nhưng không ngờ rằng, chuyện càng hoang đường hơn lại nảy sinh trên người cô. Cô cũng cảm ứng được cảm giác “thân thiết” từ trên thân tiểu cô nương tên Diệp Tư kia.
Loại cảm giác này tựa như… vị thiếu nữ tên Diệp Tư kia thật sự là “con gái” cô.
Không không không, sao cô lại sinh ra cái ý tưởng đáng sợ này chứ.
Tuyệt đối không được!
Lệ Chi Tiên Tử cô ngay cả một đạo lữ song tu cũng không có, đột nhiên xuất hiện một cô con gái, cô sẽ sụp đổ đó.
Đang lúc Lệ Chi Tiên Tử suy tư, dáng vẻ Diệp Tư nơi xa dường như có phần không khắc chế được. Cô mở miệng với Lệ Chi Tiên Tử, nhìn khẩu hình miệng của cô, trong chốc lát sẽ gọi ra tiếng “mẹ”?
Tuyệt đối không thể để cô gọi thành tiếng!
Một khi thiếu nữ này hô lên một tiếng “mẹ” trước mặt mọi người, ngày mai trang nhất của nhật báo tu sĩ chính là cái tít “Lệ Chi Tiên Tử nổi tiếng giới tu chân thực ra đã âm thầm có một cô con gái đáng yêu, thử hỏi người chồng của Lệ Chi Tiên Tử rốt cuộc là ai?”
- Chờ một chút!
Lệ Chi Tiên Tử vội vàng la lên trước khi thiếu nữ Diệp Tư gọi một tiếng “mẹ”.
Dáng vẻ nôn nóng của Lệ Chi Tiên Tử dọa các đạo hữu bên cạnh nhảy dựng lên.
Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của Lệ Chi Tiên Tử.
Diệp Tư cũng bị Lệ Chi Tiên Tử dọa sợ hết hồn, lời muốn nói cũng nghẹn trong cổ họng.
Sau một lúc, thân hình Lệ Chi Tiên Tử nhảy lên một cái, không hề thu liễm, sàn đá của sân tỷ võ dưới chân bị cô đạp phát vỡ luôn. Rầm một tiếng, cô đáp xuống bên cạnh Diệp Tư.
Diệp Tư ngậm miệng lại, cô nhìn về phía Lệ Chi Tiên Tử, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
- Đạo hữu có bảy đạo hiệu này, ta mượn bạn gái của ngươi dùng một lát.
Lệ Chi Tiên Tử nói rồi vươn tay cuốn một cái, chặn ngang ôm lấy Diệp Tư.
Ngay sau đó, Lệ Chi Tiên Tử chân đạp hư không, nhanh chóng chạy mất. Trong nháy mắt, không biết cô đã mang theo Diệp Tư chạy đi nơi nào…
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật.
Lệ Chi Tiên Tử muốn mang Diệp Tư đi giáo dục tẩy não sao? Nhưng Lệ Chi Tiên Tử hẳn là không làm hại Diệp Tư mới đúng chứ nhỉ.
Vở kịch “Lệ Chi Tiên Tử đại chiến Đồng Quái Tiên Sư” lại bởi vì Diệp Tư mà tan cuộc trước giờ.
Mà thôi, thời gian không còn sớm, về ngủ vậy. Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
- Muốn về nghỉ ngơi sao?
Ngư Kiều Kiều dò hỏi:
- Thuận tiện mang ta theo với, mấy ngày nay ta tu luyện gặp phải bình cảnh nhỏ, cần Ngộ Đạo thạch giúp ta một chút.
Cô đây là muốn hưởng ké Ngộ Đạo thạch.
- Được, vậy chúng ta đi thôi.
Tống Thư Hàng cười nói.
Lại nói, chờ lúc Lệ Chi Tiên Tử mang Diệp Tư trở về, quan hệ giữa hai người có thể biến thành mẹ con không đây?
…
Mấy phút sau.
Tống Thư Hàng về phòng mình nghỉ ngơi, Ngư Kiều Kiều biến nhỏ lại cỡ bàn tay, nán lại trong phạm vi năm thước quanh hắn.
- Ngủ ngon nhé, Kiều Kiều.
Tống Thư Hàng nói.
Ngư Kiều Kiều:
- Ngủ ngon.
Ngay lúc Tống Thư Hàng chuẩn bị nghỉ ngơi thì điện thoại di động của hắn vang lên, là Hiến Công Cư Sĩ gọi tới.
Không phải hôm qua Hiến Công tiền bối vừa mang theo Long Ma rời đi sao? Bây giờ gọi điện thoại cho hắn làm gì nhỉ?
Tống Thư Hàng tò mò bắt máy.
Hiến Công Cư Sĩ hỏi:
- A lô, Thư Hàng tiểu hữu à? Bây giờ ngươi đang ở đâu thế?
Tống Thư Hàng nói:
- Ta đang ở phòng mình.
- Được, ta lập tức đi tìm ngươi.
Hiến Công Cư Sĩ nói:
- Hả?
Tống Thư Hàng:
- Tiền bối ngài tìm ta có chuyện gì thế?
- Ha ha ha, là thế này, Long Ma dược tề bào chế xong rồi, chế được tổng cộng bốn mươi phần, ta và ngươi chia đôi, mỗi bên hai mươi phần. Ta lập tức đưa đến cho ngươi.
Hiến Công Cư Sĩ cười nói, tâm trạng tốt dễ sợ.
Tống Thư Hàng kinh ngạc hỏi:
- Bào chế Long Ma dược tề xong rồi á? Nhanh thế?
Phải biết rằng trước đây hắn luyện Thối Thể Dịch đơn giản nhất cũng cần tới mấy tiếng đồng hồ. Long Ma dược tề này chính là đan dược có công hiệu với cả chân quân lục phẩm đó, vậy mà vèo một phát đã làm xong à?
- Ha ha ha, dược tề khác với đan dược. Bào chế dược tề cũng không cần giống như luyện đan, luyện xong cần mấy ngày thậm chí mấy tháng. Bào chế dược tề không tốn thời gian lâu vậy đâu. Điều cần chính là dược tề sư pha đúng tỉ lệ nước thuốc, cùng với thời điểm dung hợp dược tề. Thao tác cụ thể ta không hiểu nhiều, nhưng Dược Sư chỉ bỏ ra mấy tiếng đồng hồ đã bào chế thành công Long Ma dược tề.
Hiến Công Cư Sĩ cười nói:
- Ta lập tức đi tìm ngươi, chỉ cần có Long Ma dược tề, vấn đề thể chất cuối cùng đã có thể giải quyết!
- Sau đó, chúng ta rốt cuộc không cần lo lắng vấn đề tinh thần lực quá lớn nữa!
Tống Thư Hàng cũng đáp lại.
- Ừ, Long Ma dược tề, ngươi xứng đáng có được!
Tinh thần lực hiện tại của Tống Thư Hàng đã gần kề tứ phẩm, sắp đạt đến mức độ màu bạc, mà thể chất của hắn khó khăn lắm mới đạt đến cường độ tam phẩm.
Muốn khiến tinh thần lực không làm thân thể quá tải, hắn nhất định phải dùng Long Ma dược tề để tăng cường độ thể chất lên mức tiêu chuẩn gần kề hoặc đạt tới tứ phẩm.
Long Ma dược tề, được luyện thành từ tinh huyết của Long Ma cấp bậc chân quân nhất định có thể làm được việc này.
Ngư Kiều Kiều hỏi:
- Làm xong Long Ma dược tề rồi hả?
- Đúng vậy, Hiến Công tiền bối đang mang dược tề tới đây.
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” truyền đến.
Vừa nhắc đã tới.
Tống Thư Hàng mở cửa phòng thì thấy Hiến Công Cư Sĩ ngậm tẩu thuốc đứng trước cửa, trong tay hắn xách theo một cái túi đặc thù.
Trên túi cắm đầy từng ống nghiệm màu đỏ đựng dược tề. Dược tề bên trong thỉnh thoảng hóa thành rồng nhỏ màu đỏ, quay cuồng trong ống nghiệm.