- Hừ, đừng nói nhảm nữa, ngươi cứ việc thực hiện kế hoạch của ngươi. Nói cho cùng thì ngươi là chủ, ta là hầu, ta sẽ không ngăn cản quyết định của ngươi. Một trăm năm này, ta đã suy nghĩ rõ ràng rồi.
Rồng đốm cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.
- Ta biết ngươi sẽ trả lời như vậy mà.
Thiên đạo rồng đốm đắc ý nói:
- Nhưng ta vẫn muốn hỏi lại, có như vậy thì cho dù sau này ngươi biến mất khi kế hoạch của ta thành công, trong lòng ta cũng bớt áy náy.
Rồng đốm :
-...
Tống Thư Hàng:
-...
Cuộc đối thoại giữa thiên đạo rồng đốm và rồng đốm đã tiết lộ một lượng tin tức cực lớn.
Thiên đạo rồng đốm đã nhắc tới từ thoát thân hai lần, vậy rốt cuộc là hắn muốn thoát khỏi thứ gì đây?
Thiên đạo thống trị tất cả, là tồn tại đỉnh cấp đứng trên vạn vật thế gian. Tu sĩ, tu luyện giả, yêu, ma, quỷ, quái, các thứ.... Toàn bộ đều nằm dưới sự cai quản của hắn. Thế thì thứ mà hắn muốn thoát khỏi, hình như chỉ có một thôi, đó chẳng phải chính là chức trách thiên đạo này sao?
Nhưng thiên đạo chính là mục tiêu cuối cùng của tất cả các tu sĩ, tại sao thiên đạo rồng đốm lại muốn thoát khỏi thiên đạo chứ?
Cũng có thể là do bây giờ ta còn đứng ở tầng thứ quá thấp, không cách nào hiểu được thiên đạo. Không chừng thứ mà thiên đạo rồng đốm muốn thoát khỏi là một thứ khác rất đáng sợ, ngay cả thiên đạo cũng không đối phó được thì sao?
Đầu óc Tống Thư Hàng xoay chuyển thật nhanh.
Ngoài ra, rồng đốm cũng không phải là anh em sinh đôi hay người thân gì đó của thiên đạo.
Từ nội dung cuộc nói chuyện có thể nghe ra được, rồng đốm là một tồn tại đặc thù, có mối quan hệ tính mạng tương liên với thiên đạo rồng đốm. Hơn nữa trong hai người, thiên đạo rồng đốm là người làm chủ mối quan hệ.
Nghe qua thì có vẻ rồng đốm giống như linh quỷ nhưng lại không hẳn là linh quỷ, bởi vì linh quỷ sẽ không tự nhiên biến mất.
...
Trong lúc đang suy tư, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm giác thân thể mình bỗng phình to lên.
Siêu khó chịu!
Hiện tại thân thể hắn giống như một quả bong bóng đang bị cưỡng ép bơm phồng lên, mặc kệ có nổ hay không, vẫn cứ cố sức mà bơm hơi vào.
Rốt cuộc... Ầm ~~ một tiếng.
Tống Thư Hàng nổ tung, à không đúng, là Kim Liên mà Tống Thư Hàng thông qua nhập mộng bám vào nổ tung.
Ngay lúc Kim Liên nổ tung, hạch tâm bên trong thân nó cũng xoay tròn thật nhanh, bắt đầu tiến hành quá trình mở ra tiểu thế giới.
Về phần Tống Thư Hàng, bản thân hắn cũng thể nghiệm qua tất cả những chuyện này.
...
Thiên đạo rồng đốm và rồng đốm đều dán chặt mắt vào Kim Liên, nhìn một thế giới Kim Liên mới mở ra, còn chưa định hình.
- Chúc mừng ngươi, ngươi sắp thành công rồi.
Rồng đốm trầm giọng nói.
- Ừ, dù sao cũng là bảo vật do tự tay ta nghiên cứu, thiết kế ra. Thông qua thực nghiệm này, ta có thể hiểu thấu đáo nguyên lý mở ra của một thế giới. Mọi thứ đều giống như tưởng tượng của ta.
Thiên đạo rồng đốm đắc ý nói.
Rồng đốm hỏi:
- Bản thể của ngươi đâu?
Ở trong thế giới Cửu U, thân ảnh kia chỉ là một hình chiếu của thiên đạo rồng đốm.
- Ở hiện thế, đang nhìn một đóa hoa sen khác, đó là một đóa Tà Liên rất giống đóa Kim Liên này. Ngươi nhìn tiếp đi, phần sau mới là trò hay thật sự.
Thiên đạo rồng đốm đáp.
Trong lúc hai người nói chuyện, thế giới Kim Liên mới thành hình kia vẫn không ngừng mở rộng ra, cuối cùng định hình.
Cũng trong lúc đó, thế giới Tà Liên mới mở ở thế giới bên ngoài cũng hoàn thành xong quá trình mở rộng.
Tống Thư Hàng bám vào Kim Liên, thông qua thế giới Kim Liên cảm ứng được một mối liên hệ mơ hồ với thế giới Tà Liên. Hai thế giới cộng hưởng từ xa, giữa hai bên có một thông đạo lúc ẩn lúc hiện nối liền bên này với bên kia.
Một khi đánh thông lối đi giữa hai thế giới, hai không gian này có thể kết hợp với nhau.
Đây chính là mục tiêu cuối cùng của thiên đạo rồng đốm, là thủ đoạn để hắn thoát thân.
- Bước thứ hai thành công.
Thiên đạo rồng đốm cười ha ha nói.
Rồng đốm yên lặng gật đầu:
- Ừ.
- Tiếp theo sẽ là bước thứ ba, khi hai không gian dung hợp xong cũng là lúc kế hoạch thành công. Nếu như kế hoạch của chúng ta không có gì sai sót thì lúc đó cũng chính là thời điểm ngươi phải biến mất.
Thiên đạo rồng đốm bổ sung.
Rồng đốm nói:
- Ừ.
- Thật lòng ta rất luyến tiếc ngươi, dù sao ngươi cũng đã sống với ta lâu như vậy rồi mà.
Thiên đạo rồng đốm lại nói.
Rồng đốm gật đầu:
- Ừ.
- Cũng sắp xa nhau rồi, ngươi không nói thêm mấy câu được à?
Thiên đạo rồng đốm quay qua nhìn rồng đốm .
- Miễn đi, mệt tim lắm.
Rồng đốm đáp. Cho dù có biến mất thì hắn cũng muốn biến mất một cách lặng lẽ.
- Chậc chậc, thật là, rõ ràng ngươi có ký ức và quá khứ giống ta, tại sao tính cách của ngươi lại vặn vẹo thành thế này chứ?
Thiên đạo rồng đốm cảm thán.
- Vì ta không muốn biến mình thành một kẻ có tính cách giống ngươi bây giờ.
Rồng đốm nói đầy ghét bỏ.
Rồng đốm thiên đáp:
- Chán ngắt.
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thế.
Rồng đốm thở dài.
- Sắp xa nhau rồi, chúng ta cùng làm gì đó đi nhé? Hay là nhảy múa chung với nhau nhé. Ta nhớ trước khi trở thành thiên đạo, chuyện ta thích làm nhất là mở tiệc và nhảy múa. Ngươi có quá khứ giống ta, vậy chắc cũng có sở thích này nhỉ?
Thiên đạo rồng đốm dò hỏi.
- Miễn, ta không có hứng thú ôm một tên giống bản thân để nhảy múa.
Rồng đốm lạnh lùng nói.
- Nhàm chán.
Thiên đạo rồng đốm kéo thẳng thân thể ra, hình như là đang vươn vai.
...
Lúc này, thế giới Kim Liên càng ngày càng lớn, tốc độ mở rộng còn nhanh hơn thế giới Kim Liên của nho gia gấp trăm lần.
Là do linh lực trong thiên địa ở kỷ nguyên ban đầu rất dư thừa? Hay là do năng lượng Cửu U tinh thuần trong ma trì nhỉ?
Tóm lại là chỉ trong thời gian mấy câu nói, thế giới Kim Liên đã mở rộng đến giai đoạn cuối, tiểu thế giới cũng bắt đầu định hình.
Đồng thời mối liên hệ giữa thế giới Kim Liên và thế giới Tà Liên cũng càng ngày càng chặt chẽ, hai bên đã sinh ra cộng hưởng với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể đả thông, thống nhất!
- Hắc~
Lúc này, thiên đạo rồng đốm cười đắc ý, hắn tung người nhảy lên không trung.
Trên người hắn chớp lóe ánh sáng chói lọi.
Sau khi ánh sáng tán đi, hắn đã huyễn hóa thành hình người.
Hình người của thiên đạo rồng đốm có thân hình mảnh khảnh, mặc một thân áo trắng như tuyết, trên áo có hoa văn dợn sóng xanh rất sống động. Ống tay áo rất lớn, thích hợp để nhảy múa.
Về phần khuân mặt thì đã bị một tầng ánh sáng chói mắt bao phủ, vậy nên Tống Thư Hàng không cách nào thấy rõ diện mạo, cũng không biết được hắn là nam hay nữ.
“Ơ? Thiên đạo rồng đốm huyễn hóa thành hình người à? Chẳng lẽ ở kỷ nguyên ban đầu đã có nhân loại tồn tại rồi sao?”
Tống Thư Hàng thầm nói trong lòng.
Hay hình người này thật ra chính là hình thái thông dụng mà các tiên thần dùng ở thời đại thượng cổ?
Đồng thời, Tống Thư Hàng liếc mắt nhìn về phần chân của thiên đạo rồng đốm.
Hắn có chút tò mò, sau khi vị thiên đạo rồng đốm này huyễn hóa thành hình người... Mặc dù không biết thời đại này có nhân loại hay không, nhưng tạm thời cứ xưng là hình người đi. Tống Thư Hàng muốn nhìn xem, thiên đạo rồng đốm trong trạng thái hình người có mấy chân.
Câu trả lời là... chỉ có một chân.
Cho dù đã huyễn hóa thành hình người, nhưng rõ ràng thiên đạo rồng đốm vẫn cảm thấy thích ứng với trạng thái một chân hơn, vậy nên hắn sẽ không biến ra thêm một cái chân nữa để cản trở chính mình.
Nhìn thiên đạo rồng đốm bây giờ khá giống với nhân ngư dị dạng.
Sau khi nhảy vào giữa không trung, thiên đạo rồng đốm hình người bắt đầu cao giọng ca hát.
Không có ca từ, chỉ có từng âm tiết nối lại thành tiếng hát dễ nghe. Bởi vì rất êm tai nên Tống Thư Hàng lập tức nhớ kỹ khúc ca của thiên đạo rồng đốm.
Trí nhớ của nhân loại có lợi thế khá lớn trên phương diện nhớ ca khúc.
Trên không trung, sau khi hát xong một lần, thiên đạo rồng đốm lại bắt đầu hát lần thứ hai.
Lúc hát lại ca khúc nọ lần thứ hai, thiên đạo rồng đốm chuyển động thân hình. Hắn khẽ giơ ống tay áo lên, trong tay áo trượt ra một cây quạt xếp.
Tiếp đó thiên đạo rồng đốm nhấc chân, dùng sức đạp một cái trong hư không, đồng thời vỗ nhẹ hai tay, vừa hát vừa bắt đầu nhảy múa.
Quạt xếp mở ra che lại gương mặt, quạt chậm rãi dời đi, thân hình thiên đạo rồng đốm nhảy múa, cực kỳ quyết rũ nhưng cũng rất đẹp mắt.
Lúc hắn hoặc cô bắt đầu nhảy múa, cả thế giới đều chuyển động theo bóng dáng ấy.
Tống Thư Hàng vừa nhìn đã mê mẫn, không rời mắt đi được.
Rõ ràng thiên đạo rồng đốm chỉ có một chân, nhìn rất không được tự nhiên. Nhưng khi hắn bắt đầu nhảy múa, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy vũ điệu này rất tuyệt vời, rất đẹp mắt.
Nghệ thuật không có biên giới, thậm chí nhảy múa cũng không giới hạn về chủng tộc!
Nếu như thiên đạo rồng đốm có thể biến ra hai cái chân, tăng thêm vài bước nhảy thì vũ điệu này nhất định sẽ còn đẹp mắt hơn nữa.
Bởi vì điệu múa cũng rất đẹp mắt nên Tống Thư Hàng cũng nhớ kỹ điệu múa này.
Hắn nghĩ, nếu mang điệu múa cùng ca khúc này về cho thiên hậu nhảy múa Đông Phương Lục Tiên Tử trong nhóm Cửu Châu số biểu diễn, với sự mềm mại yêu kiều của phái nữ, múa điệu này nhất định sẽ cực kỳ đẹp mắt!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể tìm được phương pháp phá giải thế cục, bình an đi ra từ trong không gian Kim Liên nho gia mới được.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, thiên đạo rồng đốm đã hát xong khúc ca, khép lại quạt xếp trong tay, kết thúc động tác nhảy múa.
- Thế nào? Có đẹp không?
Thiên đạo rồng đốm cười ha ha hỏi rồng đốm ở phía dưới.
- Ừ.
Rồng đốm hờ hững đáp lại một tiếng.
- Ha ha. Ngoạt trừ đẹp ra thì ngươi không nhìn ra cái khác à?
Thiên đạo rồng đốm lắc mình, lại hóa thành hình thái rồng đốm.
- Cái khác á?
Rồng đốm nghi hoặc, râu rồng bay lượn, sau đó hai mắt đột nhiên trợn trừng:
- Ngươi... Cắt đứt thông đạo nối liền thế giới Tà Liên với Kim Liên rồi?
- Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi bị dáng múa của ta mê hoặc nên không phát hiện ra được gì nữa chứ.
Thiên đạo rồng đốm đắc ý nói:
- Một khi kết hợp ca khúc cùng điệu múa lúc nảy lại với nhau có thể cắt đứt mối liên hệ giữa hai tiểu thế giới, khiến hai không gian duy trì ở trạng thái độc lập.
- Tại sao chứ?
Rồng đốm nghi hoặc hỏi.
Chẳng phải thiên đạo rồng đốm nghiên cứu ra hai thế giới hoa sen, mục đích là chờ hai thế giới này hợp hai làm một, trợ hắn thoát thân thành công sao?
Nhưng bây giờ thành công đã ở ngay trước mắt, tại sao hắn lại muốn cắt đứt thông đạo nối liền hai tiểu thế giới?
- Đơn giản thôi mà, bởi vì nghiên cứu của ta còn chưa hoàn thiện. Hai thế giới hoa sen này còn rất thô, kém xa “thể cuối cùng” trong thiết kế của ta, ta còn phải tiếp tục cải tiến chúng nó.
Rồng đốm vênh váo đắc ý nói:
- Sao hả? Ban nãy có bị dọa không? Lúc nghe thấy mình sắp biến mất có sợ không thế?
Rồng đốm :
-...
Về phần Tống Thư Hàng, lúc này hắn đang cực kỳ kích động.
Tìm được rồi! Tìm được cách phá giải rồi!