Hiện giờ, thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến rồi!
Trong lúc dị năng Thiệt Trán Liên Hoa của hắn thăng cấp, sau khi sử dụng gốc cỏ Đao Ý Thông Huyền, liệu có thể hợp thành bốn hạt sen Đao Ý Thông Huyền không?
Nếu có thể, vậy nuốt hết mớ hạt sen này, một gốc cỏ Đao Ý Thông Huyền đổi lấy bốn hạt sen Đao Ý Thông Huyền, kiếm được bộn tiền chứ chẳng lỗ.
Nếu như không thể… năm hạt sen Quân Tử Kim Liên sẽ bị lãng phí hoàn toàn, lỗ vốn đến tận đời con đời cháu.
Tống Thư Hàng cầm gốc cỏ Đao Ý Thông Huyền lên, hít sâu rồi một hơi nuốt nó vào trong bụng.
Trước khi nuốt, hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, nhưng nỗi đau một đao đâm thẳng vào bụng này vẫn khiến hắn đau đến nỗi đổ cả mồ hôi lạnh.
- Đau quá, quả nhiên lần sau trước khi nuốt nó phải đi đến chỗ Dược Sư tiền bối trước để mua một ít dược tề kết hợp với Đao Ý Thông Huyền, giảm bớt cơn đau mới được.
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Trong lúc suy tư, lưỡi hắn hơi động đậy, dị năng Thiệt Trán Liên Hoa tự động kích hoạt, cảm giác đau nhói bị một đao đâm thẳng vào trong cổ họng đã biến mất rồi!
Tống Thư Hàng xoa cổ họng mình, sau đó đặt tay lên một điểm trên dị năng hoa sen, hạ mệnh lệnh giải trừ dị năng Thiệt Trán Liên Hoa.
Cũng giống như lần trước, sau khi dị năng bị giải trừ, hoa sen không biến mất ngay mà từng lá sen rơi xuống … Cuối cùng chỉ còn lại một hạt sen.
Bốn đoá hoa sen, bốn hạt sen! Trên mỗi hạt đều có đao ý hiện ra.
- Thành công rồi.
Tống Thư Hàng thầm nắm chặt tay.
Bốn hạt sen Đao Ý Thông Huyền.
Một gốc cỏ Đao Ý Thông Huyền đổi lấy bốn hạt sen, lần này kiếm bộn tiền rồi!
Lúc Tống Thư Hàng còn đang mải nghĩ, trong bốn hạt sen có một hạt to nhất hơi phát sáng. Tiếp đó, ba hạt sen còn lại như nam châm bị hút vào, tạch tạch tạch, bị hút lên hạt sen lớn nhất.
Ánh sáng lại xoẹt qua.
Bốn hạt sen hợp thành một hạt, kích thước của hạt sen còn to hơn gấp đôi.
Tống Thư Hàng:
- …
Cái quái gì vậy!
Hợp thể cái con khỉ ấy!
Bốn hạt sen không phải rất tốt à? Sao còn phải hợp lại thành một hạt nữa làm gì?
Cầm hạt sen to đùng này trong tay, Tống Thư Hàng khóc không ra nước mắt.
Nghĩ một hồi, hắn cầm hạt sen lên, nuốt một phát vào bụng.
Hắn muốn thử, hạt sen Đao Ý Thông Huyền bốn hợp làm một này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt.
Trong gáo, Thông Nương thổi bọt nước, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Bá Đao đạo hữu bất ngờ qua đời, ai sẽ là người thừa hưởng gia sản hàng tỷ kia.
Đừng thấy Tống Thư Hàng mới chỉ là tiểu tu sĩ tam phẩm, bảo vật trên người hắn nhiều lắm đấy.
- Ngon quá! Ngon không tả luôn!
Lúc này, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thán nói:
- Còn ngon hơn cả “Tiên Trân yến” lần trước Biệt Tuyết Tiên Cơ làm nữa!
Thông Nương vốn dĩ đang mường tượng trong đầu câu chuyện Bá Đao đạo hữu qua đời, lúc nghe thấy tên “Biệt Tuyết Tiên Cơ”, toàn thân liền chấn động!
Chết tiệt, cô nhớ ra một chuyện rồi. Nếu như phải tính gia sản hàng tỷ của Bá Đao đạo hữu, người vừa dễ thương vừa đáng yêu như cô không phải cũng là một trong những gia sản của Bá Đao đạo hữu đó sao?
Rồi khi đó, lỡ như Bá Đao đạo hữu chết rồi, cô có bị người ta lấy thân phận là “gia sản” mà phân chia mất không? Nếu như cô bị chia vào tay Biệt Tuyết Tiên Cơ, không phải là đời cô đi tong rồi sao?
- Bá Đao đạo hữu, ngươi không được chết! Ngươi nhất định phải sống cho thật tốt đấy!
Thông Nương trong gáo nước bỗng kêu to.
Tống Thư Hàng:
- …
Có tin ta tức lên một cái là lại lột vỏ hành không?
Thông Nương bị Tống Thư Hàng lườm, cười khan hai tiếng, co lại vào gáo, tiếp tục thổi bọt nước.
Khoé miệng Tống Thư Hàng giật giật, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu tìm hiểu tường tận công dụng kỳ diệu của hạt sen Đao Ý Thông Huyền.
Sau khi nuốt hạt sen vào bụng, ngoại trừ hương vị cực kỳ ngon ra còn có đao ý dịu nhẹ, hoà vào thân thể của Tống Thư Hàng.
Trong nháy mắt, Tống Thư Hàng như “tỉnh ngộ”, vốn dĩ trong đầu còn có nhiều điều chưa lý giải được về đao ý nhưng hiện tại chỉ trong chốc lát đã hiểu ra rồi.
Vốn dĩ, lúc hắn đang tìm hiểu về “Phần thiên Hoả Diệm Đao” đã “nhìn” thấy ngưỡng của của đao ý. Hiện giờ, lí giải về đao ý cũng đã tăng lên một bậc rồi.
- Chỉ cần tiếp tục sử dụng hạt sen Đao Ý Thông Huyền, nắm bắt được đao ý thì sẽ trong tầm tay thôi!
Tống Thư Hàng thầm nói.
Hiệu lực của hạt sen Đao Ý Thông Huyền vẫn đang được tiếp tục duy trì, Tống Thư Hàng càng lúc càng hiểu sâu hơn về đao ý, đối với việc làm thế nào để ngưng tụ được đao ý cũng càng rõ rệt hơn rồi.
Lúc Tống Thư Hàng mở mắt ra lần nữa mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối.
- Ơ? Đã qua bao lâu kể từ khi ta sử dụng hạt sen Đao Ý Thông Huyền rồi thế?
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi, lúc trước đến giờ ăn cơm tối, bên ngoài vẫn còn sáng rõ. Sao mới nhắm mắt rồi mở mắt một cái mà bên ngoài đã tối thế này rồi?
Trong gáo, Thông Nương vẫn đang thổi bọt nước rồi uể oải đáp lại:
- Hơn ba tiếng rồi.- Lâu thế rồi á? Vậy mấy vị tiền bối của nhóm Cửu Châu số đều về hết rồi à?
Tống Thư Hàng vội vã bước ra khỏi bồn tắm lớn.
Rào rào rào.
Lúc này hắn vẫn mang thân hình của người khổng lồ xanh, vừa bước ra, nước trong bồn tắm đã ào ra. Gáo nước nhỏ của Thông Nương như con thuyền giữa cơn sóng lớn, lúc nào cũng có khả năng bị lật.
- Ai nha, lúc ngươi đứng dậy thì nói với ta một tiếng trước để ta chuẩn bị tâm lý cái đã.
Thông Nương kêu to, khó khăn lắm sóng nước trong bồn tắm mới bình ổn trở lại, Thông Nương bắt lấy cái gáo, đáp:
- Có Bạch Tôn Giả với Hoàng Sơn Chân Quân đến xem ngươi một chuyến, trông thấy ngươi đang lĩnh ngộ đao ý thì không làm phiền đến ngươi nữa. Sau đó, cái đứa ngư yêu tên là Ngư Kiều Kiều và tiểu cô nương Tô Thị A Thập Lục có đến xem ngươi một chuyến, hình như sau đó cũng rời đi cả rồi.
- Không ngờ nuốt hạt sen Đao Ý Thông Huyền, lĩnh ngộ đao ý cần thời gian lâu như vậy. Sớm biết trước thì ta đã không nuốt nó ngay rồi.
Tống Thư Hàng cười khổ.
Lúc hắn vừa bắt đầu nhìn thấy Bạch Tôn Giả nuốt hạt sen Đao Ý Thông Huyền, chỉ nhắm mắt cảm ứng sơ qua đao ý một lúc, cho nên hắn căn bản không ngờ sau khi bản thân nuốt hạt sen lại cần đến ba tiếng để lĩnh ngộ đao ý.
Có điều, hiệu quả thật sự rất tốt.
Hắn hiện giờ, hôm nay đã hiểu rõ thêm một tầng nữa về đao ý. Nếu như nói hắn trước đây chỉ nhìn thấy ngưỡng cửa của đao ý, vậy hắn hiện giờ đã bước một chân lên ngưỡng cửa của đao ý rồi.
Tống Thư Hàng đi đến trước gương.
Hắn trong gương, bắp thịt thu nhỏ lại một vòng rồi sao? Hơn nữa, chuyện đáng ăn mừng là màu xanh trên người hắn đã được rửa sạch rồi.
Tống Thư Hàng thở phào một hơi.
Hắn sợ rằng da của người khổng lồ xanh sẽ thay đổi màu da vốn có của hắn… Nếu mà như vậy, sau này hắn phải luôn duy trì hình thái huyễn thuật để đi gặp gia đình mình rồi.
Lấy ra một chiếc áo đạo sĩ từ chiếc túi nhỏ thu lại còn một tấc, mặc lại từ đầu. Túi càn khôn lần trước mượn ở chỗ Hoàng Sơn Chân Quân đã trả lại cho chân quân từ lâu rồi.
Rồi lại lấy ra ghim cài áo biến hình đeo lên, triển khai huyễn thuật trong đó để ngoại hình bên ngoài của bản thân huyễn hoá thành kích thước cơ thể bình thường.
- Đi thôi, chúng ta ra ngoài tìm mấy vị tiền bối, tiện thể xem bộ phim chúng ta quay biên tập thế nào rồi.
Tống Thư Hàng cười nói.
Tống Thư Hàng ra khỏi phòng, đi thang máy xuống tầng.
Sau đó phát hiện chính mình đang ở một công ty điện ảnh và truyền hình.
Bên ngoài toà cao ốc hắn đang đứng viết tên công ty to đùng - Công ty trách nhiệm hữu hạn Chế tác phim ảnh Hoàng Sơn.
Cái tên này vừa nhìn đã biết đây là công ty điện ảnh và truyền hình mang danh nghĩa của Hoàng Sơn Chân Quân.
Sau khi xuống tầng, Tống Thư Hàng đã nghe thấy tiếng hát từ xa vọng tới, âm thanh rất nhẹ rất nhẹ… Nếu không phải hiện giờ thính lực của hắn cực kỳ tốt thì quả thực cũng không nghe thấy gì.
Nghe tiếng thì hình như là giọng hát của Tô Thị A Thập Lục.
Sau đó, Tống Thư Hàng đi men theo âm thanh. Cuối cùng đi tới phòng thu âm của công ty điện ảnh và truyền hình.
Hoá ra là ở trong phòng thu âm, thảo nào mà âm thanh bé đến vậy.
Trên đường đi cũng không có ai ngăn cản hắn.
Lúc này, trong phòng điều khiển của phòng thu, mấy vị tiền bối của nhóm Cửu Châu số như Hoàng Sơn Chân Quân, Bạch Tôn Giả, Bắc Hà Tán Nhân… đều ở đây.
Lúc này, Lệ Chi Tiên Tử đang đánh đàn piano, Bạch Hạc Chân Quân đang chơi trống, tiến hành phối nhạc đơn giản.
Mà Tô Thị A Thập Lục với gương mặt nhỏ phiếm hồng đang hát một ca khúc.
- Tống Thư Hàng tiểu hữu, ngươi tỉnh rồi à?
Hoàng Sơn Chân Quân nhìn về phía Thư Hàng, cười nói.
- Ngại quá, ta không ngờ sau khi sử dụng hạt sen Đao Ý Thông Huyền, lĩnh ngộ một cái mà đã mất luôn ba tiếng đồng hồ.
Tống Thư Hàng xấu hổ nói:
- Hoàng Sơn tiền bối, mọi người đang làm gì thế?
- Đang hát nhạc phim, là ca khúc chủ đề do Tạo Hoá Pháp Vương viết cho bộ phim của chúng ta. Đến lúc đó có thể dùng để tuyên truyền phim. Đúng rồi, đoạn trailer của chúng ta đã biên tập xong rồi. Đoạn đầu cũng được lắm. Đạo diễn Jacob nói phần hậu kỳ gần như không cần thêm hiệu ứng đặc biệt nào, trực tiếp dùng làm trailer là được. Mấy ngày nữa ta với Linh Điệp đạo hữu cùng mấy vị đạo hữu hợp lực làm một đợt tuyên truyền che phủ cả đất trời luôn.
Hoàng Sơn Chân Quân nói.
- Tuyên truyền che phủ cả đất trời ư? Phải làm tới mức độ này cơ à?
- Cần chứ. Đây là bộ phim mà nhiều vị đạo hữu của nhóm Cửu Châu số đến vậy đồng tâm hiệp lực quay. Chúng ta thực hiện tuyên truyền tới mọi ngõ ngách, kể cả đi vào nhà vệ sinh cũng phải nhìn thấy tuyên truyền cho bộ phim của chúng ta!
Hoàng Sơn Chân Quân vô cùng tự tin nói:
- Còn nữa, khi đó Bạch Hạc Chân Quân phụ trách hoạt động bên phương Tây. Đến lúc đó, bộ phim này phải đồng loạt khởi chiếu trên Hoa Hạ và mấy quốc gia khác nữa.
Tống Thư Hàng chỉ lặng lẽ gật đầu.
Bên tai truyền đến âm thanh trong trẻo của Tô Thị A Thập Lục.
- Yêu hận đan xen, thời gian vô tình phôi phai lời thề năm cũ…Đau thương đi cùng muôn trùng sóng gió, giơ kiếm cắt đứt bao mối duyên tình bất hối…Nếu có kiếp sau, ta nguyện cùng người kề vai bước lên chín tầng tháp cao, cười ngắm phồn hoa nhân thế…
Tống Thư Hàng nói.
- Ừm, tiếc là giọng của A Thập Lục quá trong.
Hoàng Sơn Chân Quân xoa cằm nói, nếu là bài hát tiết tấu nhanh thì hợp với A Thập Lục hơn.
Tống Thư Hàng gật đầu, lại nhìn về phía Bạch tiền bối. Lúc này Bạch tiền bối đang cầm quyển sách trong tay, đọc mê mẩn.
- Bạch tiền bối đang đọc gì vậy?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.