Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên cạnh chợ, ở ngõ nhỏ âm u, một nam một nữ ghé vào nhau khe khẽ nói nhỏ.
“……. Rất xinh đẹp?”
“Thật sự, thật sự, giống như tiên nữ vậy……”
“Được, tiền giao cho ngươi, ta đi báo cho thiếu gia, nếu ngươi nói dối, ngươi biết hậu quả rồi chứ.”
“Ta biết, ta biết, không nói dối, các ngươi đi xem sẽ biết.”
“Tốt, nếu đúng như vậy, đến lúc đó sẽ thưởng thêm, ha ha……”
Tiếng cười qua đi, ngõ nhỏ cũng dần dần không còn tiếng vang, ngay sau đó một nam tử hơn bốn mươi tuổi mặc một bộ cẩm y màu xám đi ra từ ngõ nhỏ.
Một lúc sau, một vị nữ tử mặc xiêm y toái hoa cũng từ nơi đó đi ra, ước lượng bạc vụn trong tay, trong mắt tràn đầy tham lam cùng oán độc.
Nghĩ sẽ sống thật tốt ở thôn trang nhỏ này, nên hàng ngày Tiết Mật cũng đi ra ngoài một chút, không thể giống Nguyệt Kiến cùng tiểu hài tử lên núi xuống sông chơi, đành phải cùng một ít cô nương, đại thẩm ở trong thôn ngồi dưới tàng cây hòe lớn nói chuyện phiếm, nhìn các nàng thêu thùa may vá.
“Chu đại nương, ngươi xem cô nương kia có phải rất xinh đẹp hay không?” Một phụ nhân mặc bố y màu xám chỉ Tiết Mật đang đi lại chỗ các nàng.
“Đẹp, thật là đẹp mắt, so với tiểu thư nhà quan lớn ở trấn trên cũng hơn a.” Chu đại nương tóc hoa râm trên mặt tràn đầy tán thưởng.
“Hơn nữa xem ra hẳn là tức phụ của Quân đại phu, ai, nha đầu nhà ta không trông cậy được rồi.” Phụ nhân mặc xiêm y màu xanh mấy ngày hôm trước đi cùng với mấy nữ nhân tới nhìn Tiết Mật nói.
“Vốn nghĩ Quân đại phu có khả năng coi trọng Nhị muội nhà ngươi, ai mà biết Tiết cô nương có bộ dáng này.” Phụ nhân mặc bố y màu xám mỉa mai nói.
Nghe vậy, phụ nhân mặc xiêm y màu xanh biểu tình ngượng ngùng lùi sang một bên, người chung quanh nhất thời cũng đều im lặng, không nói gì nữa, xem ra đều biết quan hệ hai nhà cũng không tốt lắm.
Đợi Tiết Mật đến gần, mọi người mới đều cười rộ lên, cùng nàng chào hỏi, hàn huyên.
Tiết Mật cũng mỉm cười cùng bọn họ nói chuyện phiếm, phát hiện những người này cùng người ở thôn mà Tiết phụ sống trước kia không khác là bao, tâm cũng dần dần thân cận. Chính là hôm nay không biết vì sao luôn có cảm giác có người nhìn nàng, quay đầu lại, nhưng không thấy người nào, thật sự là tò mò kỳ quái. Nàng biết thần thức mình thời gian này có chút trì độn, bằng không sao có người nhìn lén mà nàng tìm không thấy chứ.
Hàn huyên cùng đám người kia nửa ngày, các nàng bởi vì trong nhà có việc nên đều đi mất, Tiết Mật cũng bắt đầu trở về nhà, nhưng cảm giác có người nhìn trộm vẫn không tản đi, thẳng đến khi nàng vào trong nhà, loại cảm giác này mới biến mất, điều này làm nàng càng kỳ quái.
“Thiếu gia, thiếu gia, thế nào? Đẹp chứ?” Nam tử mặc cẩm y màu xám cười chảy nước miếng nói.
“Đẹp, thật là đẹp mắt, ai trong nhà cũng đều kém hơn…..” Nam tử còn trẻ khoảng hai mươi tuổi hai mắt tỏa sáng nói.
“Vậy trở về tìm bà mối?”
“Nhanh lên, nhanh lên, ta muốn tìm bà mối tốt nhất, còn có đem viên dạ minh châu kia làm sính lễ, nga, còn có khối hồng san hô, đều lấy lại đây…..” Nam tử trẻ tuổi rống to.
Vừa nghe hắn nói vậy, nam tử mặc cẩm y màu xám con mắt đều trừng thật lớn, mấy thứ kia đều là cữu cữu ở kinh thành cho thiếu gia, nghe nói dạ minh châu đó là vật trong hoàng cung, hiện tại thế nhưng vì một nữ tử mà đem mấy thứ này làm vật sính lễ, xem ra thiếu gia bị mê đắm a, cũng khó trách, nàng kia bộ dạng không giống phàm nhân. Ai…… Nguyên bản thầm nghĩ lấy lòng thiếu gia, nhưng, lão gia, phu nhân ở đó hắn hẳn là tránh không được giáo huấn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Ngọc Hàn đã đi ra ngoài, Nguyệt Kiến đồng dạng cũng không thấy bóng dáng, chỉ còn Tiết Mật một mình ở nhà.
Tiết Mật đang nghĩ có nên theo mấy đại nương học thêu thùa may vá gì đó không, dù sao lúc cục cưng sinh ra vẫn hy vọng bọn chúng có thể mặc quần áo do chính tay nàng làm. Vì thế tìm kiếm một ít vải dệt ở trong không gian chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, cửa bị gõ vang.
Tiết Mật ra mở cửa, chỉ thấy một người ăn mặc quá mức tưởng tượng, phụ nhân trên mặt một lớp phấn son thật dày đang đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Đây là Tiết Mật Tiết cô nương phải không? Bộ dạng rất xinh đẹp a!” Người tới trái phải đánh giá nàng, tán thưởng nói.
“Ân……” Tiết Mật gật gật đầu, cách ăn mặc này sao kỳ quái như vậy…….
“Lão thân vội tới chúc mừng ngươi, đại hỷ sự!” Phụ nhân khoa trương nói.
“Ách…….” Tiết Mật nhìn nàng kích động, có chút không hiểu, “ Việc vui gì?”
Lúc này, ngươi nọ không có trả lời nàng, ngược lại có chút bất mãn nói, “Đứng ngoài cửa cả buổi, cũng không mời ta vào ngồi sao.”
“Nga, mời vào.” Tiết Mật vội vàng nhích người sang một bên thỉnh nàng đi vào.
Phụ nhân kia ngồi ở trên ghế, nhấp hai ngụm trà mới chậm rãi bắt đầu nói, “Tiết cô nương, Quân đại phu không ở nhà sao? Việc này vẫn nên nói cùng trưởng bối.”
“Nga, hắn……” Tiết Mật còn chưa nói xong, chợt cửa bị đẩy ra, không nghĩ tới Quân Ngọc Hàn đã trở lại.
“Hôm nay sao về sớm như vậy?” Tiết Mật ngạc nhiên nói.
“Ngày hôm qua đáp ứng với Chu thẩm tử giúp nàng chút việc, nên về sớm, vị này……” Quân Ngọc Hàn nhìn phụ nhân mặc đồ đỏ phối xanh ngồi ở cạnh bàn, mắt hơi híp lại, nếu hắn không đoán sai, người phục trang như vậy chính là……
“A nha, Quân đại phu đã trở lại a, lão thân vội tới nhà ngươi chúc mừng đây, công tử Trần quận thủ gia (nhà cai quản một quận) cố ý dặn lão thân tới đây cầu hôn biểu cô nương nhà ngài, muốn nàng trở thành trắc phu nhân a.” Phụ nhân khoa trương nói, vẻ mặt đắc ý chuẩn bị xem Tiết Mật sẽ thẹn thùng kinh hỉ. Dù sao nữ tử không có chút gia thế được quận thủ gia thú về làm trắc phu nhân thật sự rất ít, càng đừng nói Trần quận thủ gia kia ở kinh thành có thân thích là quan lớn. Bất quá Tiết gia Tiết cô nương này khuôn mặt dáng người thật sự là không thể chê, đừng nói là thú về làm trắc phu nhân, nếu đưa vào hoàng cung làm phi tử cũng có thể.
Bất quá biểu hiện của đương sự làm cho nàng thất vọng rồi, không có một chút thẹn thùng kinh hỉ, chỉ có vẻ mặt khiếp sợ miệng mở lớn, ta nói quần áo sao kỳ quái như vậy, nguyên lai là bà mối……. Ta$%…….
“Ta sẽ không!” Tiết Mật phản ứng lại lập tức nói.
“Vậy là tốt rồi…… Cái gì? Ngươi không lấy chồng? Đối phương chính là công tử quận thủ gia, gả qua đó sẽ mang vàng đội bạc, được người người ngưỡng mộ, phúc khí gì cũng hưởng không dứt?” Bà mối kinh ngạc nói.
“Ta không lấy chồng chính là không lấy chồng.” Tiết Mật tức giận, sao lại thế này, sao còn có chuyện lập gia đình chứ?
“Ngươi không lấy chồng cũng không phải ý kiến của ngươi, còn phải hỏi Quân đại phu……” Bà mối cũng không nhìn Tiết Mật, quay đầu nhìn Quân Ngọc Hàn.
“Ý tử của biểu muội ta chính là ý tứ của ta.” Quân Ngọc Hàn cười nói.
“……. Các ngươi…… Các ngươi đừng không biết tốt xấu, công tử quận thủ gia coi trọng ngươi chính là phúc khí của ngươi. Không lấy chồng? Loại dân thường như các ngươi đắc tội với quận thủ không có quả ngon mà ăn đâu. Tiết cô nương, Quân đại phu ở đây cũng không dễ dàng, ngươi không nghĩ tới vạn nhất liên lụy làm hắn bị đối xử tệ ư? Nếu xảy ra chuyện gì……” Bà mối nửa uy hiếp nửa khuyên bảo.
Nghe vậy, Tiết Mật nhìn Quân Ngọc Hàn, thấy hắn vẫn cười tủm tỉm, cắn cắn môi nói, “Ta không lấy chồng.”
Bà mối vừa nghe liền nổi cơn tức, bước nhanh ra ngoài, “Tốt, tốt, ngươi không lấy chồng, chờ ngươi bị thương, đừng nói lão thân ta không nhắc nhở ngươi!” Sau đó rầm một cái đem cửa đẩy ra, ly khai.
Thấy bà mối đi rồi, Tiết Mật có lỗi nhìn về phía Quân Ngọc Hàn, “Thực xin lỗi…….”
“Xin lỗi cái gì? Ngươi là người tu tiên, lại đang có thai, sao có thể đáp ứng nàng?” Quân Ngọc Hàn cười cười nói, sau đó nhìn nàng một cái trở về phòng.
Còn Tiết Mật một người đứng trước phòng, cất dụng cụ pha trà, sau đó ngây ngốc ngồi xuống.
Bên kia, bà mối vừa ra cửa thôn đã bị người kéo đến bên cạnh gốc cây.
“Bà mối, bà mối, thế nào? Có phải đáp ứng rồi không?” Công tử trẻ tuổi kích động nói.
Phụ nhân kia thở dài nói, “Đáp ứng cái gì a, cô nương kia không muốn, Quân đại phu cũng nghe theo cô nương đó. Có thể, hai người kia chính là một đôi a!”
“Cái gì, ta cho nàng làm trắc phu nhân, sao lại không đáp ứng?” Công tử trẻ tuổi tức giận không chịu nổi, bỗng nghĩ tới bộ dáng Quân Ngọc Hàn, oán hận nói, “Sao có thể vì Quân đại phu chứ? Trần Nhị, hiện tại làm sao bây giờ, có nên giống như trước đây tìm người phế Quân đại phu kia đi, sau đó đem tiểu nương tử bắt lại đây……”
Áo xám nam tử kêu là Trần Nhị nghe vậy, vội vàng cho bà mối ánh mắt, bà tử kia liền gấp gáp chạy đi, không trốn để ở đó nghe bí mật của người ta sao.
“Thiếu gia, không thể a, mấy ngày tới khâm sai đại thần ở kinh thành sẽ tới đây tuyển tú, đến lúc đó hắn mà biết, quay về kinh báo cho cấp trên, ô sa trên đầu lão gia sẽ mất a!” Trần Nhị tận tình khuyên nhủ.
“Tuyển tú? Có thể sẽ tuyển Tiết cô nương sao?” Nam tử cả kinh, vội hỏi, “Mặc kệ, mấy ngày tới ta nhất định sẽ đem nàng cưới về nhà……” Nói xong liền vội vã ly khai, phía sau hắn, nam tử áo xám phủi phủi miệng mình, này thì tốt rồi, thiếu gia đã quyết tâm, cũng không biết sẽ sử dụng thủ đoạn gì đây a.
Ngồi ở trong nhà nhìn hết thảy mọi việc phát sinh ở cửa thôn, Quân Ngọc Hàn cười cười, sau đó chỉnh đốn đơn thuốc trong rương liền hướng phòng ngoài đi ra, thời điểm đi qua đại sảnh, thấy Tiết Mật vẫn bất động một chỗ, bước qua.
“Vừa mới dùng thần thức, nhi tử của quận thủ kia ở cửa sau thôn, nhìn hắn như vậy, có thể lúc trước ngươi ở nơi nào bị hắn thấy được, cho nên hắn mới nghĩ tới thú ngươi.” Nam tử nói.
“Ách……” Nghe hắn nói, Tiết Mật đột nhiên nhớ tới cảm giác bị người nhìn trộm ngày hôm qua, “Có thể là ngày hôm qua, ta đi ra ngoài một chút…… Cảm giác có người nhìn ta…….”
“Phải không? Hiện tại nhi tử của quận thủ kia nhất định phải thú ngươi, có thể sẽ có một ít phiền toái, hơn nữa trọng yếu nhất là hoàng đế bọn hắn vài ngày tới sẽ bắt đầu tuyển tú, lấy tướng mạo của ngươi rất dễ bị người biết, báo cho khâm sai, đến lúc đó liền……” Quân Ngọc Hàn nói tiếp.
“Cái gì?” Tiết Mật cả kinh nói, lúc trước nàng căn bản là không nghĩ tới chuyện này, thế giới phàm nhân không giống Tu Chân Giới, bọn họ có quan có dân có hoàng đế. Ngay từ đầu nàng nên che bớt dung mạo, cũng sẽ không phiền toái như bây giờ, ai, này cũng là nguyên do vì sao tu sĩ không tiếp xúc nhiều với phàm nhân. Làm sao bây giờ, lập tức mang theo Nguyệt Kiến rời đi sao? Nhưng mà…..
“Ta có biện pháp.” Quân Ngọc Hàn nhìn nàng cười nói.
“Biện pháo gì?” Tiết Mật vội hỏi.
“Gả cho ta!”
“Cái gì?!” Tiết Mật cả kinh đứng hình.
“ Lúc này việc tu luyện của ta cũng chưa xong, sẽ ở trong này nghỉ ngơi bảy tám năm, nếu ở đây mà không thành thân, chắc sẽ có nhiều lời đồn đãi. Mà ngươi ở chỗ này, còn phải sinh nở, không thể giấu diếm, ánh mắt chỉ trỏ của phàm nhân sẽ làm ngươi khó xử đi, cho nên hai người chúng ta có thể tạm thời thành thân giả, hợp với nhu cầu, giải vây cho ta cũng giúp ngươi giảm bớt khó khăn.” Nam tử lạnh nhạt nói, nhìn nữ tử cúi đầu không nói gì, “Ngươi cứ suy nghĩ, ta có việc đi ra ngoài trước!”
Tiết Mật như không thấy hắn rời đi, vẫn đứng tại chỗ, suy tư chuyện gì.