Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười mấy nam nhân hắc y che mặt đang đứng phía sau hai người, cầm đầu là một người không có che mặt, có thể rành mạch thấy rõ bộ dáng của hắn, một vết sẹo vặn vẹo từ mắt trái kéo dài đến hàm, đúng là —–
Tiếu Doanh!
Hắn sao lại ở chỗ này? Tiết Mật kinh ngạc.
Nhìn thấy đám người kia, Huyền Vũ biết lai giả bất thiện một tay đem Tiết Mật kéo ra sau bảo hộ, tay kia thì rút trọng kiếm phía sau lưng giơ ra trước mặt, sắc mặt ác liệt.
“Tiểu tử, ta nhớ rõ ngươi, năm đó chính là ngươi cứu tiểu nha đầu này từ trong tay ta, như thế nào, hiện tại chỉ có mình ngươi cũng muốn cùng chúng ta đối địch sao? Chỉ cần ngươi đem nha đầu kia giao cho ta, ta liền bỏ qua chuyện cũ, thả ngươi rời đi được không?” Tiếu Doanh âm u cười nói.
Tiết Mật nhìn nhìn bọn họ, lại nhìn nhìn Huyền Vũ, hạ quyết tâm đem cánh tay che chở mình của hắn lấy ra, ngay sau đó…….
“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Huyền Vũ hai tay cầm trọng kiếm, trực tiếp hướng Tiếu Doanh phóng đi.
“Huyền Vũ…….” Tiết Mật kinh hoảng nói, nhìn thấy Tiếu Doanh đánh với Huyền Vũ, cùng đám hắc y nhân như hổ rình mồi nhìn mình, đầu óc dần tỉnh táo lại, sau đó lấy ra một thanh trường kiếm màu bạc trong túi trữ vật, đặt ngang trước ngực.
Các ngươi vẫn không buông tha ta, ta đây cũng sẽ không buông tha các ngươi, mình hiện tại là tu vi kim đan đỉnh, còn có hắc báo, không gian làm hậu thuẫn, hẳn có thể cùng nhóm người này có một trận ác chiến, cho dù không có, cũng không gây thêm phiền toái cho Huyền Vũ!
Sau đó cả người liền thẳng hướng hắc y nhân mà tới, hiểm hiểm tránh thoát đối phương phát ra vũ khí giống như cành cây to, Tiết Mật vọt tới giữa đám hắc y nhân, “Thương, thương” vài tiếng, nữ tử đã cùng bọn họ so qua vài chiêu, hai tay nắm chặt trường kiếm màu bạc hơi hơi run rẩy, Tiết Mật cảm thấy mình cùng bọn họ đối kháng vẫn là có chút khó khăn, dù sao nhân số đông, xem ra phải sử dụng con bài chưa lật.
Nghĩ như vậy, giây tiếp theo thân ảnh Tiết Mật đã biến mất trước mặt mấy hắc y nhân vây xung quanh.
Sau đó khoảnh khắc bọn họ đang kinh ngạc, lại xuất hiện sau lưng hai hắc y nhân.
“Cẩn thận……” Thanh âm nhắc nhở còn chưa nói xong, Tiết Mật đã rót linh lực vào trường kiếm cắt vỡ yết hầu hai người kia, hai người mang theo ngạc nhiên chết không nhắm mắt.
Tiết Mật không nhìn hai người té trên mặt đất kia, nhưng hai tay càng run rẩy lợi hại, trường kiếm trên tay có chút nắm không chặt.
“Muốn chết!” Đồng bạn bị chết kích thích đám hắc y nhân còn lại, sắc mặt bọn chúng vặn vẹo, xuất mọi thủ đoạn hướng Tiết Mật mà đến.
Tiết Mật thấy thế giơ kiếm chắn mấy đợt tiến công, đối mặt với công kích còn lại phải liên tiếp lui vài bước, sau đó định trụ thân hình, hít sâu một hơi, tay phải vung lên, một bóng đen mạnh mẽ xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ tháy bóng đen há mồm phun ra một ngụm, một ngọn lửa tử hắc trực tiếp đánh tan đòn công kích này, sau đó hướng về phía đám hắc y nhân, vài người bất ngờ không kịp phòng bị liên tiếp bị ngọn lửa này đánh trúng, khiến bọn họ tay chân luống cuống vội vàng dập tắt lử trên người. Nhưng không hiểu sao ngọn lửa lại càng lúc càng bừng cháy theo từng động tác của bọn họ, mấy người bên cạnh thấy thế vội vàng phóng xuất ta từng quả từng quả thủy cầu nghĩ muốn triệt tiêu ngọn lửa, lại phát hiện thủy cầu vừa mới tiếp xúc với mấy người đó, nháy mắt liền biến mất không thấy, sợ tới mức những người khác cũng không dám tới gần mấy người kia, chỉ có thể nhìn bọn họ kêu gào lăn lộn trên mặt đất cuối cùng bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
Một đầu khác, Tiếu Doanh bị một kích nghiêm trọng của Huyền Vũ đánh lui, quay đầu nhìn về phía bên này, ánh mắt trở nên ngưng trọng, “Đây là…….”
Hắc y nhân đại khái chỉ còn lại bảy tám người, nhưng đều bị hắc báo uy hiếp không dám tiến lại, dù sao từ lúc Tiết Mật ở Cửu Khuyết ký khế ước với hai quả trứng, tu vi hắc báo cũng giống nàng tăng lên từ linh thú sáu tầng tới linh thú đỉnh, đối với tu vi này thì tu sĩ Nguyên Anh kỳ vẫn cảm thấy cự kỳ kinh sợ.
“Phế vật.” Lại một đòn nghiêm trọng xuất ra đem nam tử đánh lui về sau, ánh mắt Tiếu Doanh trở nên âm độc không kiên nhẫn, tay phải mở ra, một viên ngọc thạch màu sắc rực rỡ xuất hiện trong không trung, chỉ thấy hắn rót vào đó hơn phân nửa linh lực trong đan điền, ngọc thạch mới dần dần tản mát ra ánh sáng thất sắc, sau đó tay trái thúc giục, ngọc thạch liền bay nhanh về phía Huyền Vũ.
Bạch y nam tử vội vàng giơ lên trọng kiếm, ngăn trở ngọc thạch trước mặt không hiểu vì sao làm hắn có cảm giác nguy cơ quỷ dị, lại không nghĩ đến ngọc thạch căn bản không có công kích, trực tiếp lướt qua kiếm hắn, hướng người bay qua, tiếp theo ánh sáng thất sắc bao phủ trên đỉnh đầu hắn, cơ hồ là trong nháy mắt, nam tử liền té xỉu trên mặt đất, sinh tử không biết.
“Huyền Vũ!” Tiết Mật nghe thấy thanh âm nam tử ngã xuống đất, kinh hô. Làm sao vậy, không có vang lên tiếng nào người liền gục xuống, khối ngọc thạch kia đến tột cùng là cái gì, vì sao bọn bọ có bảo vật nhiều vậy?
Không đợi Tiết Mật nghĩ ra đáp án, ngay sau đó, khối ngọc thạch kia như có linh tính bay thẳng lại nàng cùng hắc báo, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách, có chút không thở nổi.
“Rất nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận.” Hắc báo nói.
“Ta biết, không thể miễn cưỡng chống lại……” Tiết Mật nhìn thấy ngọc thạch gần đuổi tới, nhảy lên lưng hắc báo, “Tiểu hắc, chúng ta sang Huyền Vũ bên kia.”
Hiểu biết ý đồ của chủ nhân, hắc báo lập tức đạp chân sau một cái, nhảy qua mấy cái cây, tránh thoát ngọc thạch tới bên người Huyền Vũ đã té xỉu.
Tiết Mật một bên quay đầu lại nhìn phương hướng linh thạch sau đó nhe răng cười với Tiếu Doanh, một bên đem tay phải đặt lên người Huyền Vũ, trong lòng sốt ruột mặc niệm, đi vào.
Nhưng không nghĩ tới, mặc kệ nàng niệm thế nào, bạch y nam tử vẫn đang hoàn hảo nằm té trên mặt đất, sắc mặt an lành, giống như đang ngủ.
Tiết Mật không thể tin lại thử lần nữa, nhưng vẫn như vậy, không có chút biến hóa, sao lại thế này, vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy, rõ ràng trong tiểu thuyết Tiết Linh có thể đem Vũ Văn Tắc mang vào không gian mà, sao đến mình lại không được? Tiết Mật cấp bách muốn khóc, tay càng run rẩy lợi hại.
“Sao vậy?” Hắc báo cũng có chút sốt ruột, không có biện pháp, khối ngọc thạch kia thật sự rất quỷ dị.
“Vào….. Không được……” Thanh âm Tiết Mật cũng dẫn theo tia run rẩy.
Quay đầu lại nhìn hắc báo, thấy ngọc thạch đã tiến lại gần nó, “Cẩn thận!” Tiết Mật hoảng sợ đem nó thu vào trong không gian, cả người cùng ngọc thạch trực tiếp đụng phải nhau, nhất thời cảm thấy một trận lại một trận ánh sáng bảy màu, cả người say khướt, tiếp theo trước mắt tối sầm, ngã lên trên người bạch y nam tử, bất tỉnh nhân sự.
Tiếu Doanh thấy thế, đem ngọc thạch thu về, sắc mặt có chút trắng bệch, thoáng điều chỉnh, âm ngoan nhìn thoáng đôi nam nữ trên mặt đất, cũng không quay đầu nhìn bọn hắc y nhân phía sau vẫy tay một cái, “Mang về!”
Chờ đám người phần phật ly khai, mảnh đất bị linh lực tàn sát bừa bãi im lặng quỷ dị, nhưng trong bụi cỏ không xa một khối ngọc bội phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bên kia, bọn người Chu Tước nhìn thấy đại môn đỏ thẫm dâng lên cùng năm năm trước giống nhau như đúc, mặt mang kích động.
“Là Thiếu chủ bọn họ phải không?” Bạch Hổ khẩn trương hỏi.
“Khẳng định đúng vậy, phía sau không phải là Tiết Linh cùng Thiếu chủ thì còn có thể là ai đây?” Chu Tước chắc chắn nói, đột nhiên cảm thấy ngọc bội dắt bên hông mình nóng rực lợi hại, vội vàng nắm lên xem, đã thấy mặt ngoài ngọc bội thế nhưng dẫn theo chút tơ máu, sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn hai người khác nói, “Không tốt, lão Tứ đã xảy ra chuyện!”
“Cái gì? Không có khả năng, trong tay lão Tứ có cự uyên kiếm mà!” Bạch Hổ kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ) nói.
Thanh Long nghe vậy cầm ngọc bội trong tay Chu Tước, cẩn thận đánh giá, không thể không gật đầu nói, “Đúng vậy, xem ra lão Tứ gặp phải cường địch, cho dù cự uyên kiếm cũng đánh không lại, chính là không biết hắn có đi cùng Tiết Mật không?”
“Sao có thể có cường địch như vậy? Trừ phi là lão quái vật, bằng không không có người nào ở Tu Chân Giới là đich thủ của cự uyên!” Bạch Hổ nói.
“Phải không? Có lẽ cự uyên gặp phải pháp bảo lực lượng ngang nó thì sao!” Thanh Long hí mắt nói.
“Sẽ không? Tu Chân Giới không có khả năng có…..” Nói đến đây ánh mắt Bạch Hổ bỗng trừng lớn, “Không phải là……”
Hai người nhất thời hiểu ý cho nhau ánh mắt, sau đó Thanh Long nhìn về phía hồng môn sắp hiện ra toàn bộ, ngưng thanh nói, “Mặc kệ như thế nào, chúng ta trước chờ Thiếu chủ đi ra, rồi quyết định sau!”
Chu Tước cùng Bạch Hổ tuy trong lòng thập phần lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đè nén chờ Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc từ di tích đi ra.
Qua một lúc lâu, trong khi ba người lo lắng chờ đợi, đại môn màu đỏ mới hàn toàn xuất hiện toàn bộ trước mắt mọi người, sau đó hồng môn mở rộng cửa, một đôi mặc y phục màu trắng từ phía sau cửa đi ra, phong hoa tuyệt đại, thế gian vô song, giơ tay nhắc chân đều ý nhị không giống người thường.
Ba người Chu Tước sớm đã lo lắng nên không có tâm tình đi thưởng thức phong tư của hai người, đều cùng tiến lên, Thanh Long mở miệng nói, “Thiếu chủ, lão Tứ không thấy, hơn nữa Tiết Mật có thể cùng hắn một chỗ……”
Nghe vậy Tiết Linh bỗng biến sắc, Vũ Văn Tắc cầm tay nàng, “Sao lại vậy? Đem sự tình nói rõ ràng!”
Vì thế Thanh Long liền nói một phen chuyện Tiết Mật năm năm trước nói với bọn họ, nàng biết Vũ Văn Tắc cùng Tiết Linh năm năm sau sẽ từ di tích đi ra, vì thế bọn họ cùng Tiết Mật giao ước năm năm sau cùng nhau tới nơi này đón hai người, Chu Tước nguyên bản là muốn Tiết Mật theo chân bọn họ cùng nhau quay về Ảnh Nguyệt, nhưng Lung Nguyệt cốc chủ Thích Vô Thương cự tuyệt. Cứ như vậy qua năm năm, bọn họ phái Huyền Vũ tới Lung Nguyệt cốc đón Tiết Mật, không biết vì sao truyền âm bội của hắn thế nhưng bị bể nát, cho nên hắn hẳn là gặp phải cường địch, cũng không biết hắn rốt cuộc có đi cùng Tiết Mật không.
Vũ Văn Tắc nghe xong, mày nhăn lại một chút, nhìn sắc mặt Tiết Linh trở nên trắng bệch, nắm tay nàng càng chặt, “Hẳn là có thể tìm được truyền âm bội của Huyền Vũ, chúng ta trước đi nơi đó xem sao, đi!”
Sau đó một đám người liền rời đi, theo cảm giác của ngọc bội Chu Tước mà tiến về phía trước.
Đồng thời lúc bọn họ vừa rời đi, đại môn màu đỏ phía trên hồ sâu cũng biến mất vô tung, như là chưa bao giờ xuất hiện qua.