Nhưng lúc trước, Điện Hàn Đông có thể thu nhỏ lại là bởi vì chìa khóa của nó rơi vào trong tay Tống Thư Hàng. Hơn nữa nhờ vào mối quan hệ giữa Diệp Tư và Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm, hắn mới có thể điều khiển chìa khóa, mới có thể làm cho Điện Hàn Đông thu nhỏ mang vào thế giới hạch tâm.
Nhưng Hạ Cung này lại không có chức năng tương tự, hơn nữa Hạ Cung này cũng chỉ còn lại một tấm bia đá và khu quảng trường, kiến trúc trên đó đều là Nho gia xây thêm say này. Muốn cho Hạ Cung thu nhỏ lại là không thể nào, trừ khi trực tiếp nhét nó vào thế giới hạch tâm...
Chờ một chút! Trực tiếp nhét nó vào thế giới hạch tâm sao? Nói không chừng có thể làm được thật đấy.
Nhưng chuyện này không vội, cứ chờ Hằng Hỏa Chân Quân chuyển giao quyền khống chế của Hạ Cung và các mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ khác vào trong tay hắn xong, lúc đó hắn lại tìm cơ hội tới thử một chút.
- Bá Đao đạo hữu hài lòng là tốt rồi. Nói thật mặc dù Hạ Cung là mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ, coi như cũng là động thiên phúc địa nhưng thể tích của nó vẫn khá là nhỏ.
Hằng Hỏa Chân Quân cười nói.
Nói xong, Hằng Hỏa Chân Quân đưa tay ấn vào bầu trời của Hạ Cung, trong miệng niệm kinh văn.
Hình như kinh văn mà hắn đang niệm là kinh thư của Nho gia, theo thanh âm tụng niệm mà hắn truyền ra, trong hư không lần lượt hiện lên từng tờ văn chương màu vàng. Tổng cộng có khoảng chừng hơn năm mươi ngàn tờ văn chương màu vàng, bao bọc toàn bộ không gian Hạ Cung, hình thành một thế ngoại động thiên mà người bình thường không cách nào đặt chân vào được.
Sau đó Hằng Hỏa Chân Quân đưa tay chọn ra một tờ kinh văn trong đám rồi rút nó ra, sau đó chân quân xoay người, đưa tờ kinh văn màu vàng thực thể hóa nọ cho Tống Thư Hàng:
- Bá Đao tiểu hữu, tiếp theo mời ngươi để lại tinh thần ấn ký và chân khí ấn ký trên tờ kim thư này, làm xong thì quyền sở hữu Hạ Cung sẽ thuộc về ngươi.
Tống Thư Hàng làm theo lời của Hằng Hỏa Chân Quân, để lại tinh thần ấn ký và chân khí ấn ký của mình lên trên tờ kinh văn màu vàng.
Sau khi làm xong, hắn hỏi:
- Vầy là được rồi à?
Sao cảm giác giống như mua hàng qua mạng, sau đó ký nhận giao hàng cấp tốc vậy nhỉ?
- Đúng vậy, như vầy là được rồi.
Hằng Hỏa Chân Quân vung tay lên, tờ kinh văn màu vàng kia lại bay trở về trong đám hơn năm mươi ngàn tờ văn chương màu vàng.
Ngay sau đó, hơn năm mươi ngàn tờ kinh văn màu vàng đồng loạt phát ra tiếng cộng minh.
Đồng thời, Tống Thư Hàng cảm giác được bản thân và động thiên phúc địa Hạ Cung này đã liên hệ với nhau. Hắn có thể thông qua ý niệm của mình, mở hoặc là đóng kín cửa vào động thiên phúc địa. Hắn cũng có thể thông qua chế độ giám sát tầm xa, giám thị nhất cử nhất động tại Hạ Cung cũng như khu vực xung quanh Hạ Cung. Thậm chí hắn chỉ cần động ý niệm trong đầu là có thể dẫn dắt hơn năm mươi ngàn tờ kinh văn màu vàng tạo thành trận pháp Nho gia, thi triển công kích hủy diệt.
Sau khi hoàn thành thủ tục chuyển giao quyền sở hữu, Tống Thư Hàng cảm giác trong Hạ Cung bỗng xuất hiện một lượng linh lực khổng lồ. Luồng linh lực này được hơn năm mươi ngàn tờ kinh văn màu vàng chuyển hóa, sau đó ngưng tụ đến trên người Tống Thư Hàng.
Linh lực nồng đậm bao quanh Tống Thư Hàng, thậm chí không cần tu luyện, hắn chỉ hô hấp thôi cũng có thể dẫn dắt linh lực vào trong cơ thể rèn luyện thân xác, tăng cường công lực.
Nếu hắn tiến hành tu luyện trong trạng thái thế này, hiệu quả tu luyện ít nhất sẽ tăng từ ba lần trở lên so với ngoại giới.
- Đây là?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
- Đây chính là sự thần kì của động thiên phúc địa.
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười nói:
- Đối với một tu sĩ, tài lữ pháp địa cái nào cũng cực kỳ trọng yếu. Mà một nơi linh lực dư thừa lại có thể giúp cho tu sĩ làm ít công to trong lúc tu luyện. Hạ Cung vốn là một bộ phân của Thiên Đình viễn cổ, là một phúc địa có linh lực sung túc. Cho dù chỉ là một mảnh vỡ, nhưng linh lực mà nó ẩn chứa vẫn tương đương với linh mạch cấp thấp. Hơn nữa nơi này còn được đại trận Nho gia ôn dưỡng, hấp thu linh lực càng thuận lợi.
- Thì ra là vậy.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
- Được rồi, Hạ Cung đã chuyển giao xong, giờ chúng ta sẽ đi đến động thiên phúc địa tiếp theo.
Hằng Hỏa Chân Quân cười nói.
Trong buổi chiều nay còn có mười động thiên phúc địa phải chuyển giao, thời gian rất gấp.
Tước yêu Tiểu Thải nhìn nơi động thiên phúc địa này. Thân là một con tiểu yêu tu luyện chăm chỉ khắc khổ, cô đương nhiên biết tầm quan trọng của động thiên phúc địa, những yêu tu có động phủ riêng ít nhất đều là đại yêu có tu vi từ ngũ phẩm trở lên.
Mà sư phụ Tống Thư Hàng của cô, ở cảnh giới tam phẩm cũng đã có động thiên thuộc về riêng mình.
- Sư phụ, tiếp theo chúng ta còn muốn tiếp thu mấy động phủ nữa?
Tiểu Thải hỏi.
Trước đó, cô nghe Hằng Hỏa Chân Quân nói là có “mấy” động phủ muốn chuyển giao cho Bá Đao đạo hữu, nhưng không biết là có mấy chỗ.
- Còn có mười nơi nữa.
Tống Thư Hàng đáp.
- Mười... Mười... Mười nơi?!
Tước yêu Tiểu Thải trợn to hai mắt.
Động thiên phúc địa ở Nho gia không đáng tiền vậy sao? Một lần tặng luôn mười một động thiên phúc địa cho sư phụ?
Tống Thư Hàng cười vỗ nhẹ vào Tiểu Thải:
- Đến lúc đó, vi sư sẽ mở quyền hạn của mười một động phủ cho ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tiến vào trong đó tu luyện.
- Cảm ơn sư phụ.
Tiểu Thải ngơ ngác trả lời.
Hèn gì người ta thường nói bái sư là một kỹ thuật sống, chỉ cần bái đúng sư phụ là sẽ có được cơ hội bước lên đỉnh cao của tu chân.
Còn nếu bái sai sư phụ, đó chính là một đời đau khổ giãy giụa trong hố lửa.
Mười một động phủ, sau này đều mở ra cho cô tu luyện.
Đến lúc đó, lúc tâm tình tốt thì cô có thể đi động phủ số để tu luyện, tâm tình không tốt thì đi động phủ số tu luyện, nếu kinh nguyệt đến thì lại đi động phủ số tu luyện... Nghĩ thôi đã thấy cuộc đời thật tươi đẹp rồi.
Sau đó Hằng Hỏa Chân Quân mang theo Tống Thư Hàng đi xem hết mười động phủ còn lại, cũng chuyển giao quyền sở hữu của tất cả động phủ cho Tống Thư Hàng.
Trừ Hạ Cung, những mảnh vỡ thiên đình khác cũng không có lai lịch lớn như vậy.
Động phủ thứ hai có tên là Đao Kiếm Phong, tên này là do Nho gia đặt sau khi tiếp quản chứ không phải là tên vốn có của nó. Trên Đao Kiếm Phong có kiếm ý và đao ý vô cùng mạnh mẽ tung hoành, vạn năm không tiêu tan.
Đao ý và kiếm ý này là tàn dư còn sót lại sau cuộc so tài giữa một vị đao tu tuyệt thế và một vị kiếm khách tuyệt thế của Thiên Đình viễn cổ năm xưa. Đao ý và kiếm ý ở nơi này chẳng nhắm vào ai cả, chúng nó chỉ quấn quanh trên ngọn núi, trông như đang tiếp tục cuộc so tài giữa đao tu tuyệt thế và kiếm khách tuyệt thế năm đó.
Động phủ thứ ba là một mảnh sa mạc và ốc đảo nhỏ, diện tích chừng ba mươi ngàn thước vuông. Trừ linh khí nồng đậm, động phủ này cũng không có điểm nổi bật gì khác.
Động phủ thứ , , , , là năm mảnh vỡ Thiên Đình với năm suối nguồn thiên nhiên tuôn chảy. Suối nguồn trong động phủ thứ , , là hàn tuyền, còn suối nguồn trong động phủ thứ , chính là ôn tuyền.
Năm mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ này, mỗi một mảnh đều có diện tích chừng năm mươi ngàn thước vuông, không kém diện tích của Hạ Cung là bao. Hằng Hỏa Chân Quân suy đoán rất có thể năm động phủ này là do một chỉnh thể vỡ ra tạo thành, chẳng qua là thiếu rất nhiều bộ phận, cũng không cách nào ghép chúng lại với nhau được nữa.
Động phủ thứ chín có tên là Huyễn Thành, nơi này đã từng được ghi lại trong Thiên Đình viễn cổ. Bộ phận mà Nho gia lấy được chỉ là một góc của Huyễn Thành, diện tích mười ngàn thước vuông mà thôi. Toàn bộ Huyễn Thành là một ảo cảnh to lớn, bên trong sẽ ngẫu nhiên sinh ra chiến sĩ ảo ảnh với đủ mọi cấp bậc thực lực, rất thích hợp để tăng cường kinh nghiệm chiến đấu.
Còn động phủ thứ ... Tống Thư Hàng vừa thấy chỉ có thể cạn lời. Đó là một tảng đá to, có kích thước chừng một trăm ngàn thước vuông, trên đó trơ trụi chẳng có thứ gì cả.
Theo như Hằng Hỏa Chân Quân giới thiệu thì tảng đá lớn rất có thể là một bộ phận ở phần nền của Thiên Đình viễn cổ. Khi Thiên Đình viễn cổ vỡ tan tành, khối nền này cũng bị ném bay đi, sau đó được Nho gia lấy được. Nhưng linh lực trên đó không hề nồng đậm, sau khi nó được cải tạo thành động thiên phúc địa, Nho gia cũng không có nhiều thời gian sử dụng nó.
Động phủ cuối cùng chính là động phủ gần thành phố Văn Châu. Đây là một động phủ cỡ nhỏ dành cho tu sĩ rất bình thường, không có liên quan gì đến Thiên Đình viễn cổ cả. Trong động phủ có suối nhỏ lượn quanh, có đình đài lầu các, có cây xanh bóng mát, nhìn giống như chốn thế ngoại đào nguyên vậy.
Đây là động thiên phúc địa mà Hằng Hỏa Chân Quân cố ý lựa chọn, Tống Thư Hàng có thể an bài cho người nhà vào sống ở đây.
- Cám ơn ý tốt của Hằng Hỏa tiền bối.
Tống Thư Hàng nói lời cảm tạ.
Chốn thế ngoại đào nguyên này tràn ngập linh khí, là nơi ẩn cư lý tưởng mà Tống Thư Hàng đã từng nghĩ đến.
- Không cần khách khí, những lễ vật này chẳng là gì so với đại ân mà Bá Đao đạo hữu đã giúp Nho gia chúng ta.
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười nói.
Lúc ấy Tống Thư Hàng đã liều mạng nhỏ thay Nho gia giữ vững thế giới Kim Liên, càng giúp cho các cao thủ hàng đầu của Nho gia tránh khỏi kết cục toàn quân bị diệt. Phần ân tình này quá lớn, mười một động thiên phúc địa này chỉ như một hạt cát trong sa mạc đối với Nho gia mà thôi.
...
Tất cả động thiên phúc địa đều được chuyển giao cho chủ nhân mới một cách thuận lợi, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của Hằng Hỏa Chân Quân đã hoàn thành.
- Bá Đao đạo hữu, có cần ta đưa ngươi trở về khu Giang Nam không?
Hằng Hỏa Chân Quân hỏi.
Trời tối đen như mực, lúc Tống Thư Hàng và chân quân đi ra ngoài nhìn phòng là buổi trưa, mà bây giờ đã hơn : rạng sáng hôm sau rồi.
- Làm phiền Hằng Hỏa tiền bối.
Tống Thư Hàng nói.
- Chuyện nhỏ thôi mà.
Hằng Hỏa Chân Quân dùng thuyền tiên đưa Tống Thư Hàng và Tiểu Thải trở về đại học Giang Nam.
Trong căn hộ của Dược Sư.
Lúc Tống Thư Hàng và tước yêu Tiểu Thải về đến nhà, Bạch tiền bối và Diệp Tư vẫn còn đang bận rộn.
Hai người từ trong phòng bếp đi ra, chuyển một cái nồi lớn vào trong sân, sau đó Bạch tiền bối bấm thế tay thi triển ngự hỏa quyết khống chế hỏa hầu.
- Bạch tiền bối, Diệp Tư, các ngươi vẫn chưa chế ra được thức ăn linh thú thông dụng à?
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
Lâu vậy rồi mà Bạch tiền bối và Diệp Tư vẫn luôn thất bại sao?
Bạch tiền bối vốn là một người rất may mắn mà, thế này thật không khoa học nha!
- Hứ, Thư Hàng ngươi coi thường chúng ta quá rồi đấy.
Diệp Tư vênh váo đắc ý nói:
- Chúng ta đã thành công chế ra thức ăn linh thú thông dụng vào ngay lần chế biến thứ hai kia rồi, đao cổ vô hình của ngươi rất thích thức ăn linh thú thông dụng, một hơi ăn hết cả một nồi luôn đấy.
Ăn hết cả một nồi?
- Vậy đao cổ vô hình của ta vẫn khỏe chứ? Không biến thành trảm hạm đao gì đó chứ?
Tống Thư Hàng hỏi.
Trảm hạm đao là vũ khí chuyên dụng của nhân vật Sänger Zonvolt trong series game Super Robot Wars, là một binh khí có thể chém chiến hạm cỡ lớn ra làm đôi.
Cách Đấu Thú chuột túi ăn thức ăn linh thú xong thì khổ người to lên trông thấy, nếu như vóc dáng của đao cổ vô hình cũng biến to như vậy...
- Đương nhiên là không rồi, ta mới vừa nói xong, thức ăn linh thú chế biến lần thứ hai là thức ăn linh thú thông dụng phiên bản thành công, đao cổ vô hình ăn no rồi thì đi nghỉ ngơi thôi.
Diệp Tư nói.
- Vậy bây giờ các ngươi còn đang nghiên cứu cái gì đấy?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Nói thật, khi hắn nghe thấy đao cổ vô hình không biến thành trảm hạm đao, trong lòng lại mơ hồ có chút... thất vọng.
Cứ nghĩ mà xem, nếu đao cổ vô hình biến dài hơn sáu mươi thước thì lúc đối đầu với kẻ địch, hắn chỉ cần vung đao cổ vô hình quét nganh một đường là xong, hình ảnh ấy ngầu biết bao.
- Có nghiên cứu gì đâu, hiện tại ta và Diệp Tư vẫn đang chế biến thức ăn linh thú thông dụng.
Bạch Tôn Giả trả lời.
- Vẫn chế biến từ trưa hôm qua cho đến rạng sáng?
Tống Thư Hàng kinh ngạc không thôi:
- Bạch tiền bối, các ngươi chế biến ra nhiều thức ăn linh thú như vậy để làm gì?
- Bởi vì trước đó ta lỡ tay ấp ra một ngàn con kiếm cổ vô hình.
Bạch Tôn Giả cười trừ nói.
Bây giờ một ngàn con kiểm cổ vô hình đang gào khóc đòi ăn, một ngàn con há miệng chờ được đút thức ăn linh thú, thảo nào Bạch tiền bối và Diệp Tư lại bận bịu đến giờ này.
- Tình hình đã thế này rồi, sao Bạch tiền bối ngài không đi mua chút thức ăn linh thú thông dụng để đối phó trước?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Ta thử rồi, nhưng hình như thức ăn linh thú thông dụng mua về có vẻ không hợp với khẩu vị của kiếm cổ lắm, cả một túi kẹo linh thú thông dụng mà chúng nó ăn hẳng bao nhiêu cả.
Bạch Tôn Giả thở dài.
Tống Thư Hàng:
-...
- Bạch tiền bối, thế bây giờ đám kiếm cổ vô hình kia đang ở đâu vậy?
Tống Thư Hàng hỏi.
- À, chúng đang ở ngay xung quanh chúng ta, bên cạnh ngươi đều là kiếm cổ vô hình đấy.
Bạch Tôn Giả đáp.
Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ tới tấm ảnh chữ viết của Thông Nương trong nhóm Cửu Châu số .
Kiếm cổ kiếm cổ kiếm cổ kiếm cổ!
Kiếm cổ Thư Hàng kiếm cổ!
Kiếm cổ kiếm cổ kiếm cổ kiếm cổ!
- Vậy Bạch tiền bối có cần giúp gì không?
Tống Thư Hàng hỏi.
Sáng sớm hôm nay hắn ngủ rất đủ giác, cho nên đến bây giờ vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Chỉ là hơi đói.
Khi ngửi được mùi thơm của thức ăn linh thú nhất phẩm thông dụng từ trong nồi bay ra, hắn đột nhiên chảy miệng nước.
- Có Diệp Tư trợ giúp là đủ rồi, ngươi đi về ngủ trước đi, đến lúc trời sáng chúng ta còn phải đi học nữa, đến lúc đó ta lái xe đưa ngươi đến trường.
Bạch Tôn Giả nói.
Bạch tiền bối vẫn chưa từ bỏ ý định lái chiếc limousine dài mười mét đi đến trường sao?
Trong đầu Tống Thư Hàng bỗng hiện lên một hình ảnh.
Sáng sớm, những bạn sinh viên của đại học Giang Nam có tiết sáng đã thức dậy chuẩn bị lên lớp, bỗng nhiên... một chiếc limousine dài mười mét dừng lại, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bạch Tôn Giả đẹp trai ngời ngời bước ra khỏi ghế tài xế, sau đó chính hắn cũng từ trong xe chui ra.
Hình ảnh này quá chói mắt.
Hơn nữa, Tống Thư Hàng cảm giác nếu một màn này là thật thì cuộc sống đại học của hắn sẽ trở nên rất phiền toái.
Hay là... rạng sáng hôm nay ta mượn cớ đi đến ký túc xá ngủ lại?
Cuối cùng Tống Thư Hàng vẫn vác xác trở về phòng ngủ, còn tước yêu Tiểu Thải thì ở lại chơi với Bạch tiền bối và Diệp Tư.
Trước khi ngủ, hắn theo lệ minh tưởng một lần, tu luyện tâm pháp Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công một lát.
Hiện tại hắn đã cách thiên kiếp tam tấn tứ càng ngày càng gần, cho nên trên phương diện tu luyện chỉ cầu chắc chứ không cầu nhanh. Tốt nhất là làm xong công tác chuẩn bị độ kiếp rồi mới trùng kích cảnh giới, đi độ thiên kiếp.
Sau khi tu luyện xong, Tống Thư Hàng ngồi dựa đầu giường, trong đầu suy nghĩ đến mười một động thiên phúc đất lấy được vào hôm nay.
- Lúc nào rãnh rỗi thì nên đi đến Hạ Cung gần thành phố Giang Nam, xem thử có thể thu toàn bộ nó vào trong thế giới hạch tâm hay không.
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, đột nhiên trước mặt hắn bỗng xuất hiện một khe nứt không gian.
Sau đó trong khe nứt không gian lại xuất hiện một họng đại pháo đen ngòm.
Họng đại pháo lạnh lẽo chỉa thẳng vào đầu Tống Thư Hàng.
Trên thân pháo chớp lóe vô số phù văn, trong mỗi một phù văn đều hàm chứa lực lượng như muốn hủy diệt tất cả.
Tống Thư Hàng nuốt nước miếng.
Nếu thứ này nã vào đầu hắn một phát, vậy thì cuộc đời của Tống Thư Hàng hắn chữ còn lại hai chữ “xong phim” mà thôi.