Phải liều mạng thôi.
Nếu không liều mạng thì nói không chừng ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn. Lư Sơn Lộ Ma Tôn cắn răng.
Liều mạng có nghĩa là hắn phải tiêu hao tuổi thọ không còn nhiều của mình, điều này còn khiến hắn không nỡ hơn cả việc tiêu hao tinh huyết. Tinh huyết còn có thể dùng bảo vật tích tụ bù lại, còn tuổi thọ… muốn bù lại thì quá khó khăn. Đặc biệt là dưới tình huống tuổi thọ hiện tại của hắn đã không còn nhiều lắm.
Giờ đây hắn còn lại hai trăm năm tuổi thọ.
Đối với người bình thường mà nói, hai trăm năm quả thực là dài đằng đẵng, nhưng đối với tôn giả thất phẩm thì năm thật sự quá ngắn, chỉ bằng thời gian một lần bế quan.
Thế nhưng đối mặt với đòn tấn công pháp thuật kinh khủng này, nếu Lư Sơn Lộ Ma Tôn không liều mạng thì ngay cả mạng cũng không còn.
“Muốn chạy trốn khỏi pháp thuật khủng bố này thì ít nhất cũng phải hiến tế chừng một trăm năm tuổi thọ.” Lực sát thương từ pháp thuật của bên địch quá mạnh, hơn nữa còn kèm theo hiệu quả phong tỏa không gian khiến người ta không thể tránh né. Cách trốn chạy thông thường căn bản không có hiệu quả, không trả giá một trăm năm tuổi thọ thì đừng hòng thoát thân.
Kẻ này rốt cuộc là quái vật gì đây, vì sao ngay cả lực lượng không gian cũng nắm giữ được thế này. Lư Sơn Lộ Ma Tôn cảm thán lần nữa.
Tiếp đó hắn cắn răng một cái, bất chấp tất cả mà bắt đầu hiến tế tuổi thọ không còn nhiều của mình!
Lúc này, từng luồng kiếm quang bảy màu đâm vào đủ loại trận pháp phụ trợ phòng ngự và hộ thuẫn của Lư Sơn Lộ Ma Tôn.
Roẹt roẹt roẹt!
Đám thủ đoạn phòng ngự và hộ thuẫn này bị kiếm quang bảy màu mổ xẻ tới tấp.
Sau đó, hơn năm mươi thanh phi kiếm bao phủ Lư Sơn Lộ Ma Tôn… sấm sét, ngọn lửa, kiếm khí đột nhiên nổ tung.
Tốc độ phi kiếm quá nhanh, ngay cả tránh né Lư Sơn Lộ Ma Tôn cũng không làm được. Kẻ này thật sự là tôn giả thất phẩm giống mình sao? Không phải kẻ này là huyền thánh bát phẩm thậm chí là kiếp tiên cửu phẩm đóng giả đấy chứ?
Lư Sơn Lộ Ma Tôn cười khổ rồi âm thầm kích hoạt thủ đoạn bảo vệ tính mạng cuối cùng của bản thân.
Mượn thủ đoạn bảo vệ tính mạng đổi lấy thời gian mấy hơi thở, Lư Sơn Lộ Ma Tôn thành công hiến tế trăm năm tuổi thọ của mình rồi thông qua bí pháp chuyển đổi số tuổi thọ kia thành độn pháp vô thượng của Vô Cực Ma Tông.
Ngay sau đó, thân thể Lư Sơn Lộ Ma Tôn biến thành một luồng ‘ánh sáng’ lao về phía xa xa.
Loại độn pháp này thành công đột phá phong tỏa không gian của ‘pháp thuật chưa đặt tên’ của Bạch Tôn Giả.
Trong lòng Lư Sơn Lộ Ma Tôn vui mừng, loại độn thuật dùng tuổi thọ làm giá này thành công được thi triển, cũng thuận lợi phá vỡ phong tỏa không gian của đối phương.
Tiêu hao trăm năm tuổi thọ, hắn còn thừa lại một trăm năm tuổi thọ.
Chỉ cần còn sống là còn hy vọng.
Nếu như hắn có thể tấn chức huyền thánh bát phẩm thì nhất định phải báo đại thù hôm nay.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn là một người có tâm chí kiên định, hơn nữa vẫn luôn có vận may lớn.
Một trăm năm thì thế nào?
Càng là nghịch cảnh hắn lại càng có thể ngược dòng nước mà tiến lên.
Chỉ cần tìm được đường sống thì hắn vẫn có cơ hội phá tan cảnh giới, tấn chức huyền thánh bát phẩm trong thời gian một trăm năm!
…
- Bạch tiền bối, tôn giả thất phẩm của Vô Cực Ma Tông kia chạy thoát rồi!
Tống Thư Hàng mắt sắc nên thấy được luồng ánh sáng chạy ra từ trong ‘pháp thuật chưa đặt tên’ của Bạch tiền bối.
- Ừ, ta thấy rồi.
Bạch Tôn Giả gật đầu.
- Không đuổi theo sao ạ?
Tống Thư Hàng hỏi.
Hiện giờ khắp nơi trên bầu trời đều là phi kiếm bảy màu, lấy tốc độ của phi kiếm thì hẳn là có cơ hội đuổi kịp vị tôn giả này của Vô Cực Ma Tông chứ nhỉ?
- Đối phương dùng biện pháp hiến tế tuổi thọ, tốc độ chạy trốn quá nhanh, đuổi theo không dễ đây.
Bạch Tôn Giả nói:
- Hơn nữa, hắn sắp chết tới nơi rồi, ta không cần lãng phí sức lực đuổi theo hắn làm gì.
Sắp chết tới nơi rồi? Tống Thư Hàng nhìn về phía Lư Sơn Lộ Ma Tôn đang càng trốn càng xa:
- Tại sao lại sắp chết?
- Rất đơn giản, vừa rồi hắn một mạch dùng hết tuổi thọ còn sót lại của mình rồi, đoán chừng một lát nữa thì tuổi thọ sẽ hết sạch mà chết.
Bạch Tôn Giả nói.
Lại nói tiếp, Bạch Tôn Giả cũng rất tò mò, vì sao tôn giả thất phẩm của Vô Cực Ma Tông này lại một mạch thiêu đốt hết toàn bộ tuổi thọ của mình để đổi thành độn pháp chạy thoát thân nhỉ?
Đây không phải là tự sát sao?
Bạch Tôn Giả vừa dứt lời, Lư Sơn Lộ Ma Tôn đang càng chạy càng xa trên bầu trời đột nhiên rơi thẳng từ không trung xuống.
Trong quá trình rơi xuống, tóc của hắn biến thành hoa râm, làn da cũng trở nên nhăn nheo trong khoảng thời gian cực ngắn. Chỉ trong ba giây, diện mạo của Lư Sơn Lộ Ma Tôn đã từ một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn biến thành một ông lão già nua.
- Chuyện gì thế này!
Lư Sơn Lộ Ma Tôn sợ ngây người.
Rõ ràng hắn còn trăm tuổi thọ, mà lần này hắn chỉ hiến tế năm tuổi thọ, vì sao cả người đều trở nên già nua rồi vậy?
Lúc này hắn cảm giác được sức sống trong cơ thể mình đã gần như không còn, linh lực trong cơ thể cũng nhanh chóng tiêu tán. Linh lực trong cơ thể của một vị tu sĩ không chịu sự khống chế mà trở về với đất trời thì có nghĩa là vị tu sĩ này sắp chết rồi.
- Vì sao, rõ ràng ta còn gần một trăm năm tuổi thọ cơ mà, tại sao chứ!
Lư Sơn Lộ Ma Tôn hoàn toàn không hiểu được.
Ầm…
Lư Sơn Lộ Ma Tôn già nua rơi xuống nện ra một cái hố thiên thạch trên mặt đất.
Tuy rằng linh lực trong cơ thể tản đi nhưng sức chịu đựng của thân thể hắn vẫn là tôn giả thất phẩm đỉnh phong. Rơi xuống từ không trung cũng không cách nào khiến hắn bị thương.
Nhưng lúc này hắn đã không còn sức lực để nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nằm trong hố thiên thạch mà thở phì phò từng hơi lớn. Vốn đã tích cốc, quy tức nhiều năm ấy thế mà giờ hắn lại bắt đầu việc hô hấp mà bản thân đã lâu không làm.
Thân thể của hắn trở nên càng già nua hơn, tóc bạc trên đầu bắt đầu rơi xuống, thân thể cũng dần thu nhỏ lại.
Dần dần, hắn phát hiện ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Đây chính là cảm giác ‘già yếu rồi chết đi’ mà người bình thường phải đối mặt sao?
…
Một lát sau, Bạch Tôn Giả dẫn cây thụ yêu, lại lôi gốc nhân sâm lớn kia tới bên cạnh hố.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục theo sát phía sau.
- Ồ, còn sống kìa.
Bạch Tôn Giả ngồi xổm trên mép hồ thiên thạch nhìn xuống Lư Sơn Lộ Ma Tôn phía dưới rồi nói.
- Hờ hờ hờ hờ
~Lư Sơn Lộ Ma Tôn thở phì phò từng hơi lớn:
- Ngươi, đã làm gì ta hả? Vì sao tuổi thọ của ta… lại mất đi?
Bạch Tôn Giả kiên nhẫn giải thích:
- Không phải tuổi thọ của ngươi là do chính ngươi một mạch tiêu hao sạch sẽ sao? Ta cũng không có táy máy tay chân với tuổi thọ của ngươi đâu nha.
- Không thể nào, rõ ràng ta còn hai trăm năm tuổi thọ! Hờ hờ hờ, vừa rồi ta chỉ thiêu đốt một trăm năm tuổi thọ! Vì sao… tuổi thọ của ta mất hết chứ? Ta không cam lòng, ta còn một trăm năm tuổi thọ, vì sao tuổi thọ của ta lại gần như kết thúc thế này!!
Lư Sơn Lộ Ma Tôn vừa thở hổn hển vừa nói.
- Mặc dù không biết ngươi vốn còn bao nhiêu tuổi thọ, cũng không biết cụ thể ngươi hiến tế bao nhiêu tuổi thọ, nhưng ta cảm ứng được lúc ngươi hiến tế tuổi thọ là trực tiếp hiến tế toàn bộ tuổi thọ. Khi ngươi hiến tế hoàn thành cũng là lúc sức sống trong cơ thể lập tức bị cắt đứt.
Bạch Tôn Giả tiếp tục giải thích.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn:
- …
Lẽ nào hắn thật sự sơ ý thao tác sai lầm nên hiến hết tất cả tuổi thọ trong người mình sao?
Không cam lòng, thật không cam lòng!
- Ta trả lời vấn đề của ngươi rồi, vậy kế tiếp đến lượt ngươi trả lời vấn đề của ta.
Bạch Tôn Giả nói:
- Ngươi có biết hạch tâm của mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ này nằm ở đâu không?
- Hờ hờ hờ, tại sao ta phải trả lời ngươi chứ?
Lư Sơn Lộ Ma Tôn cười khan một tiếng:
- Bây giờ tuổi thọ của ta sắp hết, một lát sau sẽ thần hình câu diệt. Tất cả bí mật đều sẽ bị che giấu vĩnh viễn theo cái chết của ta. Ha ha ha ha.
Dù sao sắp thần hình đều bị diệt rồi, ngay cả hồn phách cũng sẽ tiên tán, căn bản không cần lo lắng đối phương có thể trói buộc hồn phách của hắn lại rồi tra tấn bức cung, cho nên Lư Sơn Lộ Ma Tôn cũng chơi lầy luôn.
- Cứng đầu đấy chứ… Thực ra ta cũng không ghét người cứng đầu.
Bạch Tôn Giả gật đầu nói.
- Ha ha ha.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn ngưng cười, yên lặng nhắm mắt lại không nói được lời nào.
- Ha ha ha.
Bạch Tôn Giả cũng cười đáp lại.
Sau đó Bạch Tôn Giả quay đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng, trên người ngươi còn nhiều ‘hạt sen’ kia không?
Về sau phần hạt sen Quân Tử Kim Liên kia của Bạch Tôn Giả đã trao đổi bảo vật càng thú vị hơn với người của Nho gia, cho nên bây giờ trên người Bạch tiền bối không có hạt sen Quân Tử Kim Liên.
- Có ạ.
Tống Thư Hàng lấy ra một hạt sen đưa cho Bạch Tôn Giả:
- Bạch tiền bối, không phải ngươi muốn cho hắn nuốt hạt sen đấy chứ?
Hạt sen Quân Tử Kim Liên có thể kéo dài năm mươi năm tuổi thọ.
Thế nhưng dùng nó cho Lư Sơn Lộ Ma Tôn ăn thì có phải lãng phí quá không? Hơn nữa đối phương còn là kẻ địch đó! Còn không bằng để hắn siêu độ đối phương để tăng ánh sáng công đức lên.
- Ha ha, vừa lúc ta muốn làm thử một thí nghiệm thú vị. Yên tâm đi, sẽ không để hắn có cơ hội quấy rối nữa đâu, hơn nữa ta còn muốn lấy được một ít tin tức có ích từ trong miệng hắn.
Bạch Tôn Giả nhận hạt sen, sau đó lại vươn tay kéo một phát, kéo gốc nhân sâm lớn kia qua…
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Lúc này, trên Linh Điệp Đảo xa xôi.
- Cha, con đã vẽ xong tất cả trận pháp rồi!
Vũ Nhu Tử vui vẻ nói.
- Không tệ, tất cả trận pháp đều được vẽ một cách chính xác. Kế tiếp con jãu nghỉ ngơi đi, điều chỉnh trạng thái, ngày mai sẽ trùng kích vào tứ phẩm.
Linh Điệp Tôn Giả hài lòng gật đầu.
- Dạ, con biết rồi! Đúng rồi cha à, bộ phim Tống tiền bối định quay hiện tại đã bắt đầu bấm máy chưa? Chờ sau khi con độ kiếp xong thì có kịp đến đó đóng phim không nhỉ?
Vũ Nhu Tử hơi với vẻ mong chờ.
Mấy ngày nay, vì để cô có thể chuyên tâm ứng phó với chuyện độ kiếp, Linh Điệp Tôn Giả đã tịch thu hết tất cả những thứ có thể liên lạc với bên ngoài như điện thoại, máy vi tính, máy tính bảng… tạm thời niêm phong chúng rồi cất hết vào kho.
- Yên tâm đi, chờ sau khi con độ kiếp thành công thì nhất định còn có thể kịp tới đóng phim, cha cam đoan với con.
Linh Điệp Tôn Giả nói đầy yêu chìu.
- Vậy thì quá tốt rồi!
Vũ Nhu Tử dùng sức nắm tay lại:
- Vậy cha ơi, giờ con lập tức nghỉ ngơi thật tốt đây, ngày mai sẽ trùng kích vào cảnh giới tứ phẩm!
- Nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần áp lực đâu.
Linh Điệp Tôn Giả nhấp một hớp trà rồi mỉm cười nói.
- Dạ!
Vũ Nhu Tử vui vẻ gật đầu, sau đó hài lòng rời đi điều chỉnh trạng thái của mình.
Chờ sau khi Vũ Nhu Tử rời đi, Linh Điệp Tôn Giả cẩn thận móc máy vi tính của mình ra.
Suy nghĩ chốc lát, hắn bắt đầu liên hệ với Bạch Tôn Giả, nhắn một tin:
- Bạch đạo hữu, gần đây có khỏe không? Ta muốn mượn ngươi Tam Lãng đạo hữu dùng một lát, nhận được tin xin trả lời.
Bộ phim sau dùng Cuồng Đao Tam Lãng làm nhân vật chính cũng tới lúc bấm máy rồi. Vẫn dự định là đạo diễn Jacob đạo diễn, bộ phim mang tên ‘Cuộc Đời Phóng Đãng Vô Cùng Của Ta’.