Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

chương 9: sư huynh? ? ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“ Mật nhi……. Về sau ta không còn, ngươi phải….. Hảo hảo chiếu cố chính mình…..” Lưu lại một câu này, thân ảnh đầy máu của Tiết Trục Lưu trong bóng đêm càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không thấy.

Tiết Mật thấy thế vội vàng đuổi theo, “ Phụ thân!”

Đột nhiên một đám hắc bào nhân xuất hiện trước mặt nàng, “ Tiểu nha đầu, cha ngươi đã không còn, ngươi còn chạy trốn?”

Nói xong giơ trường kiếm đâm nàng……..

“ A….. Phụ thân!”

Tiết Mật giật mình mở mắt ngồi dậy, có chút kinh hồn chưa định, chờ phục hồi tinh thần lại, phát hiện đập vào mi mắt là cái màn hoa văn phức tạp màu đỏ sậm, trên người mặc một áo ngủ tàm ti bằng gấm nằm trên giường hồ lam, kỳ quái nhìn bài trí xung quanh phòng, bàn gỗ lim, bình phong sơn thủy, bình hoa cổ bằng men. Nhìn hết thảy trước mắt Tiết Mật cả kinh cười toe tóe nửa ngày, a uy, cái này là sao a? Không phải lại xuyên qua chứ?

Nghĩ như vậy, Tiết Mật vội vàng xuống giường hướng bàn trang điểm chạy lại, trên gương hiện ra nữ tử lông mi cong cong, ánh mắt tròn tròn thật to, bởi vì tuổi còn nhỏ nên khuôn mặt còn mang theo điểm mập mạp trẻ con, miệng nho nhỏ vểnh lên. Tiết Mật chớp chớp mắt, cô gái trong gương cũng chớp chớp mắt theo.

Vẫn là ta a! Nhưng sao ta lại ở chỗ này a? Không phải đng chạy trối chết sao? Tiểu miêu đâu?

“ Thùng thùng.” Một trận tiếng đập cửa truyền đến khiến Tiết mật thoát khỏi hồi tưởng.

“ Cô nương đã tỉnh?” Giọng nữ thanh thúy ôn nhu vang lên.

Tiết Mật nghe được lập tức ra mở cửa phòng, ở trước cửa một lục y nữ tử duyên dáng thướt tha mang theo mỉm cười nhìn mình.

“ Đinh” đỉnh đầu Tiết Mật nhất thời toát ra một dấu chấm hỏi thật to.

“ Nô tỳ Thanh Hà ra mắt cô nương.” Thanh Hà tư thái xinh đẹp đáp một cái lễ, ôn hòa nói, “ Cốc chủ phân phó nô tỳ, khi nào cô nương tỉnh mang cô nương đi gặp hắn, mời theo ta.” Nói xong liền làm một cái thỉnh, xoay người đi trước dẫn đường.

Tiết Mật sửng sốt, sao lại thế này? Sao từ tu chân văn trở thành chủng điền văn rồi, chuyện gì xảy ra a? Ảo giác sao? Ảo giác đi! Tiết Mật ôm một cái ý niệm như vậy trong đầu, đi theo.

Theo lục y tiểu tỳ không ngừng đi qua mấy cái khúc ngoặc hành lang, chưa tới sao, Tiết Mật cảm thấy mình muốn hôn mê, ánh mắt cũng thành hình dạng nhang muỗi, này đường thật phức tạp, một người như ta tuyệt đối hội lạc đường a! Sau đó như cũ đần đồn tiếp tục di chuyển theo nàng.

Ngay tại lúc Tiết Mật chuẩn bị hỏi Thanh Hà có phải đi nhầm đường không, thì tin vui đến.

“ Chính là nơi này, cô nương mời vào, Thanh Hà cáo lui.”

“ A….. Cảm ơn!” Tiết Mật choáng đầu xoay người hướng Thanh Hà cảm ơn, ngẩng đầu nhìn đại điện khí thế rộng rãi trước mặt, đầu óc cả kinh choáng váng lập tức thanh tỉnh lại, mang theo nghi hoặc đi vào.

Vào đại điện, Tiết Mật liền trừng lớn hai mắt, đại điện vắng vẻ trừ bỏ chín cái trụ tròn long ngọc, cũng chỉ có ba người ngồi.

Vừa thấy ba người kia, Tiết Mật liền tức khắc nhớ lại chuyện trước khi mình hôn mê, nào phải chủng điền văn? Thật sự là ảo giác a! Nơi này rõ ràng là địa bàn của nam phụ Thích Vô Thương _ lung nguyệt cốc, xong rồi, người ta khẳng định muốn hỏi ta vào bằng cách nào.

Nghĩ như vậy Tiết Mật muốn chạy ra ngoài, tâm tư mới vừa động, một câu truyền đến, “ Muốn đi sao? Lại đây.”

Tiết Mật vừa nghe cũng chỉ có thể cứng người đi vào, nhưng vẫn đi đến cách bọn họ xa vài bước mới ngừng lại, cúi đầu chân tay có chút luống cuống.

“ Ngươi là người nào?” Thanh âm lạnh như băng vang lên.

Tiết Mật ngẩng đầu rất nhanh nhìn thoáng qua, muốn chết, Cảnh Trung Lưu!

Nhớ rõ trong nguyên văn bên người Thích Vô Thương có lưỡng sử tứ tương (hai người dùng để sai khiến kiểu như thuộc hạ,bốn người chăm sóc) rất nổi tiếng, văn sử Cảnh Trung Lưu, võ sử Lận Thương Lan, thêm si mị (đầu trâu mặt ngựa) võng lượng (quỷ quái) tứ đại tương, cùng nhau đánh chủ ý tới lung nguyệt cốc, mấy người kia tùy tiện đi ra một người đều là nhân trung long phượng a.

Trong đó Cảnh Trung Lưu được tác giả miêu tả là có trí lực như yêu (gian ác có thể mê hoặc lòng người), là tòa băng sơn có băng mộc song linh căn, một mực theo bên người Thích Vô Thương xử lý mọi việc, bày mưu tính kế, ở dưới tình huống gì đều có thể bảo trì bình tĩnh, phân tích cũng tìm được khuyết điểm của đối thủ, một kích tất trúng, mà hắn từng dựa vào điểm này ở nơi tận cùng lạnh lẽo một trong chín nơi nguy hiểm nhất của Tu Chân Giới thành công thu phục bảo vật bí mật cửu âm huyền băng, khiến cho thực lực lại tăng một bậc.

So với người đó, Lận Thương Lan không có trí lực xuất sắc như hắn, nhưng phương diện khác cũng không thể khinh thường. Thuộc lôi hệ thiên linh căn, tu luyện so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều, thái độ làm người xúc động, tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, đam mê đánh nhau, thời điểm đánh nhau thường thường giành vị trí thứ nhất.

Tiết Mật hồi tưởng lại mô tả về hai người đó, đối với Cảnh Trung Lưu mở miệng hỏi âm thầm kêu khổ, kiên trì hồi đáp, “……. Tiết Mật, ta gọi là Tiết Mật.”

Nghe thấy nữ tử trả lời, ba người phía trên nhìn nhau, trong mắt đều biểu lộ ý tứ, chưa từng nghe qua.

“Ngươi tới lung nguyệt cốc ta có mục đích gì? Làm sao biết phương pháp tiến vào lung nguyệt cốc?” Cảnh Trung Lưu mặt không chút thay đổi tiếp tục hỏi.

“ Còn có tu vi của ngươi? Như thế nào thăng nhanh như vậy?” Luôn quan tâm tới đánh nhau Lận Thương Lan vội vàng bổ sung hỏi.

Tiết Mật nghe vậy, vẻ mặt nghi hoặc, tu vi? Tu vi làm sao vậy? Lập tức cảm thụ tu vi mình, hoảng sợ, sao lại thế này? Sao lại đến trúc cơ kì, còn tới trúc cơ bảy tầng!! Tiết Mật nhất thời cảm thấy cả thế giới đều huyền huyễn, không đúng, thế giới này vốn là huyền huyễn, chính mình rốt cuộc làm sao vậy?

Thích Vô Thương nhìn thấy biểu hiện của nàng, nhíu nhíu mày, “ Ngươi không biết sao?”

“ Ta……. Ta không biết.” Tiết Mật vô tội vọng trở về.

Cảnh Trung Lưu thấy thế, lãnh nghiêm mặt nói, “ Ngươi cũng không biết như thế nào đi vào lung nguyệt cốc sao?”

“ Ta…..” Tiết Mật nói quanh co suy nghĩ lộn xộn, đột nhiên phát hiện một con màu đen đen đi theo bên người cũng không có xuất hiện, vội vàng hỏi, “ Con báo của ta đâu?”

“ Ở địa phương khác không ngại, không cần nói sang chuyện khác, trả lời vấn đề của ta.” Thanh âm lạnh như băng không được xía vào nói.

Tiết Mật nhất thời cảm thấy một cỗ hàn khí đánh thẳng vào người, run lên, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a? Ta nói như thế nào, ta nói trong sách viết vậy thì ai tin a? Ô ô ~(>_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio