Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

chương 977: một ca khúc mới tặng cho thư hàng tiểu hữu, fan hâm mộ của ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giọng ca nam đầy nội lực này, giọng nam cao càng ngày càng cao này... Đây là giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương mà? Còn ca khúc đang hát chính là Thất Sát Ca.

Tống Thư Hàng vẫn còn nhớ lúc cối xay gió của Lệ Chi Tiên Tử phối hợp với Thất Sát Ca của Tạo Hóa Pháp Vương, đúng là khiến người ta dục tiên dục tử.

Có điều tại sao Thông Nương lại nghe nhạc của Tạo Hóa Pháp Vương? Mà còn nghe ở trong túi thu nhỏ một tấc nữa chứ? Đổi cách tự tìm đường chết mới à?

Những điều này cũng không quan trọng, quan trọng là giọng ca đang từ trong túi thu nhỏ một tấc truyền ra ngoài... và thế là di chứng cũng theo đó đi ra. Ai mà nghe thấy giọng ca này sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cộng thêm chứng buồn nôn muốn ói, tinh thần lực không thể nào tập trung, cả người như bị rút sạch sinh lực. Đây mới chỉ là Thất Sát Ca phiên bản bị giảm sức mạnh ma âm thôi đấy, nếu là Thất Sát Ca bản chính thức thì Tống Thư Hàng chỉ vừa nghe mấy câu đã lập tức tiêu đời rồi.

- Chết tiệt, chúng ta vào thế giới hạch tâm trước đã.

Tống Thư Hàng cố gắng tập trung tinh thần, định đưa mọi người vào thế giới hạch tâm trước rồi tính tiếp.

Nhưng ngay lúc này, đám Kiếm Cổ Vô Hình đang vây công lồng phòng ngự của Diệp Tư đột nhiên dừng lại đồng loạt.

- Ơ? Sao Kiếm Cổ Vô Hình không công kích nữa?

Diệp Tư hiếu kỳ nói.

- Dừng lại rồi? Chẳng lẽ...

Tống Thư Hàng nhìn về phía túi thu nhỏ một tấc.

Bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Thông Nương:

- Cứu~~ mạng~~

Tống Thư Hàng mở túi thu nhỏ một tấc, lấy điện thoại di động ra, tức thì giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương càng thêm “thánh thót”.

Vù vù vù~

Kiếm Cổ Vô Hình ở xung quanh rên rỉ không ngừng.

- Giọng ca này có hiệu quả, thú vị đây.

Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Diệp Tư, các cô bịt tai lại đi.

Sau đó hắn chuyển video sang chế độ phát nền, rồi tìm trong danh bạ điện thoại ra cái tên Tạo Hóa Pháp Vương.

Tống Thư Hàng dừng ngón tay trên cái tên Tạo Hóa Pháp Vương một hồi, cuối cùng cắn răng nhấn nút gọi.

Chỉ lát sau Tạo Hóa Pháp Vương đã nghe điện thoại:

- Alo, Thư Hàng tiểu hữu đấy à, có chuyện gì không? Yeah! Yeah!

Hai tiếng yeah yeah cuối câu là dùng phong cách rap nói ra.

Tống Thư Hàng:

-...

- Sao im lặng thế? Yo yo, không nói gì là ta cúp máy đấy? Yeah! Yeah!

Tạo Hóa Pháp Vương tiếp tục nói.

Tống Thư Hàng:

- Đừng cúp máy, Tạo Hóa tiền bối, thật ra chuyện là vầy, đột nhiên ta rất muốn nghe Tạo Hóa tiền bối ngài hát một bài, không biết ngài có rảnh không? Có thể hát cho ta nghe một bài được không?

Tống Thư Hàng nói bằng giọng điệu rất đỗi thành khẩn.

- Nghe ta ca hát? Yo yo, rốt cuộc Thư Hàng tiểu hữu ngươi cũng thấu hiểu được ta sự tuyệt với trong tiếng hát của ta rồi sao?

Tạo Hóa Pháp Vương vui vẻ nói.

- Đúng vậy, Tạo Hóa tiền bối. Đặc biệt là bài Thất Sát Ca, bây giờ nghĩ lại, lúc nghe bài đấy ta có cảm giác cả người như đang cưỡi mây đạp gió bay lượn trong không trung vậy, sướng tê người! Tiếc là bây giờ Tạo Hóa tiền bối ngài đang tổ chức concert ở nước ngoài, nếu không ta nhất định sẽ đến tận nơi ủng hộ ngài!

Tống Thư Hàng đáp.

- Không thành vấn đề, yo yo~~ không bao lâu nữa ta sẽ trở về nước, đến lúc đó ta sẽ chọn đại học Giang Nam làm trạm thứ nhất để mở concert. Yeah!

Sau khi nói xong, Tạo Hóa Pháp Vương lại quay về chủ đề chính:

- Nếu ngươi muốn nghe ta hát, vừa hay chỗ ta có một bài hát mới, yo yo, chưa hát cho ai nghe hết, giờ hát cho ngươi nghe trước một lần rồi ngươi cho đánh giá nhé.

- Tiền bối cứ hát đi, ta rửa tai lắng nghe.

Tống Thư Hàng đáp.

Dứt lời, hắn điều chỉnh âm lượng điện thoại lên đến mức cao nhất rồi mở loa ngoài, đồng thời âm thầm mở cả chức năng ghi âm.

- E hèm.

Tạo Hóa tiền bối hắng giọng một chút, sau đó lấy guitar, bắt đầu tự đàn tự hát.

“Một bài hát mới, tặng cho Thư Hàng tiểu hữu, một fan hâm mộ của ta.”

“Yo! Yo! Check it out!”

“Tạo hóa hát tạo hóa~ yeah yeah!

Một ngọn núi một ngôi chùa một giếng cổ, yo yo~ tĩnh lặng!

Một hòa thượng một con đường một tạo hóa, tiến thẳng vào linh hồn, Yeah! Yeah~

Tự thân trải qua muôn vàn thử thách, lấy đó làm khúc ca, kể xong câu chuyện duyên cũng tận~~”

Giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương xuyên thấu qua loa điện thoại, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Tiếng hát tạo thành lực sát thương bỏ qua phòng ngự, không kể địch ta, liên tục kéo máu trên toàn bản đồ.

Ngay khi nghe thấy Tạo Hóa tiền bối cất giọng hát, Tống Thư Hàng lặp tức nhờ Diệp Tư phong bế thính lực của mình lại, đồng thời bố trí kết giới cách âm trên túi thu nhỏ một tấc.

Song mặc dù hắn đã nhờ người phong bế thính lực ngay lập tức, nhưng dường như lực lượng sóng âm quỷ dị trong giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương có thể xuyên thấu qua lỗ chân lông lọt vào trong tai.

Tống Thư Hàng cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng.

Thật ra nếu không tính đến mấy tiếng “yo yo, yeah yeah” kỳ quái kia thì lời bài hát trong ca khúc mới của Tạo Hóa Pháp Vương cũng khá là hay.

...

Mà lúc này, ở bên ngoài phạm vi trận pháp phòng ngự của Diệp Tư liên tục truyền tới tiếng động có vật thể nặng rơi xuống đất. Đó là đám Kiếm Cổ Vô Hình trong hư không bị bài hát mới của Tạo Hóa Pháp Vương ảnh hưởng, tất cả đều ngất đi, từ không trung rơi xuống bịch bịch bịch. Lúc đám kiếm cổ rơi xuống đất, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều vết kiếm do chúng vạch ra.

Kiếm cổ không thể phong bế thính lực, kiếm khí trên người chúng nó cũng không ngăn được ảnh hưởng của sóng âm. Sau khi rơi xuống, đám Kiếm Cổ Vô Hình chỉ có thể lăn qua lộn lại ở trên đất.

Chúng nó không biết nói, chỉ có thể phát ra tiếng vù vù vù trầm thấp bi thảm.

Tiếng hát khiến cho đám Kiếm Cổ Vô Hình trở nên vô lực, cả người mềm nhũn ra, tinh thần không cách nào tập trung, hoa mắt chóng mặt.

Rất nhiều kiếm cổ giãy giụa muốn bò dậy. Đánh không lại thì bọn ta chạy trốn thôi! Đám Kiếm Cổ Vô Hình lựa chọn rút lui, tranh thủ bây giờ trong thân thể còn chút khí lực, mau chóng thoát ra khỏi phạm vi của tiếng hát quỷ quái này.

Nhưng chúng nó mới vừa khổ cực bò dậy, Linh Hồn Ca Vương lại tặng cho hai tiếng “yeah! yeah!”, kiếm cổ lại đổ gục xuống.

Đến cả bò mà cũng không cho kiếm cổ người ta bò, giọng ca này thật ác ôn!

Nhân loại cổ đại còn để ý đến câu đầu hàng không giết, còn tiếng hát này thì lại đang ngược thi trắng trợn.

Đám Kiếm Cổ Vô Hình cảm giác giờ sống hay chết cũng như nhau thôi.

Sau khi giãy giụa một lát, rất nhiều Kiếm Cổ Vô Hình miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.

Lúc này mà hôn mê được tuyệt đối là một hạnh phúc. Một số Kiếm Cổ Vô Hình có ý chí khá ngoan cường vẫn còn đang bị sóng âm của tiếng hát hành hạ tra tấn. Ý chí ngoan cường không những không giúp chúng nó thoát khỏi tiếng hát ác ma, mà con kéo dài quá trình bị hành hạ của chúng nó.

Đúng là bi kịch!

...

Tạo Hóa Pháp Vương hát rất high, hơn nữa lần này hắn hát còn xuất sắc hơn mức bình thường. Hiếm lắm mới có đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số thưởng thức giọng ca của hắn, còn chủ động gọi điện tới muốn hắn hát một bài, đương nhiên hắn phải dùng % công lực để biểu diễn rồi.

Tạo Hóa Ca Vương định dùng bài hát mới toanh này để chinh phục Tống Thư Hàng, biến hắn thành fan não tàn bự nhất của mình trong nhóm Cửu Châu số .

Hát xong một bài, Tạo Hóa Pháp Vương vẫn chưa đã ghiền liếm môi mấy cái, sau đó uống một ngụm nước để nhuận giọng.

Mà lúc này, một số nhân viên đang làm việc bên cạnh Tạo Hóa Pháp Vương đã nằm ngay đơ ra đất.

Những người này là nhân viên phụ trách công tác lưu diễn vòng quanh thế giới của Tạo Hóa Pháp Vương.

Bọn họ là những thành viên tinh anh mà Đấu Chiến Phật Tông đã lựa chọn tỉ mỉ mới chọn ra được, tất cả những người này đều là người điếc.

Bình thường dưới điều kiện sân khấu lưu diễn đã được bố trí kỹ càng, cộng thêm một số thủ đoạn phòng vệ, thậm chí bọn họ còn có đệm nhạc cho Tạo Hóa Pháp Vương.

Nhưng hôm nay, lực sát thương do ca khúc mới của Tạo Hóa Pháp Vương tạo ra lại tăng lên một cấp bậc, những ai ở tại chỗ nghe live đều cảm thấy tiếng hát đã xông thẳng vào linh hồn, cho dù là người điếc cũng bị giọng ca của Pháp Vương ảnh hưởng.

Không hổ là Linh Hồn Ca Vương, người nghe không chỉ dùng tai để cảm thụ, mà còn có thể dùng linh hồn để lắng nghe giọng ca của hắn.

...

- Thư Hàng tiểu hữu thấy thế nào? Ca khúc này hay không?

Tạo Hóa Pháp Vương hỏi.

Ngay khi tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương dừng lại, Tống Thư Hàng lập tức mở thính lực ra. Điện thoại không còn chấn động, không còn phát ra loại sóng âm đáng sợ kia nữa, điều này chứng tỏ rằng pháp vương đã hát xong rồi.

- Hay tuyệt cú mèo, Tạo Hóa tiền bối. Ta đã ghi âm bài hát này lại rồi, nhất định ngày nào cũng sẽ mở lên nghe.

Tống Thư Hàng nói:

- Có ca khúc mới này, sự nghiệp ca hát của Tạo Hóa tiền bối chắc chắn sẽ đạt đến một tầm cao mới.

Phải nói là fan hâm mộ của Tạo Hóa Pháp Vương hâm mộ đến cuồng dại luôn rồi. Cho dù lần nào bọn họ cũng bị tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương KO, nằm sấp dưới sân khấu miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh. Nhưng sau khi tỉnh lại, bọn họ lại càng cuồng nhiệt hơn, thậm chí có người còn bay qua cả nửa châu Âu chỉ để nghe Tạo Hóa Pháp Vương hát live một lần.

Đầu năm nay, quả thực chẳng hiểu nổi con người nghĩ gì nữa

- Ha ha ha ha, cám ơn lời chúc lành của Thư Hàng tiểu hữu nhé. Chờ khi ta mở nhạc hội ở Giang Nam, chúng ta không gặp không về.

Tạo Hóa Pháp Vương vui vẻ cười to.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tạo Hóa Pháp Vương, Tống Thư Hàng hài lòng nhìn xung quanh.

- Đao cổ, hiện tại đồng loại của ngươi thế nào rồi?

Tống Thư Hàng vỗ nhẹ Đao Cổ Vô Hình bên cạnh rồi lên tiếng hỏi.

Đao Cổ Vô Hình yên lặng trở mình, miệng sùi bọt mép, phát ra tiếng kêu thảm thiết:

- U u u~

Toi rồi, quên bố trí kết giới cách âm cho Đao Cổ Vô Hình.

Kết quả là Đao Cổ Vô Hình nhà mình lại trở thành... một trong những nạn nhân chịu ảnh hưởng nặng nề nhất sau buổi liveshow ca khúc mới của Tạo Hóa Pháp Vương được truyền trực tiếp qua điện thoại.

Nói là một trong những bởi vì bên cạnh còn có một con linh thú khác, là con Cách Đấu Thú chuột túi. Vì nó cũng không có biện pháp cách âm nên trực tiếp “cảm thụ” tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương, lúc này nó đã nằm gục trên đất, tròng mắt trắng dã, chân sau to khỏe thỉnh thoảng lại co giật đạp vài cái.

- Hình như đám Kiếm Cổ Vô Hình rơi xuống đất hết rồi, không thấy con kiếm cổ nào phát động tấn công vào tầng phòng ngự của ta nữa.

Diệp Tư lên tiếng.

Lúc này, lấy Tống Thư Hàng làm trung tâm, xung quanh đều là Kiếm Cổ Vô Hình miệng sùi bọt mép nằm đầy đất, tất cả tạo nên một bức tranh xinh đẹp.

Tiếc là Tống Thư Hàng và Diệp Tư không thấy được hình ảnh này.

- Ha ha, dù sao có tác dụng là tốt rồi.

Tống Thư Hàng hài lòng nói.

Giọng ca của Tạo Hóa tiền bối đúng là vũ khí quần công đỉnh cấp.

Thừa dịp Kiếm Cổ Vô Hình toàn diệt, Diệp Tư ngự kim thư mang Tống Thư Hàng rời xa hiện trường xảy ra tai nạn.

Trên đường đi, Diệp Tư thi triển một trì dũ thuật cho Đao Cổ Vô Hình của Thư Hàng.

Đao Cổ Vô Hình từ từ tỉnh lại.

- Đao cổ, có nơi nào khá an toàn không?

Tống Thư Hàng hỏi.

- U u u?

Đao Cổ Vô Hình phát ra tiếng kêu nghi hoặc.

Tống Thư Hàng:

- Nơi nào cách xa đồng bạn của ngươi?

Đao Cổ Vô Hình nhìn quanh bốn phía... Sau đó nó thấy được các đồng loại đang nằm trên đất co giật, bỗng dưng sinh ra cảm giác đồng cảm xót thương, bởi vì bản thân nó cũng là người bị hại.

Nhưng mà cảm giác đồng cảm xót thương này lại không kéo dài được bao lâu, bởi vì Đao Cổ Vô Hình phát hiện, đám Kiếm Cổ Vô Hình vốn đang sùi bọt mép co giật trên mặt đất lại chậm rãi bò dậy.

Hơn nữa ánh mắt của Kiếm Cổ Vô Hình bỗng trở nên đỏ ngầu, có vẻ như chúng đã rơi vào một trạng thái cuồng nhiệt kỳ quái nào đó rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio