Giữa thế giới Cửu U và nho gia là tình trạng đối địch không chết không thôi. Năm đó sau khi Thánh Nhân nho gia tranh đoạt thiên đạo thất bại, tà ma Cửu U nhắm ngay chỗ yếu mà vào, suýt chút nữa tàn sát sạch toàn bộ nho gia, khiến tu sĩ nho gia cực kỳ hưng thịnh một thời xuống dốc từ đó.
Sau đó, nho gia trải qua thời kỳ tối tăm dài đằng đẵng mới dần dần khôi phục. Nhưng mỗi khi nho gia có đầu mối phục hưng lần nữa, tà ma Cửu U sẽ lập tức tìm tới cửa, điên cuồng tấn công, tiếp tục đè xuống đầu mối phục hưng của nho gia.
Hơn ba trăm năm trước, tu sĩ nho gia nhiều lần bị đánh úp đã lựa chọn ở ẩn, hầu như không hề xuất hiện trước mặt người đời. Trải qua mấy trăm năm mới từ từ khôi phục chút nguyên khí.
Hiện tại, khi nhìn thấy nguyên khí tu sĩ nho gia dần khôi phục lại, tà ma Cửu U rục rịch ngóc đầu dậy lần nữa. Chúng nó chuẩn bị thừa dịp tu sĩ nho gia tổ chức buổi lễ long trọng ba năm một lần thì điên cuồng tấn công một trận.
- Tà ma Cửu U tấn công ‘Bạch Vân thư viện’?
Tống Thư Hàng suy tư chốc lát, hỏi:
- Tà ma Cửu U đến xâm lấn rất mạnh sao?
Lúc nhắc đến ‘tà ma Cửu U’, hắn lập tức nghĩ tới đám tà ma Cửu U tấn công sơn trang nghỉ phép của Bạch Tôn Giả lúc trước.
Thành thật mà nói, thực lực của đám ‘tà ma Cửu U’ kia không yếu, tà ma cấp bậc chân quân lục phẩm đã có vài tên.
Nhưng đáng tiếc là bọn chúng gặp phải đại sư trận pháp Hiến Công Cư Sĩ trong ‘nhóm Cửu Châu số ’ cùng với đám bạn tốt Hiến Công Cư Sĩ mời đến trợ giúp. Lại thêm mấy diễn viên phái thực lực của ‘nhóm Cửu Châu số ’, đám tà ma Cửu U kia triệt để gặp bi kịch.
Nói cho cùng, trên thế giới này tu sĩ ‘rất ngầu’ không đáng sợ, tu sĩ ‘ngầu đến không có bạn bè’ cũng không đáng sợ.
Đáng sợ chính là tu sĩ ‘rất ngầu’ còn có một đám bạn ‘rất ngầu’, đây đúng là quá mức tàn khốc mà.
- Theo ta được biết, tuy rằng tà ma Cửu U cấp kiếp tiên cửu phẩm sẽ không trực tiếp ra tay… nhưng mẫu sào tà ma Cửu U cấp bậc bát phẩm có thể sẽ xuất động. Mà tà ma cấp bậc tôn giả thất phẩm ít nhất sẽ xuất hiện ba vị trở lên.
Bạch tiền bối two thản nhiên nói.
Tống Thư Hàng hít một hơi khí lạnh, ngay cả tồn tại cấp bậc bát phẩm đều sẽ được điều động? Phải biết rằng tồn tại cường đại nhất trong ‘nhóm Cửu Châu số ’ chính là Thất Tu Tôn Giả, Bạch Tôn Giả, còn có một vị quản lý thần bí ‘Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử” đều là cấp bậc tôn giả, Linh Điệp Tôn Giả xem như viện trợ bên ngoài.
Đến tận bây giờ, trong nhóm Cửu Châu số còn chưa có tồn tại bát phẩm hiển linh. Mà lần này tà ma Cửu U xâm lấn thế mà lại điều động tà ma bát phẩm.
- Tin tức này… có đáng tin không?
Tống Thư Hàng thu lại nụ cười trên mặt.
Cường giả Cửu U điều động lần này quá mạnh mẽ.
Hắn không biết chiến lực mạnh nhất hiện tại của [Bạch Vân thư viện] nho gia rốt cuộc là cường giả mấy phẩm.
Nhưng sơ ý chút thôi, nói không chừng chính là tai họa ngập đầu.
- Trong thế giới Cửu U, không có bất cứ chuyện gì có thể giấu giếm được đôi mắt ta.
Bạch tiền bối two duỗi lưng, cười ha ha nói.
- Cảm ơn Bạch tiền bối đã báo tin.
Tống Thư Hàng cảm kích nói:
- Ta lập tức đi nói tin tức này cho các vị tiền bối để họ sớm chuẩn bị.
Nói rồi, Tống Thư Hàng la lên:
- Rời khỏi không gian!
Sau đó… hắn rời khỏi không gian thất bại.
Ý thức của Tống Thư Hàng vẫn lưu lại trong không gian như trước.
Hắn nghi hoặc nhìn về phía Bạch tiền bối two.
Bạch tiền bối two cười nói:
- Kể cho ta nghe một chuyện cười nữa thì ta sẽ thả ngươi rời đi.
Tống Thư Hàng vội nói:
- Bạch tiền bối, chuyện cười có thể nợ trước không? Tình huống bây giờ khẩn cấp như vậy, hiện tại ta nhất định phải giành giật từng giây mới được.
- Nhưng ta không vội mà ~~
Bạch tiền bối two ngáp một cái:
- Ngoài ra… từ mức độ nào đó mà nói thì ta đứng bên phe ‘thế giới Cửu U’. Vì vậy, đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi mau kể chuyện cười cho ta nghe đi, ta hài lòng sẽ thả ngươi rời đi.
Tống Thư Hàng:
- …
Bạch tiền bối two thuộc phe Cửu U? Vậy sao hắn còn muốn nói tin tức ‘tà ma Cửu U’ tấn công cho mình biết?
Dường như nhìn ra nghi hoặc trong mắt Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối two nói:
- Không phải nhân loại các ngươi còn chia thành rất nhiều quốc gia sao, phe Cửu U cũng chia thành rất nhiều thế lực giống thế. Đừng suy nghĩ nhiều, mau kể chuyện cười đi!
Tống Thư Hàng cười khổ nói:
- Bạch tiền bối, lúc này ta thật sự không nhớ nỗi bất kỳ chuyện cười nào. Nợ trước được không ạ? Chờ ta trở về xem thêm mấy chuyện cười, quay lại đây sẽ kể gấp đôi, không, gấp mười cho ngươi nghe!
- Hơ
~~Bạch tiền bối two ngáp một cái:
- Không kể thì thôi, ta đánh một giấc đây. Một giấc của ta có thể phải ngủ hơi lâu nha ~~ Nhắc nhở ngươi một việc, lần trước lúc ta cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ lâu chút là ngủ tròn sáu trăm năm đó.
Sáu trăm năm!! Sáu trăm năm trời, Tống Thư Hàng cảm thấy xương cốt của mình đều mục nát thành cặn con mẹ nó rồi.
Gương mặt Tống Thư Hàng xoắn xuýt.
Bạch tiền bối two nhìn dáng vẻ của Tống Thư Hàng, nói:
- Ngươi thật sự không kể được chuyện cười sao?
- Không kể được chút nào hết, tâm tình ta bây giờ thì kể chuyện kinh dị còn thích hợp hơn.
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
- Vậy cũng được, ngươi kể chuyện kinh dị đi? Nếu hợp ý ta cũng thả ngươi ra ngoài.
Bạch tiền bối two vui vẻ nói.
Tống Thư Hàng:
- …
Đây là do hắn không cẩn thận đào hố chôn mình sao?
- Kể nhanh đi, không kể ta ngủ đấy nhé? Ta ngủ rồi ngươi cũng đừng mong gọi ta dậy được.
Bạch tiền bối two thúc giục.
Tống Thư Hàng suy nghĩ chốc lát, nói:
- Được rồi, ta kể một câu chuyện kinh dị ngắn.
Tinh thần Bạch tiền bối two lập tức tỉnh táo, ngồi dậy từ trong túi ngủ.
Tống Thư Hàng hạ giọng, tận lực tạo ra cảm giác kinh khủng:
- Chuyện kinh dị này rất ngắn, nhưng tuyệt đối… kinh khủng. Lập tức phải đi học, nhưng bài tập hè của rất nhiều bạn học… vẫn chưa hoàn thành.
Tống Thư Hàng từng cho rằng đây là câu chuyện kinh dị nhất. Mặc dù bây giờ hắn đã lên đại học, nhưng mỗi lần hồi tưởng lại câu chuyện kinh dị này, hắn vẫn sẽ sợ đến đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Bạch tiền bối two chớp mắt. Đậu má, hắn hoàn toàn không cách nào hiểu được câu chuyện này của Tống Thư Hàng có gì kinh dị. Nhưng nhìn vẻ mặt Tống Thư Hàng, hình như câu chuyện này thật sự rất kinh dị thì phải.
Tống Thư Hàng trong không gian này là thể ý thức, Bạch tiền bối two có thể đọc được một ít tâm tình của Tống Thư Hàng. Nỗi sợ hãi của Tống Thư Hàng không phải là giả.
- Được rồi… coi như ngươi hợp cách. Lần sau nhớ chuẩn bị nhiều chuyện cười chút, chuyện cười thú vị hơn chuyện kinh dị nhiều.
Bạch tiền bối two bất mãn phất tay.
- Vậy Bạch tiền bối, ta đi trước một bước nhé.
Tống Thư Hàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay.
Trong lòng hắn mặc niệm ‘rời đi’.
Ý thức lập tức thoát khỏi không gian này.
…
Tống Thư Hàng mở mắt, sau đó nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thị A Thập Lục.
- Tỉnh rồi à?
Tô Thị A Thập Lục nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này Tống Thư Hàng mới phát hiện mình đang gối lên đùi Tô Thị A Thập Lục. Hắn vội vàng ngồi dậy, ngại ngùng cười khan:
- Vừa rồi ta lại ngủ bao lâu?
- Khoảng năm phút thôi, ngươi đột nhiên hôn mê, bệnh trạng thoạt nhìn giống y như lúc trước. Ngươi lại tiến vào không gian của ‘mười ba pho tượng kiếp tiên’ sao?
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
- Ừm, lại bị kéo vào cái không gian chết tiệt kia. Có điều lần này không phải thi thố, ta có được một tin tức quan trọng… Tốt nhất là chúng ta lập tức liên hệ Bạch Tôn Giả, còn có các vị tiền bối trong ‘nhóm Cửu Châu số .
Vẻ mặt Tống Thư Hàng lo lắng nói.
- Là tin tức gì? Đừng sợ, cứ từ từ thôi.
Tô Thị A Thập Lục lấy di động ra, nói.
Tống Thư Hàng truyền âm nhập mật:
- Thế giới Cửu U đang điều động đại quân, chuẩn bị thừa dịp đại hội ba năm một lần của nho gia mà tấn công ‘Bạch Vân thư viện’. Lần này trong đại quân mà Cửu U điều động có thể sẽ có tà ma cấp bậc bát phẩm… hơn nữa ít nhất sẽ có ba vị tôn giả thất phẩm trở lên.
Loại tin tức này không thích hợp nói trực tiếp trước mặt mọi người, tránh cho việc gây nên hỗn loạn không cần thiết.
Tô Thị A Thập Lục cau mày:
- Tin tức có đáng tin không?
- Đang tin, bởi vì [tít tít tít] hoàn toàn không cần phải lừa gạt ta. Chết tiệt, vậy cũng bị mất tiếng.
Tống Thư Hàng buồn bực nói. vừa rồi hắn muốn dùng ‘một vị kia’ để thay thế ‘Bạch tiền bối two’, nhưng chỉ cần trong đầu hắn nghĩ đến Bạch tiền bối two, cho dù dùng ‘một vị kia’ để thay thế cũng sẽ trực tiếp bị mất tiếng.
Tô Thị A Thập Lục gật đầu, cô bấm số Bạch Tôn Giả, lại nói với Thư Hàng:
- Ta gọi điện cho Bạch tiền bối và Lệ Chi Tiên Tử, Thư Hàng ngươi gửi tin tức này vào ‘nhóm Cửu Châu số ’ đi, xem ý kiến của các tiền bối ‘nhóm Cửu Châu số ’. Việc này hai chúng ta không làm chủ được đâu.
- Được!
Tống Thư Hàng lấy di động ra, bắt đầu nhập tin vào.
Giọng nói của Bạch Tôn Giả nhanh chóng vang lên trong điện thoại của Tô Thị A Thập Lục:
- Ơ? Tiểu Thập Lục, cô tìm ta có việc sao? Á à, gần tới giờ rồi, chúng ta phải rời đi à?
- Đúng vậy, Bạch tiền bối, tới lúc chúng ta rời đi rồi. Ngoài ra xin tiền bối mau đến quảng trường đón ta và Thư Hàng, bọn ta có chuyện quan trọng muốn nói với Bạch tiền bối.
Tô Thị A Thập Lục nói nhanh.
- A ~ gấp lắm sao? Vậy các ngươi chờ chút, ta đang xử lý chuyện tiền phạt, xong ngay đây.
Bạch Tôn Giả cười gượng nói. trong một giờ lão tài xế A Bạch tung hoành không có đối thủ trên ‘Phi Kiếm Vù Vù’ của [Bạch Vân thư viện], trong một giờ ngắn ngủi, một mình hắn nhận hai mươi phần trăm đơn đặt hàng trên ‘Phi Kiếm Vù Vù’, đúng đáng sợ.
Sau đó hắn quyết định rời khỏi cái nghiệp ‘lão tài xế’ này, đang ngoan ngoãn đi nộp tiền phạt. dù sao nơi này là địa bàn của ‘Hằng Hỏa Chân Quân’ bạn tốt của hắn, hắn phải cho bạn tốt mặt mũi chứ.
Hằng Hỏa Chân Quân còn hận không thể khiến Bạch Tôn Giả đừng cho hắn mặt mũi… Bởi vì hiện tại hắn đang tự mình nộp tiền phạt cùng Bạch Tôn Giả. Là Bạch Tôn Giả gọi điện thoại kêu hắn đến, xin hắn dẫn đường tới đây nộp phạt.
Lúc này, ánh mắt trưởng lão Bạch Vân thư viện phụ trách xử lý phạt tiền nhìn Hằng Hỏa Chân Quân khiến Chân Quân cảm thấy toàn thân bứt rứt.
- Được rồi, bọn ta chờ ngài ở quảng trường mười ba pho tượng kiếp tiên.
Sau khi Tô Thị A Thập Lục cúp điện thoại lại gọi một cú y vậy cho Lệ Chi Tiên Tử.
Tống Thư Hàng cũng gửi xong tin tức đại quân tà ma Cửu U muốn tấn công ‘Bạch Vân thư viện’ vào nhóm.
Sau khi nhập tin xong, Thư Hàng và A Thập Lục ngồi sóng đôi.
- Chúng ta có nên tham chiến hay không?
Tống Thư Hàng dò hỏi. không biết vì sao, hiện tại trong đầu hắn hiện lên kịch bản Cao Mỗ Mỗ viết.
Tình tiết đại quân tà giới vây quét ‘Không Vân phái’…
Phì phì phì, Cao Mỗ Mỗ mỏ quạ đen, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi!