Sao lại thế này?!
Tại sao Đế Châu lại vỡ nát? Rõ ràng một giây trước, khí tức sinh mệnh trong Đế Châu còn vĩnh hằng như mặt trời rực lửa, nhưng chỉ trong mấy cái nháy mắt, khí tức sinh mệnh toàn diệt, Đế Châu cũng vỡ vụn.
Nửa đoạn cánh tay của tàn ảnh trường sinh giả cố sức với tới, muốn bắt lấy đống mảnh vụn Đế Châu, nhưng ngay cả tay hắn cũng mất rồi thì bắt đống mảnh vụn Đế Châu kiểu gì được.
Tống Thư Hàng:
-...
Chắc đây không phải là lỗi của hắn đâu nhỉ?
Hơn nữa, lần này thể tích vỡ của mấy mảnh Đế Châu vỡ ra còn lớn đấy. Chứ lần trước ở trong Thiên Giới Dao Trì, Đế Châu trong tay nữ thủ vệ Dao Trì còn vỡ thành bột phấn luôn kìa.
- Chết... tiệt!
Tàn ảnh trường sinh giả không cam lòng kêu lên. Cuối cùng dưới công kích của Bạch Tôn Giả, thân thể hắn hoàn toàn vỡ nát.
××××××××××××××××××××
Mà lúc này, ở bên ngoài di tích của trường sinh giả Trình Lâm.
Trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt đang đứng ở bên ngoài di tích... Thật ra ngay lúc pháp thuật tàn ảnh mà hắn lưu lại bị kích hoạt thì hắn đã lập tức mở ra không gian đi tới nơi này.
Nhưng hắn lại bị ngăn cản, không thể tiến vào bên trong di tích được.
Vô số xúc tu... không đúng, là vô số rễ cây đang bay múa ngăn cản trước mặt hắn.
Đám rễ cây này cực kỳ dài, chúng bò quanh bao bọc di tích động phủ của Trình Lâm hết lớp này đến lớp khác, thậm chí phong tỏa cả không gian.
Đống rễ cây quỷ dị này khiến hắn cảm giác được nguy cơ cực cao.
Hắn thử tấn công đống rễ chằng chịt này, nhưng bất kể kiếm khí, pháp thuật hay thiên phú ánh sáng, chỉ cần đi vào phạm vi hoạt động của đống rễ thì đều bị chúng nó quấn lấy, thoáng cái đã biến mất tăm.
Cuối cùng trường sinh giả không nhịn được nữa, đích thân hắn xông vào đột phá tầng phong tỏa của rễ cây.
Khi hắn tiến vào phạm vi hoạt động của rễ cây, đống rễ chằng chịt lập tức đâm vào người hắn.
Rễ cây vô hình vô chất, dù trường sinh giả nhiều mắt đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng vẫn không thể tiếp xúc với đám rễ này, còn đống rễ lại có thể dễ dàng đâm vào trên người hắn.
Hắn không đánh được kẻ địch, nhưng kẻ địch lại có thể ung dung tấn công hắn, phương thức tồn tại của loại rễ này đúng là gian lận quá mức.
Sau khi đống rễ quỷ dị cắm vào trên người mình, trường sinh giả nhiều mắt phát hiện lực lượng trong cơ thể mình không ngừng bị rút đi... Hắn tấn cấp trường sinh giả đã lâu nên năng lượng trong cơ thể cực kỳ khổng lồ! Nhưng đống rễ này mới vừa cắm vào, còn chưa tới hai hơi thở mà lực lượng trong cơ thể hắn đã bị rút đi mất / rồi.
Nói cách khác, tối đa chỉ trong hai mươi hơi thở thì hắn sẽ bị hút khô.
Mà trong thời gian hai mươi hơi thở, hắn hoàn toàn bị đống rễ đáng ghét này ngăn cản, không cách nào tiến vào bên trong di tích Trình Lâm.
Trường sinh giả nhiều mắt chỉ có thể nhanh chóng lùi về sau... Sau khi hắn lui ra khỏi phạm vi bảo vệ của rễ cây, đống rễ quỷ dị kia lập tức rụt trở về.
Sau đó vô số rễ cây lại đong đưa trước mặt hắn như đang giễu võ giương oai.
Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?
Trường sinh giả nhiều mắt đã sống từ thời đại Thiên Đình viễn cổ mãi cho đến bây giờ, nhưng hắn chưa từng nghe nói trên đời lại có thứ đáng sợ thế này.
Đây là thủ đoạn của Trình Lâm sao?
Nếu cô ta có loại thủ đoạn này thì tại sao năm đó lại không sử dụng? Nếu như đống rễ này phối hợp với thực lực của Trình Lâm, năm đó người bị bóp nát chắc chắn là hắn chứ không phải là Trình Lâm rồi.
Trường sinh giả nhiều mắt không cam lòng đứng ở bên ngoài di tích, rõ ràng hắn cảm ứng được Trình Lâm đang ở bên trong nhưng lại không thể tiến vào được.
Làm sao giải quyết hết đống rễ phiền toái này đây?
Đang lúc hắn đau đầu suy nghĩ... đột nhiên có một tin tức truyền vào trong đầu hắn.
Pháp thuật tàn ảnh của hắn đã bị diệt.
Thật ra pháp thuật tàn ảnh bị diệt cũng không có gì đáng kinh ngạc... Với thực lực của Trình Lâm, diệt pháp thuật tàn ảnh của hắn dễ như trở bàn tay mà thôi.
Điều thật sự khiến trường sinh giả nhiều mắt khiếp sợ chính là tin tức mà tàn ảnh đã liều chết truyền tới.
Chỉ là một đạo ý niệm.
“Sinh cơ trong Đế Châu tiêu tán... Vỡ rồi!”
- Không thể nào!
Ngay sau đó, tất cả con mắt trên hai tay trường sinh giả đột nhiên mở ra, mỗi một con mắt màu đỏ như máu đều nhắm thẳng vào một đống rễ.
Hắn chuẩn bị chơi cứng đối cứng với đám rễ này.
Nhưng ngay lúc này, đống rễ trước mặt hắn đột nhiên nhanh chóng lùi về, nháy mắt đã biến mất không còn một mống, hắn cũng không cảm ứng được sự tồn tại của chúng nó.
Song mặc dù rễ cây đã rút về, nhưng lực lượng không gian ở khu vực này vẫn còn bị phong tỏa, không cách nào mở ra được.
Trường sinh giả nhiều mắt hận nghiến răng nghiến lợi.
Một lát sau, khí tức trên người trường sinh giả điên cuồng tăng vọt, phóng tới di tích Trình Lâm.
Trận pháp do Bạch Tôn Giả bố trí bên ngoài di tích động phủ bị hắn dùng thân thể tông nát bấy.
...
- Phong ấn bị phá vỡ... bản thể của tên trường sinh giả kia chạy tới rồi!
Bạch Tôn Giả trầm giọng nói. Bản thể của tên trường sinh giả này canh thời gian chuẩn thật.
Trong lúc nói chuyện, hắn thử dùng lực lượng không gian truyền tống tất cả đạo hữu đi lần nữa, nhưng mà không gian vẫn bị phong tỏa, truyền tống thất bại.
- Bạch tiền bối, vẫn không thể truyền tống đi được sao?
Diệt Phượng Công Tử hỏi.
Bạch Tôn Giả gật đầu đáp:
- Chuẩn bị sẵn sàng... đối mặt với trường sinh giả thôi.
Diệt Phượng Công Tử thở dài não nề... Tiêu rồi, trừ thể trọng sinh hoặc chuyển thế của vị Trình Lâm nọ, trong những đạo hữu ở đây thì hắn là người dễ toi nhất.
Chỉ mấy giây nữa thôi, người bắt yêu trường sinh giả sẽ đến đây!
Lúc này Tống Thư Hàng bỗng lên tiếng nói:
- Các vị tiền bối, hãy thả lỏng tinh đừng chống cự lại.
Các đạo hữu khác còn chưa kịp đặt câu hỏi, Tống Thư Hàng đã động ý niệm. Sau đó, tất cả đạo hữu kể cả Bạch Tôn Giả đều bị hắn chuyển vào trong thế giới hạch tâm.
Quả nhiên... mặc dù không gian ở đây đã bị phong tỏa nhưng hắn vẫn có thể kéo các đạo hữu vào trong thế giới hạch tâm. Thậm chí trong di tích Trình Lâm này, Tống Thư Hàng còn sử dụng thế giới hạch tâm thuận buồm xuôi gió hơn nữa.
Việc này hẳn có liên quan đến bản thể rễ cây ẩn giấu dưới lòng đất... Nói không chừng phía dưới di tích Trình Lâm đang cất giấu một đóa hoa sen cũng nên!
Nhưng bây giờ không còn thời gian để nghĩ đến những thứ khác nữa. Tống Thư Hàng khẩn cấp động ý niệm, mang cả mình vào trong không gian hạch tâm.
- Trình Lâm, đừng hòng chạy trốn!
Lúc này, từ đằng xa có một thanh âm giận dữ truyền tới, trường sinh giả hai tay mọc đầy mặt chạy tới.
Trong lúc hét lên, một con mắt trên cánh tay của trường sinh giả bỗng mở ra, bắn một tia sáng vào người Tống Thư Hàng.
Động tác tiến vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng lập tức bị gián đoạn!
Đồng thời... Thư Hàng phát hiện lúc này bản thân hắn đang rơi vào một trạng thái rất kỳ diệu.
Dường như thân thể hắn đang nằm ở ranh giới giữa hư ảo và chân thực, thân thể vô cùng hỗn độn.
Lúc đưa các đạo hữu khác trong nhóm Cửu Châu số vào thế giới hạch tâm, bọn họ chỉ cần vù một cái là chuyển ngay vào thế giới hạch tâm.
Từ trước tới giờ, Tống Thư Hàng chưa từng nhìn qua quá trình mình tiến vào thế giới hạch tâm. Bây giờ nhìn lại mới biết, quá trình hắn tiến vào thế giới hạch tâm khác với quá trình chuyển những người khác vào thế giới hạch tâm.
Thân thể hắn sẽ không tiến vào ngay lập tức, mà trước tiên sẽ đổi thành hình thức hỗn độn hư ảo giống như bây giờ, rồi sau đó mới bị chuyển tới thế giới hạch tâm. Chắc là do hạch tâm đang ẩn nấp trong tâm khiếu hắn, cho nên quá trình hắn tiến vào sẽ nhiều hơn mấy bước.
...
Ngay lúc quá trình truyền tống của Tống Thư Hàng bị cắt đứt, tên trường sinh giả nhiều mắt kia đã lao vụt đến cạnh hắn.
- Trình Lâm, ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Trường sinh giả vươn tay bắt được cánh tay của Tống Thư Hàng.
Một luồng lực lượng giam cầm truyền tới, không gian quanh Tống Thư Hàng lập tức bị đông kết lại.
Nhưng ngay sau đó, tên trường sinh giả nhiều mắt kia bỗng ngẩn người ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, sau đó hất tay thật mạnh:
- Tống đầu gỗ, sao lại là ngươi? Trình Lâm đâu?!
Tống đầu gỗ?
Tống Thư Hàng rõ rồi... lại thêm một người nhận lầm hắn. Trước kia Sở các chủ của Bích Thủy Các cũng nhận lầm hắn thành Tống đầu gỗ.
- Ta không biết Trình Lâm ở đâu cả.
Tống Thư Hàng trả lời.
Lời hắn nói là thật, hắn thật sự không biết Trình Lâm ở đâu hết... Bây giờ ngay cả Trình Lâm cụ thể là ai hắn cũng không xác định được nữa mà.
Trường sinh giả nhiều mắt lạnh lùng nói:
- Không biết ư? Ha ha, Tống đầu gỗ, quả nhiên ngươi muốn bao che cho Trình Lâm có đúng không? Ta đã sớm nhìn ra được ngươi và Trình Lâm có gian tình với nhau rồi.
- Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta và Trình Lâm có gian tình với nhau chứ!
Tống Thư Hàng phản bác, đồng thời hắn âm thầm liên hệ thế giới hạch tâm, thử kéo hắn vào trong thế giới hạch tâm lần nữa.
- Tất cả! Tất cả con mắt của ta đều có thể nhìn ra được điều này, năm đó quan hệ giữa ngươi và Trình Lâm rất mập mờ.
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt trên mặt cùng với toàn bộ con mắt trên cánh tay của trường sinh giả đều trợn trừng nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng.
Hắn có rất nhiều mắt! Nhiều mắt thế này, hỏi ngươi có phục hay không?
- Ta không có bao che cho Trình Lâm.
Tống Thư Hàng nói.
- Vậy thì giao Trình Lâm ra đây.
Trường sinh giả nhiều mắt lạnh lùng nói:
- Mục tiêu của ta chỉ là Trình Lâm, ngươi đừng nhúng tay ta vào chuyện giữa ta và Trình Lâm.
- Ta không biết Trình Lâm ở đâu hết.
Tống Thư Hàng lắc đầu nói. Thế giới hạch tâm đang chuẩn bị truyền tống lần nữa. Mặc dù lực lượng giam cầm của trường sinh giả nhiều mắt có ảnh hưởng tới năng lực truyền tống của thế giới hạch tâm, nhưng lại không thể giam cầm năng lực truyền tống này hoàn toàn được.
- Xem ra ngươi đã quyết định muốn bao che cho Trình Lâm đến cùng chứ gì... Đã vậy thì đừng trách ta vô tình. Tống đầu gỗ, người khác sợ ngươi nhưng ta thì không đâu!
Vừa dứt lời, trường sinh giả nhiều mắt lập tức phóng ra sát ý, sau đó đột nhiên ra tay.
Nói ra tay là ra tay, không thể trò chuyện thêm mấy câu sao?
- Truyền tống!
Tống Thư Hàng hét lớn.
Nhưng do bị lực lượng giam cầm không gian của trường sinh giả nhiều mắt ảnh hưởng, tốc độ truyền tống của thế giới hạch tâm bị giảm đi rất nhiều. Thời khắc mấu chốt lại bị kẹt thế này...
- Đừng hòng trốn!
Quyền phải của trường sinh giả đã đánh trúng ngực Tống Thư Hàng.
Cũng may là bây giờ Tống Thư Hàng đang ở trang thái giữa hư ảo và chân thực, nếu không thì chỉ quyền phong của một quyền này thôi cũng đã đủ khiến hắn chết hơn trăm lần rồi.
Ngay lúc này, một luồng ánh sáng màu vàng xen tím bay lên từ trên người Tống Thư Hàng.
Là mỹ nhân rắn công đức thực thể hóa, cô nhẹ nhàng ôm Tống Thư Hàng vào trong ngực, dùng thân thể mình làm tấm chắn bảo vệ.
Ngay lúc này, nắm đấm của trường sinh giả bị ép dừng lại.
- @%×, sao cô lại ở đây?
Trường sinh giả nhiều mắt bình tĩnh nói.
Mỹ nhân rắn công đức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm trường sinh giả kia, nốt ruồi lệ chỗ khóe mắt khiến cô toát lên vẻ quyến rũ mê người.
@%×... Đây hẳn là tên của mỹ nhân có nốt ruồi lệ.
Thứ lỗi cho Tống Thư Hàng, hắn phát hiện mình có uốn đầu lưỡi cỡ nào cũng không thể phát âm ra được mấy chữ kia. Lẽ nào đây là cách phát âm đặc thù của ngôn ngữ viễn cổ ư?
- Cô... muốn che chở cho Tống đầu gỗ sao?
Trường sinh giả nhiều mắt hỏi, trong giọng nói còn xen lẫn chút khổ sở.
Ngày tháng năm , trường sinh giả phát hiện hình như con tim mình đang quặn thắt.