Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Quân ca ca còn ở bên trong, không có đi ra…….”
Nghe Nguyệt Kiến nói những lời này, trong đầu Tiết Mật như hiện lên trận lôi quang, nháy mắt trống rỗng, không thể suy nghĩ.
Đờ đẫn buông đứa nhỏ trong ngực ra, Tiết Mật lao ra ngoài, những hình ảnh ven đường vun vút xẹt qua.
Nàng phải nên sớm biết chứ? Nhìn thấy ánh mắt của người nọ lúc đó thì nàng phải hiểu chứ? Vì sao lại như vậy, vì sao phải ở lại nơi đó? Vì sao? Nàng không rõ, thật sự không rõ……
Đến ly hoang điện, Tiết Mật đẩy mạnh cửa ra, ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch Y đang uống rượu ở phía trên bậc thang, ngực phập phồng, qua một lúc, hô hấp mới bình ổn lại, mở miệng hỏi.
“Ngươi có biết vì sao không? Vì sao Quân Ngọc Hàn lại ở trong đó? Về sau có thể đi ra được không?”
Bạch y nam tử ngửa đầu một hơi uống cạn chén rượu, không có trả lời, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn nữ tử lấy một cái.
“Đang nói chuyện với ngươi đó, vì sao huynh ấy ở lại trong đó? Về sau rốt cuộc có thể ra được hay không?” Tiết Mật có chút khó thở nói.
“Đi ra? Ha hả…….” Bạch y nam tử cười cười nói, “Có lẽ đi, nếu hắn gặp may, bất quá hắn có thể đi đến bước này chứng tỏ hắn có khả năng a…….”
Nghe nam tử nói cũng không tỉ mỉ, Tiết Mật càng nóng nảy, “Hắn vì sao lại ở trong đó? Theo chúng tar a ngoài không phải tốt hơn sao?”
Bạch y nam tử nghiêng mặt, liếc nữ tử phía dưới một cái, trong mắt dẫn theo chút nghi hoặc, nhưng cũng không nói.
“Vô thượng chi cảnh là bí tân bất truyền của môn phái ta, nghe nói bên trong ghi lại bí mật tiến giai tu vi. Nhưng chỉ khi có xích viêm bội thì mới có tư cách đi vào, hơn nữa một người cả đời chỉ có thể vào một lần.”
Một thanh âm hùng hậu vang lên sau lưng Tiết Mật, nữ tử quay đầu nhìn.
Liền thấy mấy người Nguyệt Kiến, Thích Vô Thương, Ưng Vấn Thiên, Ưng Thanh Dao đi vào, người mở miệng chính là Ưng Vấn Thiên.
“Thì sao, chẳng lẽ Quân Ngọc Hàn ở lại bên trong là muốn khám phá ra bí mật tiến giai tu vi sao?” Tiết Mật nhíu mày đoán.
“Có thể như vậy, chẳng qua…….” Ưng Vấn Thiên muốn nói lại thôi.
“Chẳng qua cái gì?”
“Ai…….” Lão giả nhẹ thở dài một hơi nói, “Người mới tiến nhập vô thượng chi cảnh đầu tiên sẽ nhìn thấy quá khứ của mình, sau đó sẽ tiến vào ảo cảnh do nó tạo ra, mài giũa tâm trí, bài trừ tâm ma, nhưng bình thường có rất ít người thành công. Còn sau khi thành công nếu muốn rời đi thì phải lưu lại một người để trấn thủ vô thượng chi cảnh, nếu không tất cả mọi người sẽ bị vô thượng chi cảnh cắn nuốt, không có người nào là ngoại lệ. Về phần người lưu lại sẽ nhận được đối đãi thế nào, là sống hay là chết thì không có bất luận kẻ nào biết.”
Nghe vậy, Tiết Mật không tự giác lùi lại hai bước, sắc mặt tái nhợt, môi khép mở mấy lần, lại phát hiện nàng ngay cả một thanh âm cũng không thốt ra được.
“…… Kỳ thật hắn ngay từ đầu cũng biết điều kiện này phải không?” Thật lâu sâu Tiết Mật mới khàn giọng hỏi, trong đầu nhớ lại nụ cười quen thuộc của nam tử kia, trong lòng trở nên chua sót, “Lúc trước hắn cực lực phản đối, chính là bởi vì điều kiện này có phải không?”
Nói tới đây, nữ tử trong mắt tràn đầy nước mắt, quay đầu nhìn Mộ Bạch Y không thèm đếm xỉa kia.
“A……” Bạch y nam tử cười lạnh một tiếng, tùy tiện đặt cái chén bạch ngọc lên bàn, sắc mặt đột nhiên băng hàn, “Thừa dịp ta còn chưa tức giận, tất cả đều cút hết cho ta! Ly hoang điện của ta khi nào mà dễ vào như vậy, ngay cả a miêu a cẩu cũng có thể tùy ý ra vào! Chẳng lẽ xưng hô ma tôn Hồng Liên không có một chút phân lượng với các ngươi sao? Hay là các người cảm thấy vứt bỏ cái mạng nhỏ cũng không có gì!”
Bạch y nam tử nói xong, mấy người phía dưới trừ Ưng Vấn Thiên còn tốt, còn lại những người khác đều là hít thở không thông, một cỗ uy áp không hiểu từ đâu mà chấn lên đầu họ, đè ép, nhất thời cả người từ trên xuống dưới, ngay cả đầu ngón tay cũng nhúc nhích không được.
Sau đó Mộ Bạch Y nâng tay tự rót cho mình chén rượu, không nhìn mấy người phía dưới, vẻ mặt tùy ý nói, “Mau biến đi!”
Mọi người nhất thời cảm thấy toàn thân buông lỏng, mồ hôi trên trán chảy không ngừng, nhìn nam tử phía trên trong lòng vẫn còn sợ hãi, tu vi ma tôn quả nhiên không bình thường, chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà có thể làm mấy người bọn họ dạo một vòng quỷ môn quan.
Tiết Mật ngẩng đầu liếc hắn một cái, cắn cắn môi cũng đi theo mọi người ra ngoài, lực lượng của nàng vẫn còn yếu ớt, sao có tư cách mà lý luận với ma tôn đây, hắn lại dựa vào đâu mà trả lời vấn đề của nàng, thật là không biết tự lượng sức mình!
Nhưng còn chưa bước ra khỏi điện, chợt nghe phía sau truyền đến một câu, “Ân Tử Nhược là mẫu thân ngươi đúng không?”
Nghe vậy, Tiết Mật bỗng dừng bước, quay đầu khiếp sợ nhìn Mộ Bạch Y ngồi ở trên kia cười cười nói nói.
“Không cần nhìn ta như vậy, ta và nàng cũng coi như là có quen biết, nghe nói ngươi có một tỷ tỷ, hơn nữa còn đi cùng với tiểu tử nhà Vũ Văn, xem ra các ngươi đến thượng giới là vì tử y tiên tôn kia. Nói thế nào thì ta cũng coi như là nửa sư phụ của ngươi, đến lúc đó có thể ta sẽ giúp ngươi một tay!” Bạch y nam tử trên mặt vẫn mang tươi cười.
Nhìn bộ dáng hỉ nộ vô thường của đối phương, Tiết Mật nhíu nhíu mày, chẳng lẽ người tu vi cao thì đều âm tình bất định như thế này sao? Ân Tử Di kia cũng thế, hiện tại Mộ Bạch Y này cũng vậy…….
“Vậy thì cảm ơn sư phụ trước, chúng ta đến thượng giới quả thật là vì tử y tiên tôn, về sau có thể sẽ cùng nàng xảy ra một trận chiến, sư phụ đến lúc đó nếu nguyện ý trợ giúp đồ nhi một tay thì thật là cảm kích còn gì bằng.” Tiết Mật cung kính nói, mặc kệ đối phương có chủ ý gì, hiện tại hắn cũng coi như là sư phụ của mình, về sau cùng tiên tôn kia đánh nhau, có người cường đại giúp đỡ thì vẫn tốt hơn.
“Ha hả, nói vậy cũng coi như lọt tai, lui xuống đi!” Bạch y nam tử khoát tay áo, không tiếp tục nhìn bọn họ.
Tiết Mật dừng một chút, xoay người lui xuống.
Nháy mắt lúc nàng xoay người, Mộ Bạch Y tựa đầu nhìn bóng dáng lục y nữ tử, ánh mắt sâu thẳm, lập tức khe khẽ thở dài, một người như vậy, hai người cũng như vậy, chẳng lẽ tư vị tình yêu thật sự tốt như vậy sao?
Nghĩ vậy, nam tử lại cầm chén rượu ngửa cổ lên uống, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Quân Ngọc Hàn, cái loại trấn định và bình tĩnh trước khi chết này, ở trong một đám nhân ma, thiên ma điên điên ngây ngốc có vẻ không thích hợp, nên liền lọt vào ánh mắt hắn. Chờ đến sau này, thì hắn (QNH) cho hắn (MBY) kinh hỉ không chỉ có như vậy, cỗ dao động trên người hắn rất giống với vô thượng chi cảnh, Mộ Bạch Y biết hắn đã tìm được rồi.
Hắn còn nhớ sư phụ trước khi chết nói với hắn và Ưng Vấn Thiên, vô thượng chi cảnh cũng không phải là hoàn mỹ, mà có chỗ thiếu hụt, chỉ có thể tìm được nó thiếu cái gì, mới có thể khám phá ra bí mất là tiến giai tu vi kia, đó chính là nguyện vọng của sư phụ hắn.
Thời điểm cảm nhận cỗ dao động trên người Ngọc Hàn, hắn biết hắn rốt cục tìm được rồi, chính là trong lòng người nọ giống như có một chấp niệm thật sâu, người như vậy mà tiến vào vô thượng chi cảnh tuyệt đối sống không được, cho nên hắn đang đợi, hắn biết Quân Ngọc Hàn cũng một mực chờ đợi, cho đến khi Tiết Mật xuất hiện.
Cái nữ tử kia, hắn thật sự nhìn không ra có điểm nào tốt, tướng mạo cũng thường thường, tu vi thì thấp, thậm chí là người đã có chồng, hắn thật không hiểu vì sao Ngọc Hàn xuất sắc như vậy lại đối với một cái nữ tử như thế nhớ mãi không quên, ít nhất người trước kia tưởng niệm là một mỹ nhân tuyệt sắc không phải sao? Mà Quân Ngọc Hàn thì thế nào? Hòa Trạch nhiều ma nữ dung mạo nghiên lệ yêu thương nhung nhớ mà hắn cũng không động tâm, chỉ một lòng một dạ với Tiết Mật kia!
Nghĩ vậy, Mộ Bạch Y lại rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu uống cạn, nghĩ đến lần hôn lễ kia làm cho Quân Ngọc Hàn hiểu ra không ít, hắn cũng không phải là kiểu người dây dưa, đối với Tiết Mật chấp niệm sâu như vậy, trừ bỏ có tiếc nuối, thì nhiều hơn là do cảnh ngộ gặp lúc trước đi! Hiện tại Ngọc Hàn lựa chọn ở lại vô thượng chi cảnh, hẳn là đã hạ quyết tâm, hắn tin rằng hắn (QNH) sẽ đạt tới cảnh giới mà ai cũng không thể với tới, có lẽ đến lúc đó có thể gặp lại.
Mộ Bạch Y nhẹ nhàng đặt cái chén trong tay sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài điện, nhìn thấy trên trời đầy sao, khóe miệng khẽ nhếch, y phục màu trắng dưới ánh sao càng thêm nổi bật lại có chút cảm giác phiêu phiêu dục tiên.
Cùng lúc đó, Tiết Mật cũng ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh sao trên bầu trời, ngây ngốc xuất thần.
“Cô nương tỉnh? Tại hạ là Quân Ngọc Hàn.”
………..
“Ta có biện pháp.” “Gả cho ta!”
………..
“……Đúng, không có gì…… có thể so với đại đạo của ta, ta sẽ không nghĩ tới tư tình nhi nữ gì đó.”
……….
“……. Trời tối đi cẩn thận……”
……….
“Không có gì…… Hảo hảo chiếu cố Nguyệt Kiến và hài tử…….”
……..
“Không muốn làm gì, chỉ là muốn nhìn nàng, dù sao cũng đã rất lâu chưa gặp, rất rất lâu……..”
………
“Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ khổ sở.”
………
“Mật nhi, bảo trọng……”
……….
Trong đầu là từng lời đã nói của Quân Ngọc Hàn không ngừng xẹt qua, nghĩ nghĩ, Tiết Mật chỉ cảm thấy trong lòng càng chua sót, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống, nàng thật sự nợ hắn rất nhiều, vì sao lại biến thành như bây giờ chứ? Hắn vừa mới đi ra từ ba nghìn thế giới kia, nhìn bộ dáng đó, nàng phải nên hiểu được chứ?
Thích Vô Thương nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tiết Mật lặng yên ngồi trước cửa sổ rơi lệ, thở dài đi qua, nắm bả vai nữ tử, không nói gì, hắn biết lúc này có nói gì cũng không thể giảm bớt tâm tình của nàng, chính là hy vọng trong lúc nàng khổ sở có thể ở bên cạnh nàng.
Nữ tử không quay đầu lại cũng biết là ai đến, xoay người ôm nam tử, khóc càng thêm lợi hại, “Vô Thương……. Vô Thương……. Ta rất buồn…… Rất là buồn……”
Nam tử đau lòng sờ sờ tóc nữ tử, “Ta biết trong lòng nàng rất khó chịu, cứ khóc to lên có thể sẽ dễ chịu, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng không rời đi.”
“Ô ô……” Thanh âm Tiết Mật càng lớn, tay ôm nam tử cũng nắm thật chặt, giống như muốn một hơi khóc thật to để giải thoát cho trái tím bị đè nén vậy.
Lúc này bên ngoài cửa sổ chiếc lá khô vàng trong đêm tối theo gió nhẹ bay bay, vô thanh vô tức rơi xuống đất, ánh sao như trước sáng như ngọc.