Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mật nhi, đi bên này!” Thích Vô Thương đi ở phía trước, hô.
Tiết Mật ngồi trên lưng hắc báo đi theo hắn, nàng đã ở trong di tích này lâu rồi, cũng đến lúc phải ra ngoài, ngẩng đầu nhìn cung điện mặc ngọc cách đó không xa, giục hắc báo đi nhanh hơn.
Đến trước cung điện, đã thấy có một nam một nữ đang ngồi ở đó, người nữ thì Tiết Mật có biết, chính là một trong sáu nữ tử cùng nàng tiến vào Cửu Khuyết, còn người nam thì không rõ lắm, có thể là người vào trước, cũng có thể là người vào sau.
Khác với bên ngoài Cửu Khuyết là hàng năm mở ra một lần, còn bên trong di tích này, thì năm năm mới mở ra một lần. Người không thể tiến vào, cũng sẽ không thể đi ra, hiện tại chính là thời gian mở ra, Thích Vô Thương và nàng từ nửa năm trước đã tìm thấy cung điện mặc ngọc, luôn hoạt động ở gần phụ cận này, không có rời đi xa, chính là đợi di tích mở ra.
“Ngươi là?” Nàng kia đứng dậy, đánh giá Tiết Mật, “Đây không phải là muội muội của Tiết chưởng môn sao? Hai mươi năm trước, ta cùng vào với ngươi, sao, giờ mới đi ra ngoài a? Ta cũng vậy hiện tại mới ra, cũng thật có duyên.” Nói xong nở nụ cười, trong mắt hiện lên mạt suy nghĩ sâu xa, nhiều năm trước nàng còn thấy tu vi nữ tử này cùng mình không sai biệt lắm, hiện tại thế nhưng nhìn không thấu, xem ra là gặp được cơ duyên a.
“Ân, ta còn nhớ ngươi, nhưng mà không biết ngươi tên gì.” Tiết Mật cũng cười nói.
“Ta gọi là Vân Tang, đệ tử Vô Ưu môn.” Nữ tử tự nhiên hào phóng giới thiệu.
“Vân Tang nhĩ hảo!” Tiết Mật gật gật đầu.
“Vị bên cạnh ngươi là?” Nữ tử kêu Vân Tang hai mắt nhíu lại, nếu nàng đoán không sai, vị bên cạnh muội muội Tiết chưởng môn hẳn là Lung Nguyệt cốc chủ Thích Vô Thương, nghe đồn Thích Vô Thương vẫn luôn mến mộ Ngọc Linh chưởng môn, sao giờ lại cùng với muội muội nàng ta một chỗ?
“Đây là Thích Vô Thương.” Tiết Mật giới thiệu.
“Thích cốc chủ nhĩ hảo.” Vân Tang gật gật đầu, sao không đúng a, Thích cốc chủ này mắt nhìn Tiết Mật là tràn đầy yêu thương mà, sao người ta đồn hắn có ý với Ngọc Linh chưởng môn thế, nhưng nghe nói hắn lúc trước còn đặc biệt đưa sính lễ tới Ngọc Linh sơn, chẳng lẽ nàng nghe lời đồn sai sao?
“Ân.” Thích Vô Thương thản nhiên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tiết Mật ôn hòa nói, “Chúng ta sang bên kia ngồi đi!”
“A? Ân.” Tiết Mật nhìn Vân Tàng cười cười rồi đi theo hắn, liếc mắt thấy nam tử kia vẫn chuyên tâm lau trường kiếm, không có nhìn bên này lấy một lần.
Sau khi ngồi xuống, thấy Thích Vô Thương mỉm cười, nữ tử cũng cười với hắn, mấy năm nay người này đối xử với nàng thế nào, nàng có thể tinh tường cảm giác được, nhưng trong lòng nàng vẫn có một vướng mắc, không chỉ với hắn, với Tiết Linh. Nàng nguyên bản không phải là Tiết Mật, thời điểm nàng biết chân tướng sự việc, kỳ thật lúc đầu Tiết Mật cứu hắn một mạng, hắn lại nhận sai Tiết Linh, nhưng hiện tại với mình cũng là nhận sai đúng không? Về sau khi lên thượng giới, đợi gặp được tiên tôn, thân phận nàng cũng sẽ bị bại lộ, đến lúc đó……..
Kỳ thật nàng cũng từng muốn nói cho hắn biết, nhưng mỗi lần định nói thì lại có chuyện, về sau nàng cũng không muốn nói nữa, hai người cứ như vậy cho đến giờ. Quên đi, như bây giờ cũng tốt, không biết tỷ tỷ cùng hài tử hiện tại thế nào, rất nhớ bọn họ, ở trong di tích nhiều năm như vậy, nàng không dám nghĩ tới bọn họ, bởi nàng sợ một khi nghĩ tới là không thể vãn hồi.
Đang suy nghĩ, di tích đột nhiên chấn động, Tiết Mật biết nó sắp mở ra, lập tức đứng dậy, Thích Vô Thương cũng đứng lên chắn trước người nàng, biểu tình cẩn thận.
Sau đó phía trên mặc ngọc cung điện đột nhiên trở nên đỏ đậm, dần dần từ giữa màu đỏ mở ra một cái động tối đen, động khẩu càng lúc càng lớn, một cỗ hấp dẫn tử trong động truyền ra, bốn người không tự giác bị lực kia hấp dẫn, thân mình bay lên cao.
“Mật nhi……” Thích Vô Thương bỗng ôm chặt nữ tử vào người, không biết hắc động này có nguy hiểm gì không, nhất định phải giữ chặt Mật nhi không thể buông tay!
Tiết Mật nắm chặt cánh tay nam tử, ngẩng đầu nhìn chăm chú đỉnh hắc động, ánh mắt ngưng trọng, giờ đi ra ngoài sao?
Một trận mờ ảo qua đi, bốn người nặng nề ngã sấp lên mặt đất.
Tiết Mật chỉ cảm thấy một trận chấn động, mảnh u ám trước mặt cũng biến mất, cũng không thấy đau, ngược lại dưới thân mềm mềm, còn chưa mở mắt, đã liên tiếp nghe vài tiếng kêu.
“Mật nhi!”
“Tiết Mật!”
“Vô Thương!”
Nghe vậy, Tiết Mật từ từ mở mắt ra, vừa lúc chống lại đôi mắt tối đen tràn ý cười kia, hai má nóng lên, lại là loại tư thế này, vì sao, mỗi lần đều như vậy, hơn nữa đều ở trước mặt toàn dân thiên hạ, di tích này thật là muốn chơi nàng a!
Vội vàng từ trên người nam tử đứng dậy, còn chưa đưng vững, đã bị hai cơ thể mềm nhũn ôm đùi.
“Nương! Người rốt cục đi ra! Con rất nhớ người! Ô ô……” Hai thanh âm nhuyễn nhu từ dưới truyền lên.
Tiết Mật cúi đầu nhìn thấy là hai tiểu tử kia, đã trưởng thành không ít, trên người đều mặc xiêm y đỏ au, khuôn mặt trắng noản non nớt, hai mắt rưng rưng ướt át, Tiết Mật nhìn nhất thời có chút hoảng hốt.
Tuy ở bên ngoài mới có bốn năm, nhưng nàng ở trong Cửu Khuyết là hai mươi năm, hai mươi năm không thấy hai bảo bảo này, thật sự cảm giác như đang mơ, nhưng hoảng hốt cũng chỉ trong chớp mắt, nữ tử lập tức ngồi chồm hổm đem hài tử ôm chặt vào lòng, trên mặt tràn đầy kích động, nước mắt không ngừng chảy xuống, rất nhớ các con, thật sự rất nhớ các con……
Thích Vô Thương cũng ngồi chồm hổm bên cạnh ba người, vẻ mặt ý cười nhìn bọn họ.
Chờ mấy người khóc đủ, Thích Vô Thương đem hai tiểu tử kia ôm vào ngực, Tiết Mật thấy Tiết Linh mỉm cười, lập tức ôm cổ nàng.
“Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ.”
Bạch y nữ tử nghe vậy, cũng ôm nàng, “Ta cũng vậy, ta cũng vậy. May mắn, Mật nhi, may mắn muội không có xảy ra chuyện gì, muội có biết ta lo lắng thế nào không?” Nói xong lệ tràn bờ mi.
“Tỷ…….”
Sau khi tâm sự xong, bạch y nữ tử giúp nàng lau nước mắt, trái phải đánh giá, kinh hỉ nói, “Mật nhi, muội hiện tại……”
Nghe vậy, Tiết Mật gật gật đầu, “Ta hiện tại có thể cũng tỷ đăng tiên lộ.” Trong hai mươi năm ở di tích mỗi ngày đều chém chém giết giết, giành giật tất cả cơ hội khế ước linh thú, rốt cục tu vi nàng cũng tăng lên, tuy tâm cảnh tu vi chưa đạt tới, nhưng có thể cùng Tiết Linh bọn họ đăng tiên lộ, về phần tâm cảnh thì cần tu luyện lâu dài cùng lĩnh ngộ mới có thể đạt tới.
“Tốt, tốt.” Tiết Linh kích động nói. Thấy muội muội có thể sống đi ra Cửu Khuyết, hơn nữa còn đạt tu vi như vậy, nàng thật sự rất vui vẻ, cha đang ở thượng giới chờ bọn họ, hai tỷ muội cùng đi lên, mới là tốt nhất, đến lúc đó có thể một nhà đoàn viên.
“Ba ngày sau, chúng ta cùng đi lên.” Tiết Linh kiên định nói.
“Ân.” Tiết Mật gật gật đầu.
“Huyền Vũ, Mật Mật đã trở lại.” Tới cửa phòng Huyền Vũ, Nguyệt Kiến lớn tiếng kêu.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng bị người bên trong đẩy ra, hắc y nam tử nhìn nữ tử đứng bên ngoài vẻ mặt kinh hỉ nói, “Ngươi nói Tiết Mật nàng đã trở lại sao?”
Nhìn hắn như thế, Nguyệt Kiến chỉ cảm thấy trong lòng khổ sở, vì sao, vì sao nhắc tới Mật Mật hắn liền bày cái vẻ như vậy, không thể quên được sao? Nàng biết mình không nên lại đến đây, nhưng nàng vẫn muốn biết biểu tình của hắn sẽ như thế nào, quả nhiên không ngoài dự liệu, nàng nên sớm chết tâm không phải sao? Bốn năm nay nàng không cùng hắn gặp mặt, phỏng chừng hắn chỉ thấy thoải mái đi, đôi khi nàng có chút ghen tỵ với Mật Mật.
“Đúng vậy, nàng và Thích Vô Thương cùng nhau trở về, hiện tại một nhà người ta đang hòa thuận vui vẻ, ta nghĩ ngươi không cần đi qua đâu.” Nguyệt Kiến tiếp tục nói, biểu cảm căm giận.
Nhìn nữ tử trước mặt có thái độ này, trong lòng Huyền Vũ cũng có chút khổ sở, hắn thật sự đối với nữ tử này không có một tia cảm tình sao? Vài năm này hắn đã suy nghĩ rất nhiều, có phải cũng nên cho mình một cơ hội…….
Nghĩ vậy, nam tử mở miệng nói, “Nguyệt Kiến, ngươi…….”
“Ngươi không cần nói, ta đều hiểu, ta giờ sẽ đi, ngươi nghĩ ta tới đây vì thích ngươi chắc, hừ!” Nói xong nữ tử nhanh như chớp ly khai, trong khoảnh khắc xoay người nước mắt liền rơi xuống, ta không bao giờ lại đây nữa…….
Thấy bóng dáng nữ tử rời đi, Huyền Vũ trong lòng quýnh lên đuổi theo, nhưng tu vi hắn không cao bằng đối phương, không tới một hồi đã không thấy bóng dáng tăm hơi của nàng.
“Nguyệt Kiến…….”
“Ô ô…… Tử Huyền Vũ, thối Huyền Vũ, ta lần này sẽ không bao giờ…… để ý ngươi nữa…… Ô ô……” Nữ tử oán hận khóc lóc từ dòng suối truyền tới.
“Nha, cho ngươi!”
Một cái khăn trắng đưa tới trước mặt nữ tử.
Nguyệt Kiến nghe tiếng nhìn lên, biến sắc, “Sao lại là ngươi, Vì sao mỗi lần ta tới đây đều gặp ngươi?”
“Ai kêu ngươi mỗi lần bị ủy khuất đều lại chỗ này khóc chứ?” Cảnh Trung Lưu cười khẩy nói, “Thật không biết ngươi rốt cuộc thích hắn điểm gì, người ta căn bản không để ý tới ngươi!”
Nghe vậy, nữ tử hất tay hắn, đứng dậy, “Ta cần ngươi lo chắc? Lần nào cũng tới nhục nhã ta, đùa giỡn ta như vậy ngươi vui vẻ lắm phải không?”
“Ta quản ngươi? Ngươi nghĩ ta quản ngươi sao? Ta cũng muốn mặc kệ ngươi, nhưng lần nào cũng bất giác đi tới đây, ngươi nghĩ ra muốn sao?” Nam tử hét lớn, trong mắt tràn đầy đau đớn.
Nguyệt Kiến nhìn ánh mắt đối phương, trong lòng cả kinh, nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác, đi hai bước lại ngừng lại, “Vậy không cần lo thì tốt rồi, ta đối với ngươi……” Còn chưa dứt lời liền bỏ đi.
Nam tử thấy thế, suy sụp nằm rạp lên mặt đất, nhìn bầu trời xanh biếc ngây người, bỗng nở nụ cười, cười càng lúc càng lớn, một lúc, cười đến chảy nước mắt.
Chẳng lẽ là báo ứng……
Ba ngày sau, bốn người Tiết Mật đi tới chỗ trống trãi phía sau núi, đi sau bọn họ là một đám người.
“Nguyệt Kiến, ngươi không theo ta đi lên sao?” Tiết Mật nhìn phấn y nữ tử hỏi.
“Không đi, mấy năm nay ta……” Nữ tử muốn nói lại thôi, “Tu vi của ta còn chưa tới, sau này ta sẽ đi lên tìm Mật Mật.”
“Nguyệt Kiến……..” Tiết Mật nhìn nàng thế này, trong mắt hiện lên mạt đau đớn, khi nào mà tiểu nha đầu vô ưu vô lo lại có nhiều phiền não như vậy, trong đó còn có một phần trách nhiệm của mình.
Dùng tay ôm nàng, Tiết Mật liếc nhìn Huyền Vũ, ở trong lòng khe khẽ thở dài, “Nguyệt Kiến ngươi sống tốt nhé…….”
“Mật Mật, ngươi cũng vậy!” Nữ tử cũng ôm nàng.
“Mật nhi, lại đây!” Tiết Linh gọi.
“Ân.” Tiết Mật buông người trong lòng ra, sờ sờ đầu nàng, “Nguyệt Kiến, phải nhớ tìm chúng ta!”
Phấn y nữ tử gật gật đầu, cười tươi.
Đợi Tiết Mật tới cạnh Tiết Linh, nhìn một lượt những người đứng xung quanh, lại nhìn đỉnh đầu, nàn đã đưa hài tử vào không gian, giới tử không gian là vật tiên gia nên sẽ không bị tiên lộ bài xích, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Tỷ tỷ, Thích Vô Thương và Vũ Văn Tắc cũng đã an bài tốt mọi chuyện, hiện tại mấy người tụi nàng chỉ cần bước cuối cùng này, là có thể lên thượng giới, tất cả bí ẩn kia hẳn là có thể giải khai.
Vì thế bốn người đem tu vi áp chế phóng ra, chỉ một thoáng bầu trời thay đổi bất ngờ, kiếp vân màu đen chậm rãi tụ lại một chỗ, từ xa nhìn, thế nhưng không thấy điểm giới hạn, nghĩ chắc uy lực của kiếp vân này không thể khinh thường, bất quá cũng khó trách, bốn người cùng nhau đăng tiên, thì kiếp vân sao có thể nhỏ được.
Nhưng bốn người bọn họ cũng đều có cách để tự bảo mệnh, tu vi bọn họ nghiêm khắc mà nói cũng không có đạt tới cảnh giới thượng tiên, bởi vì tâm cảnh đều không có đạt tới, chỉ có thể xem như là ngụy tiên, nhưng nếu thông qua kiếp vân thì tâm cảnh cũng sẽ thăng hoa. Bất quá đa phần tu si sẽ không lấy phương thức này để tu luyện tâm cảnh, dù sao không phải ai cũng giống bọn họ, có thể bị cửu giai kiếp đánh mà vẫn sống sót.
Tiết Mật cầm tay Tiết Linh, hai người nhìn nhau, lập tức lại nhìn kiếp vân không ngừng hội tụ ở phương xa, trận địa sẵn sang đón địch.
Thời điểm kiếp vân sắp hoàn thành, một bàn tay to lớn trắng thuần từ trong màn đêm hiện ra, nhẹ nhàng phất một cái, đã đem đám mây đen phải mất thời gian rất lâu tụ tập xé rách, ánh sáng chiếu xuyên qua lỗ hổng.
“Lời nói của ta đều là gió thoảng bên tai các ngươi phải không? Ai cho phép các ngươi đăng tiên?”