"Sư đệ!" Tiếng gọi của Tịch Chính tựa như tiếng sét giữa trời xuân, quả nhiên đang vận dụng bí kỹ Niết Bàn Hống của Huyền Không tự. Ngay từ lúc Tịch Chính phát hiện ra Đái Đào có dấu hiệu bất ổn, dù sao Đái Đào cũng không phải là đệ tử xuất thân chính thức từ Huyền Không tự nên căn cơ hắn yếu hơn Tịch Chính rất nhiều. Nếu để hắn mất đi kiểm soát thêm lần nữa, khiến cho tâm thần bị hao tổn thì sau này sẽ lưu lại di chứng thật khó có thể tiến thêm được nữa.
Thân hình Đái Đào vốn như điên dại vì bị cứng đơ, còn con ngươi thì giăng đầy tơ máu, nay khôi phục được vài phần thanh tĩnh.
Một lát sau, Đái Đào đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, huyết sắc trong mắt cũng bớt đi nhiều.
"Đa tạ sư huynh!" Đái Đào nói lời cảm tạ từ tận đáy lòng, nếu vừa rồi hắn sa vào tâm ma thì sau này sẽ vướng phải phiền toái lớn.
Tịch Chính lắc lắc đầu: "Ta và ngươi là đồng môn, không cần khách khí như thế"
Ánh mắt của hắn ngó về hướng ba người vừa biến mất, giọng nói lại ngưng trọng chưa từng có: "Ba người này thực lực thâm hậu, chỉ còn cách Phản Hư kỳ một chút nữa thôi, thêm vào đó lại phối hợp ăn ý, vô cùng xảo trá. Hơn nữa hiện giờ trên tay bọn chúng lại có trọng bảo, rất khó đối phó."
Trong lòng Đái Đào vẫn còn sợ hãi: "Kiện pháp bảo trên tay Tiếu Ma Qua kia thật lợi hại! Không ngờ Ngũ Hành Pháp Tướng Luân của ta không thể ngăn cản được nó chút nào!"
Mãnh quy tiền kia xuyên thủng thân thể hắn xong liền tan biến vào hư không, rồi tự quay trở về Bảo bát.
Đái Đào đúng là xui xẻo, Ngũ Hành Pháp Tướng Luân của hắn lấy ngũ hành làm căn cơ, nếu gặp pháp bảo thông thường chắc chắn sẽ không chật vật đến vậy, nhưng bảy mãnh quy tiền này là do Tả Mạc lấy Hắc Tâm Bảo Tiền làm nồng cốt, bản thân chúng đã có năng lực điên đảo âm dương, náo loạn ngũ hành, vốn trời sinh đã khắc chế Ngũ Hành Pháp Tướng Luân.
Tịch Chính gật đầu: "Đích thực là một kiện chí bảo."
Đái Đào cười khổ: "Lần này đúng là lật thuyền trong mương rồi, bị ba tên hậu bối hành hạ cho chật vật đến vậy."
Tịch Chính cũng không tỏ vẻ gì là không cam lòng, hắn nghiêm mặt nói: "Chẳng qua là uy lực từ thần lực mà thôi, những ngày giao thủ vừa rồi ta cũng có lĩnh ngộ một chút về thần lực."
Đái Đào hơi sửng sốt rồi hiểu ra tức khắc, bỗng nhiên hắn mở miệng: "Sư huynh nói vậy ta cũng cảm thấy không hẳn là không thể ngộ ra thần lực, có điều bọn ta bị khuyết mất mấy chỗ mấu chốt, nếu có thể hiểu được chúng thì sẽ thông suốt như nước chảy thành sông."
Giọng Đái Đào hơi pha chút hưng phấn, qua mấy ngày đánh nhau vừa rồi khiến hắn cảm nhận sâu sắc sự lợi hại của thần lực, thần lực còn lợi hại hơn nhiều so với linh lực.
Phàm đã có thể bước chân vào tới Phản Hư kỳ, có ai không phải là hạng thiên phú tuyệt đỉnh cơ chứ. Tứ đại môn phái đã tiến hành tìm hiểu về thần lực hơn ngàn năm trước, những tài liệu tích lũy đã vô cùng phong phú, vượt xa tưởng tượng của đệ tử các môn phái thông thường.
Liên tục giao thủ với Tả Mạc, hai người bon họ mơ hồ lĩnh ngộ được điều gì đó.
Sĩ khí mới vừa rồi bị đè xuống thấp thì giờ đây lập tức tăng vọt, chỉ cần có thể lĩnh ngộ được thần lực thì trả giá bao nhiêu cũng đáng cả. Thời gian hai người ở Phản Hư kỳ cũng không ngắn, mỗi bước tiến thêm càng lúc càng khó khăn cực kỳ, nếu như có thể ngộ được thần lực, chắc chắn thực lực hai người sẽ tăng vọt.
Còn gì hấp dẫn hơn thứ này chứ!
"Có điều bọn ta hiện giờ đều bị thương cả, thực lực đã bị hao tổn." Giọng Tịch Chính vẫn đều đều.
Đái Đào nghiến răng nghiến lợi: "Ba tên khốn kiếp này quá mức gian xảo! Nhưng mà, chỉ cần các Trưởng lão trong tự tới đây thì bọn họ có chạy đằng trời!"
"Chỉ sợ chúng ta chờ không kịp thôi." Trong mắt Tịch Chính hơi thoáng hiện chút lo lắng.
"Sư huynh nói vậy là sao?" Đái Đào sửng sốt.
"Chuyện năm đó gây ảnh hưởng quá lớn, chỉ cần có chút tin tức là ba nhà khác tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu." Tịch Chính trầm giọng nói: "Chỉ sợ là bọn họ cũng đã phái người ra ngoài rồi!"
"Vậy..." Đái Đào kinh hãi. Nếu như ba nhà khác cũng nhúng tay vào thì tình hình lập tức trở nên rất phức tạp.
"Không thể chờ được nữa." Tịch Chính nói với giọng quả quyết, trong mắt hắn hiện lên một tia quả quyết: "Cho dù phải trả giá bằng cách hao tổn tu vi cũng không thể để ba người này chạy thoát được."
Đái Đào trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Ta lại có một chủ ý thế này."
Thấy Tịch Chính đảo mắt sang, Đái Đào nói: "Ba người này hơi khó giải quyết, nhưng nếu chúng ta cẩn thận một chút thì bọn chúng cũng không thể nào gây thương tổn cho chúng ta được."
Lời Đái Đào nói không sai, Tịch Chính cũng không mở miệng, chờ hắn nói tiếp.
"Cái chúng ta cần nhất, chẳng qua chỉ là pháp môn tu luyện thần lực mà thôi. Nếu đã vậy, sao chúng ta không tìm cách bám riết lấy chúng?" Lúc này Đái Đào mới nói ra suy nghĩ của hắn.
"Bám riết lấy chúng?" Tịch Chính sửng sốt.
"Chúng ta sẽ không ngừng khiêu chiến, cố gắng không bại cũng không thắng, lấy chiến đấu để ngộ ra thần lực. Trước khi các môn phái khác đến, nếu chúng ta có thể hiểu thông được thần lực thì cho dù cuối cùng chúng ta không thu hoạch được gì cho bản môn đi nữa, nhưng lúc đó đặc tính của thần lực cũng đã khắc vào đầu chúng ta rồi" Đái Đào tỏ vẻ hưng phấn.
Vừa nghĩ đến có phương cách để thông hiểu được thần lực, trong lòng hắn đột nhiên như nóng lên mấy phần.
Tịch Chính trầm ngâm trong chốc lát rồi ngẩng đầu dứt khoát: "Được!"
Phương án mà Đái Đào đề nghị đúng là có thể thực hiện được.
Hai người đều vô cùng tự tin về bản thân, họ tràn đầy niềm tin đối với khả năng có thể hiểu thông suốt được thần lực.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đuổi theo hướng đám người Tả Mạc vừa biến mất.
Gần như toàn thể Ma giới đều bị trận chiến tu ma phát sinh sắp tới tạo nên sức thu hút rất lớn, đồng thời điều này khiến cho tình hình khiêu chiến của Vi Thắng cũng ít được chú ý hơn trước.
Vi Thắng như thể không hề hay biết gì đến tin tức kia, hằng ngày hắn đều không ngừng khổ tu, thời gian còn lại thì một mạch khiêu chiến cao thủ khắp nơi ở Ma giới.
Mặc dù đám người Ma tộc không thích Vi Thắng lắm, bọn họ chỉ hận không có cao thủ Ma tộc nào đó tới xé xác hắn ra thành tám mảnh đi, nhưng ở những phương diện khác, hắn cũng không bị gây khó dễ gì cả.
Vi Thắng dùng kiếm của hắn để đạt được sự tôn trọng của Ma tộc.
Trong mắt đám người Ma tộc, với đối thủ khiến người khác phải tôn kính này, chỉ có thắng một cách đường đường chính chính mới thực sự là thắng lợi.
Thậm chí còn có nhiều thương gia chen nhau tới xem, tình nguyện cung cấp cho Vi Thắng tĩnh thất và thức ăn tốt nhất, mỗi nơi mà Vi Thắng đặt chân đến khiến hắn đều trở nên nổi tiếng, trong mắt đám thương gia hắn chẳng khác mấy so với đám ma bối!
Nếu như tiểu Mạc ca đang ở đây thì nhất định hắn sẽ lợi dụng cơ hội mà vơ vét tài lộc. Người nào cũng muốn tài trợ cho Đại sư huynh không lẽ lại dễ dàng thế sao? Có gì đi nữa cũng phải đấu giá dăm ba bận, phải vét sạch đến khối ma bối cuối cùng mới được đấy!
Hiển nhiên Vi Thắng không có tài năng đến thế, trên thực tế cũng nhờ hắn ứng phó nên tình hình mới được tương đối thuận lợi như vậy, nếu không thì hắn thà ở trong sơn cốc rộng rải nghỉ ngơi còn hơn.
Bóng đêm càng lúc dày đặc, ba ngày sau hắn sẽ có một trận khiêu chiến, đối thủ là một cao thủ nổi tiếng ở giới này.
Vi Thắng đang ngồi khoanh chân, thanh hắc kiếm dựng ở bên cạnh, trên mặt hắn không chút biểu lộ cảm xúc. Gần như chưa có một giây phút nào hẳn thả lỏng cả, từng thời khắc hắn đều dành cho việc tu luyện, trông giống như một thiền tu khổ hạnh vậy.
Đang nhắm mắt trong bóng đêm, bỗng nhiên Vi Thắng mở mắt ra.
"Nếu đã tới đây thì cần gì phải giấu đầu giấu đuôi thế?" Vi Thắng thản nhiên nói.
"Quả nhiên không hổ là Vi Thắng huynh, ngay cả Đại sư huynh cũng phải khen ngươi một tiếng!" Một thân ảnh tựa như sóng nước từ từ hiện lên trong hư không rồi đứng ngay trước mặt Vi Thắng.
Chỉ thấy đó là một nữ tử trên người vận bộ trang phục Vân Nghê vũ y, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lưu chuyển, tuy nhiên ánh mắt của Vi Thắng lại chỉ chú mục vào một hàng tiểu kiếm mà nàng giắt ở bên hông.
Đột nhiên ánh mắt Vi Thắng nhăn tít lại: "Côn Luân!"
Nữ tử nhẹ nhàng thi lễ: "Côn Luân Đát Linh Phượng xin ra mắt Vi Thắng huynh! Vi Thắng huynh hùng dũng vô song, một mình tiến vào Ma giới, kiếm áp tứ phương, tiểu nữ thật bội phục!"
Vẻ mặt Vi Thắng khôi phục như thường: "Không biết Đát tiểu thư tìm tại hạ có chuyện gì?"
Đát Linh Phượng hơi nhoẻn miệng cười: "Chuyện Minh Đào giới rơi vào tay giặc nên khiến quý môn bị liên lụy, kính xin Vi huynh theo ta một chuyến để có thể giải thích hiểu lầm bên trong"
Minh Đào giới rơi vào tay giặc!
Vi Thắng chấn động trong lòng, có điều trong thời điểm này hắn đang thực hiện kế sách lấy chiến đấu dưỡng chiến ý, nên kiếm tâm của hắn lại càng thêm vững chắc, lúc này mặt hắn không hề biểu lộ chút gì: "Ồ, chuyện của môn phái đã có Chưởng môn đứng ra lo liệu, cớ gì Đát tiểu thư phải vượt ngàn dặm xa xôi tới tận đây mà hỏi Vi mỗ chứ?"
Nói đến đây, Vi Thắng đột nhiên nghĩ ra gì đó, ánh mắt hắn sáng lên, sắc bén như kiếm, nhìn thẳng vào Đát Linh Phượng: "Chẳng lẽ Chưởng môn và các vị sư thúc không có ở đó?"
Đát Linh Phượng lắc đầu: "Chuyện này tiểu nữ cũng không rõ lắm, Vi huynh cứ theo ta trở về môn phái tự nhiên sẽ hiểu rõ."
Mặc dù bản chất Vi Thắng không được giảo hoạt như Tả Mạc nhưng cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc. Lúc đầu hắn chưa nắm rõ tình hình Vô Không phái, nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, thậm chí Côn Luân còn cất công tới Ma giới "mời" hắn quay về, vậy cuối cùng chỉ có một khả năng duy nhất!
Bổn môn đã trở mặt với Côn Luân!
Lại nghĩ đến những gì Đát Linh Phượng vừa nói, Minh Đào giới đã rơi vào tay giặc, chẳng lẽ...
Chưởng môn, sư bá, sư thúc... sợ là bọn họ...
Vi Thắng rướn cả thân người, một nỗi đau thương bi phẫn xông thẳng lên đầu, mí mắt hắn trong chốc lát ửng đỏ.
Chuyện Minh Đào giới rơi vào tay giặc, bổn môn bị liên lụy? Cách nói này sặc mùi âm mưu, địch ý của Côn Luân đã tỏ rõ không còn gì để nói nữa! Vi Thắng hiểu ra rằng Đát Linh Phượng không tới "mời" hắn, mà là tới để bắt hắn.
Vi Thắng chậm rãi đứng dậy, hốc mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào Đát Linh Phượng, giọng hắn khàn khàn mà nói gằn từng chữ.
"Nếu như các trưởng bối bổn môn vì Côn Luân mà gặp chuyện không may, Vi Thắng hôm nay xin lập kiếm thệ, nhất định sẽ giết sạch Côn Luân các ngươi!"
Nổi bi thương dâng trào xen lẫn phẩn hận như trọng chùy nặng tựa vạn quân mạnh mẽ giáng thẳng vào tâm can Đát Linh Phượng. Bỗng chốc khí thế của Đát Linh Phượng như bị đoạt mất, mặt hoa tái nhợt, liền theo bản năng mà lùi lại phía sau.
Nhưng ngay sau đó nàng kịp thời phản ứng, tỏ ra giận tím mặt: "Vi Thắng, ngươi thật to gan! Lại dám nhục mạ Côn Luân ta! Xem ra quả nhiên là ngươi đã âm thầm cấu kết với yêu ma, các ngươi đã có dị tâm từ sớm rồi!"
Cấu kết với yêu ma!
Đây chính là cái cớ của Côn Luân...
Đau thương trong lòng Vi Thắng càng đậm.
Ánh mắt Đát Linh Phượng càng tỏ ra khinh miệt, nàng ngạo nghễ nói: "Côn Luân ta là danh môn chính phái, há lại để một tên lỗ mãng ăn nói bậy bạ như ngươi miệt thị được sao? Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi ở Ma giới có được chút uy phong là có thể gọi tên Côn Luân của chúng ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Côn Luân chính phái..."
Lời nói của Đát Linh Phượng đột nhiên ngừng lại.
Bởi lưỡi kiếm của Vi Thắng đã kề lên cổ họng của nàng.
Ngay khi nàng đang nói, Vô Không kiếm ý của Vi Thắng đã lặng lẽ bao trùm cả gian phòng, mỗi một tấc khoảng không trong gian phòng này đều nằm dưới sự khống chế của Vô Không kiếm ý.
Thân thể Đát Linh Phượng trở nên cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm.
Hắn dám động thủ thật sao!
Sao hắn lại dám động thủ chứ!
Hắn dám động vào Côn Luân sao!
Sự băng lãnh và hung lệ của thanh hắc kiếm khiến cho lông tóc khắp người nàng đều dựng đứng lên, đồng thời cũng không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào.
"Bình sinh ta không thích động thủ với nữ tử." Tiếng Vi Thắng trầm thấp quanh quẩn trong gian phòng.
Trong lòng Đát Linh Phượng khẽ thả lỏng, bỗng nhiên từ bên hông cánh tay nàng gỡ xuống một xâu tiểu kiếm.
"Loại người như các ngươi dùng kiếm đúng là sỉ nhục cho kiếm thôi"
Cỗ hàn ý lạnh lẽo như băng đột nhiên biến mất, gánh nặng trong lòng Đát Linh Phượng liền được nhấc lên, rồi không chờ nàng mở miệng, bỗng một đạo kiếm ý rất nhỏ đâm thẳng vào trong cơ thể nàng. Đạo kiếm ý này cực kỳ cổ quái, vừa tiến vào thân thể nàng nó liền biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.
Ánh mắt của nàng bỗng dưng trắng bệch, linh lực toàn thân đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.
Đầu óc nàng trống rỗng.
Tu vi của ta bị phế rồi!
"Quay về nói cho Lâm Khiêm biết, ta sẽ tới tìm hắn."
Trong bóng tối, Đát Linh Phượng không nhìn thấy rõ mặt Vi Thắng, nhưng từng chữ của Vi Thắng tựa như mũi kiếm khắc sâu vào tảng đá, khiến nàng nghe được hết sức rõ ràng.
Đát Linh Phượng thất thểu biến mất trong màn đêm.
Còn mỗi Vi Thắng ở trong phòng đang nắm chặt thanh hắc kiếm tới nổi khiến cho đốt ngón tay bị trắng bệch ra.
Hắn không thể nhịn nổi nữa, nước mắt cứ thế lăn xuống.