Cho dù là Tịch Chính hay Đái Đào đi nữa cũng không nghĩ tới Tả Mạc lại âm thầm đem Bảo bát đưa cho Tằng Liên Nhi, tuy rằng Bảo Bát của Tả Mạc khi ở trong tay Tằng Liên Nhi chưa phát huy được hết uy lực chấn động vốn có của nó, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để lợi dụng ngay lúc Tịch Chính quên đi phòng bị mà tung ra một đòn trí mạng.
Nếu tin tức này được truyền ra ngoài, chỉ bằng vào mỗi trận chiến này ắt hẳn Bảo bát của Tiểu Mạc ca sẽ bước vào hàng ngũ những pháp bảo cao cấp nhất của tam giới!
Tịch Chính mà chết đi chắc chắn sẽ gây chấn động không gì sánh bằng cho Huyền Không tự.
Khi nhận được tin tức này thì các Trưởng lão Huyền Không tự đang trên đường đi đến, lúc đó toàn bộ các Trưởng lão đều la lên thất thanh, cơ hồ bọn họ không dám tin đấy là sự thật.
Trưởng lão Phản Hư kỳ cũng bị chết?
Trong cảm nhận của rất nhiều Trưởng lão bỗng dưng trở nên mù mịt, Trưởng lão Phản Hư kỳ Tịch Chính được ví như một vị thiên thần! Ngày càng nhiều Trưởng lão cũng bắt đầu bị dao động, tuy hiện tại phe đối phương chỉ có ba người thôi, nhưng dường như so với tình hình năm xưa càng thêm nguy hiểm hơn nữa!
Trong khi đó người chịu trận búa rìu nhất là Đái Đào lại bị hù dọa đến vỡ mật mà lập tức bỏ trốn, rõ ràng đấy là hắn theo bản năng mà phản ứng như thế, vì vậy có thể thấy được nổi sợ hãi trong lòng hắn đã dâng lên cao đến cỡ nào.
Cái chết của Tịch Chính đã vượt qua khả năng dự đoán của Huyền Không tự, vì thế khiến cho đám Trưởng lão Huyền Không tự cũng thoáng bị luống cuống.
Trong suốt hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên tu sĩ Phản Hư kỳ trên Tu Chân Giới bị tử vong.
Thật là xảo hợp cũng trong hai mươi năm qua, khi cái chết đầu tiên của Soái giai Ma tộc và tu sĩ Phản Hư kỳ đều có xuất xứ từ Tả Mạc gây ra, càng không ngờ là vị tu sĩ Phản Hư kỳ này lại là Trưởng lão của một trong tứ đại môn phái Huyền Không tự nữa chứ.
Tin tức về cái chết của Tịch Chính đã nhanh chóng lan đi thông qua nhiều ngõ ngách mà truyền tới các đại môn phái, nhất thời thổi bùng lên một trận sóng to gió lớn.
Trước đây có vài môn phái đã muốn rục rịch, lập tức thay đổi kế sách liền triệu hồi các cao thủ đã từng phái tới Ma giới. Sự việc một gã cao thủ Phản Hư kỳ bị vẫn lạc như thế, đối với đại phái siêu cấp như Huyền Không tự mà nói, tuy rằng bọn họ rất đau lòng nhưng vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được. Nhưng nếu tình trạng tương tự xảy ra với những thế lực khác không thuộc tứ đại môn phái, thì tổn thất cỡ này sẽ khiến cho bọn họ phải tổn gân động cốt rồi.
Hơn nữa sự thực cũng đã chứng minh tầm cỡ như Phản Hư kỳ cũng không hẳn mạnh mẽ như mọi người đã tưởng, bọn họ cũng có thể bị giết chết!
Những cao thủ Phản Hư kỳ sống an nhàn sung sướng quá lâu, cũng nên dành cho họ một quảng thời gian nữa để thích ứng với tình thế loạn lạc này.
Cái tên Tiếu Ma Qua lại một lần nữa xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, tuy nhiên lần này đã gây ra nhiều uy hiếp hơn so với lúc trước.
Nếu chỉ giết chết một gã Soái giai thì có lẽ còn nghi ngờ vào khả năng ngẫu nhiên nào đó, nhưng lại thêm lần nữa tiêu diệt một gã Phản Hư kỳ thì rõ ràng không còn ai hoài nghi đến thực lực của hắn nữa.
Nhưng thật sự mà nói, đối với Tả Mạc lần này chính là một cơ hội đánh bạc thành công của hắn.
Hắn đã chiến thắng trong lần đánh cược này!
Quả nhiên đúng như hắn dự liệu, đợt thu hoạch lần này vô cùng phong phú. Hiển nhiên tài phú của Tịch Chính hết sức thâm hậu, tuy rằng pháp bảo không nhiều lắm nhưng cũng có vài thứ tài liệu cực kỳ quý hiếm, khiến cho cặp mắt Tả Mạc phải đỏ hẳn lên!
Mười bảy viên Hương Hỏa Linh Nguyện Châu!
Hương Hỏa Linh Nguyện Châu chính là thành quả của một loại pháp môn độc đáo thuộc dòng Thiện Tu, nó được ngưng luyện thành từ Hương hỏa lực của một tập thể lớn tín đồ. Mười bảy viên Linh Nguyện Châu này không biết đã trải qua bao nhiêu năm cúng bái mà trong suốt óng ánh, suy cho cùng chỉ có đại môn phái cỡ như Huyền Không tự mới có khả năng luyện chế ra một quả Hương Hỏa Linh Nguyện Châu cao cấp đến như thế.
Hương hỏa lực này cũng hơi giống với Nguyện lực, tuy nhiên nó không thể tu luyện mà thành, vì vậy đối với Thiện Tu mà nói thì chính là loại tài liệu cực kỳ trân quý.
Dựa theo số lượng hạt châu mà Tả Mạc suy đoán, rất có thể Tịch Chính dự tính thu thập cho đủ mười tám viên để vừa đủ luyện thành một tràng hạt. Nếu tràng hạt châu này có thể được luyện thành công thì tuyệt đối đây chính là một kiện pháp bảo đỉnh cấp, Tả Mạc vẫn không hiểu rõ lắm về Hương Hỏa Linh Nguyện Châu này, chỉ biết mỗi viên Hương Hỏa Linh Nguyện Châu đều do những chùa chiền cấp dưới dâng lên cho Huyền Không tự, viên nào cũng có phẩm chất cực cao, hiếm thấy và đều được trải qua năm trăm năm hương hỏa. Cũng do thiếu đúng một viên cuối cùng nên Tịch Chính chẳng thà để dành đó chứ không gấp rút luyện chế, vì vậy tự nhiên góp không công vào con đường tài lộc cho Tả Mạc.
Tuy nhiên nó không thích hợp với Tả Mạc chút nào, vì luyện chế Hương Hỏa Linh Nguyện Châu này cần phải có xảo thuật đặc biệt. Do đó Tả Mạc quyết định giữ nó lại cho Tông Như, bởi vì nếu dùng Nguyện lực của Tông Như để luyện chế thì cực kỳ thích hợp, hơn nữa uy lực pháp bảo sẽ càng mạnh hơn so với dùng linh lực luyện chế.
Còn có một kiện đồ vật khác lại càng thần kỳ hơn nữa, trên khối gỗ mục nát đen thùi thế mà mọc ra một gốc hoa sen kiều diễm màu đỏ thẩm.
"U Hủ Chuyển Sinh Liên!" Chợt nghe tiếng kêu kinh ngạc của Bồ yêu vang lên từ thức hải của Tả Mạc.
Tinh thần Tả Mạc không khỏi run lên khi nghe được tiếng thốt của Bồ yêu, thứ mà có thể khiến cho Bồ yêu phải quan tâm đến như thế tuyệt đối chẳng phải là thứ bình thường, nên hắn vội vàng hỏi ngay: "Đây là cánh sen gì?"
"Chính là U Hủ Chuyển Sinh Liên đấy!" Bồ yêu liền lặp lại lần nữa, đồng thời ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào đóa hoa sen ướt rượt mềm mại kia, ngữ khí có vẻ hưng phấn kỳ vọng: "Tương truyền ở một nơi sâu nhất trong Vạn hủ chi địa tại U Minh có mọc ra một linh vật lạ kỳ, vật này dùng Chuyển Sinh Liên làm chủ đạo, rồi lấy tính cực độc và cực nát trong thiên hạ làm chất dinh dưỡng, nhưng rốt cuộc lại sinh ra một vật thần kỳ cực tinh thuần"
Tả Mạc nghe đến đây tâm can ngứa ngáy khó chịu: "Thế vật này có lợi ích gì chứ?"
Bồ yêu cười lạnh nói: "Vật này có tác dụng rất lớn với trường phái Thiện Tu, nó giúp cho thần trí không bị xóa mất đi khi vào vòng luân hồi chuyển sinh sang kiếp khác, lão tặc ngốc kia luôn giữ kè kè bên mình chắc chắn muốn chuẩn bị cho kế hoạch này rồi"
"Chuyển sang kiếp khác à!" Tả Mạc có vẻ ngạc nhiên lại hơi bị thất vọng, công dụng này dường như tạm thời không dùng được.
"Lúc này thì ngươi còn chưa biết được điều kỳ diệu nó mang lại khi chuyển sang kiếp khác như thế nào đâu, nếu chẳng may có người biết được ngươi đang nắm giữ vật này, tới lúc đó chắc chắn ngươi xong đời luôn, khi đó toàn bộ các lão quái vật đều sẽ tìm ngươi gây phiền phức đấy. Ngươi có thể đem vật này ra để đổi lấy bất kỳ pháp bảo hay nhờ làm giúp một chuyện gì đó cũng được, đương nhiên không loại trừ trường hợp bọn họ giết người đoạt bảo".
Tả Mạc nghe xong liền giật nảy mình: "Có lợi hại đến thế không?"
Thì ra vật này đáng giá đến vậy! Trong đầu hắn lập tức quay cuồng bắt đầu suy nghĩ, nên đổi lấy bảo bối gì đây ta.
Ngay lúc này Bồ yêu nói thêm: "Vật này không chỉ có tác dụng khi chuyển sang kiếp khác, ngoài ra một vài tu sĩ hay yêu ma đều có thể dùng đến, hơn nữa …"
Tả Mạc lộ vẻ kỳ quái muốn nói gì đó với Bồ yêu nhưng chỉ hỏi: "Hơn nữa thế nào?"
"Hơn nữa vật này còn có một hiệu quả thần kỳ nữa" Bồ yêu liếc nhìn Tả Mạc rồi nói tiếp: "Chính là có thể tẩm bổ hồn phách, bởi vì nó xuất xứ ở nơi cực độc cực nát mà ngưng tụ ra được một đóa sinh cơ, nên rất có hiệu quả với việc tẩm bổ hồn phách mà khó có gì sánh bằng!"
"Tẩm bổ hồn phách?" Nhất thời Tả Mạc sửng sốt.
"Không sai" Bồ yêu ngậm miệng không nói tiếp.
Từ từ trên khóe miệng của Tả Mạc hiện ra một nụ cười lớn dần, tựa như hắn đang quay về thời bé thơ khi được âu yếm vậy: "Vậy có nghĩa là vật này có ích lợi với A Quỷ phải không?"
"Không sai" Bồ yêu nói với giọng chắc nịch: "Tuy rằng ta mới thấy vật này lần đầu tiên, nên không biết được rốt cuộc nó có hiệu quả thần kỳ đến đâu, nhưng khẳng định một điều là chắc chắn rất có ích cho A Quỷ".
"Thật tốt quá! Tốt quá đi!" Đột nhiên Tả Mạc trở nên kích động hẳn lên, bất chợt hắn nhớ tới gì đó liền vội vàng hỏi tiếp: "Sử dụng vật này có cần chú ý gì không?"
"Cứ ăn vào là được" Bồ yêu nói.
Tả Mạc liếm liếm môi, quả thật trong lòng hắn hơi có vẻ khẩn trương, rồi hắn quay sang bên cạnh nhìn về phía A Quỷ. Lúc này hắn chẳng còn tâm trạng nào mà tiếp tục kiểm tra những phần thu hoạch khác nữa, cho dù những thứ trân bảo kia có giá trị đến cỡ nào đi nữa cũng không làm cho ánh mắt hắn dừng lại chút nào.
A Quỷ cũng yên tĩnh ngắm nhìn hắn, cặp mắt trắng xám vô tư kia vẫn như mọi khi không hề rời khỏi bóng dáng Tả Mạc.
Trong lòng Tả Mạc bỗng dưng đau xót vô cùng.
Những … hình ảnh bị nghiền nát trước kia mỗi khi mơ thấy cùng với khuôn mặt chất phác bình tĩnh trước mắt bất chợt xoay vòng tựa như đèn kéo quân từ từ hiện ra trong tâm khảm của hắn.
Bỗng nhiên hắn rõ ràng một điều.
Bản thân hắn cần biết không chỉ có mỗi một nghi vấn duy nhất.
Hắn dùng tay trái nắm lấy tay A Quỷ, đồng thời nhanh chóng lấy ra Chuyển Sinh liên rồi nhẹ nhàng đưa đến bờ môi của A Quỷ.
Chuyển Sinh liên lập tức hóa thành một đoàn thanh khí rồi chui ngay vào miệng A Quỷ.
Tả Mạc cảm nhận được cánh tay của A Quỷ run lên trong lòng bàn tay của hắn.
La Đạt có vẻ khẩn trương bởi vì chiến bộ của Tiếu Ma Qua đột nhiên biến mất, thoáng liên tưởng đến tin tức trước trận chiến, dường như chiến bộ của Tiếu Ma Qua công khai truy tìm người dẫn đường thì phải, bỗng nhiên từ trong đầu La Đạt tự dưng bộc phát ra một luồng ý niệm.
Chẳng lẽ bọn họ đã thật sự tìm ra được bí đạo?
Đáng lý ra chuyện này không tới phiên hắn phải đau đầu đến thế, sự tình đã có đại nhân Giang Triết chỉ huy toàn cục rồi, nên hắn chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được. Tuy nhiên, vị trí mà chiến bộ của Tiếu Ma Qua biến mất ở rất gần với phòng tuyến nơi hắn đang đóng quân.
Thử hỏi chuyện này làm sao không khiến hắn lo sợ nơm nớp được chứ?
Hắn đã báo cáo tình hình cho đại nhân Giang Triết rồi, thế nhưng cho tới lúc này đại nhân chỉ dặn dò hắn nên phòng thủ vững chắc mà thôi.
Do bản tính cẩn thận nên hắn liên tục phái ra vài trạm thám thính, nhưng toàn bộ những trạm này tựa như trâu bùn nhập biển vậy, tất cả đều biến mất mà không thấy quay về hồi báo.
Bởi vì không có trạm thám thính nên La Đạt hoàn toàn không biết gì về tình huống bên ngoài cả, trong lòng hắn càng ngày càng lo lắng.
Ngoại trừ gặp phải trường hợp bất ngờ mà xảy ra trận chiến đối đầu trực tiếp, thông thường trong thời gian đầu của cuộc chiến, chiến bộ chủ lực của hai phe sẽ ít khi xuất hiện những trận quyết chiến. Tất nhiên song phương sẽ trải qua một thời gian thăm dò, thường thì những đợt thăm dò này sẽ do trạm thám thính tiên phong lên trước.
Khi đó … những chiến bộ tinh nhuệ cỡ này trong lúc tranh đấu nhau sẽ càng thêm tàn khốc và kịch liệt.
Giang Triết cũng không chút do dự phái ra rất nhiều trạm thám thính, đương nhiên gã cũng cần phải nắm rõ tin tức và động tĩnh của Biệt Hàn.
Gã và Biệt Hàn cũng đã lâu rồi chưa có dịp giao thủ với nhau, vì thế trong thời gian qua Biệt Hàn đã có những thay đổi thế nào gã không được biết rõ lắm, nhưng chắc chắn một điều là gã luôn coi trọng Biệt Hàn hơn bất kỳ người nào khác.
Đừng nghĩ là những lão già trong môn phái thường nhận xét Biệt Hàn nguy hiểm thế này thế nọ, nhưng ắt hẳn không ai có thể hiểu rõ hơn Giang Triết là Biệt Hàn đáng sợ đến cỡ nào!
Tương tự thế gã cũng biết rõ cừu hận của Biệt Hàn đối với Huyền Không tự như thế nào.
Từ nhỏ hai người đã rất thường xuyên tranh đấu với nhau, lúc nào thực lực hai bên cũng ngang ngữa không chênh lệch nhau lắm, nhưng Giang Triết từ lúc hơn mười tuổi đã có thể chưởng quản được cả chiến bộ, về sau gã lại được cho phép tự xây dựng ra một chiến bộ riêng của gã, đó là Giang Tự bộ.
Còn Biệt Hàn thì sao chứ, với lý do muốn tiêu trừ ma khí nên hắn bị phân công chép kinh sách cả ngày trong sơn cốc tịch mịch. Thế mà chỉ cần một trận đấu thôi đã khiến cho mọi người phải trừng trừng nhìn hắn, rồi Biệt Hàn cùng gã đánh ngang tay nên mới được Chưởng môn đặc biệt giao cho chấp chưởng Nghiệt bộ. Nhưng lúc đó trong mắt của đa số đệ tử, công việc phụ trách Nghiệt bộ kia chẳng khác nào một hình thức bị trừng phạt.
Tuy Nghiệt bộ có danh tiếng lừng lẫy, nhưng không có đệ tử nào nguyện ý suốt ngày tiếp xúc với một nhóm người chẳng ứ ừ ra được chút âm thành nào, đúng là một đám con rối không hề có tiếng hồi đáp.
Về sau này khi thân phận Ma tộc của Biệt Hàn được công khai, lúc đó Giang Triết mới biết rõ vì sao những người cao tầng trong môn phái lại đối xử với Biệt Hàn như thế. Nhưng hắn lại càng thêm minh bạch nhất định cừu hận của Biệt Hàn với Huyền Không tự đã ăn sâu vào xương tủy rồi.
Vì vậy Giang Triết mới quyết tâm, trong trận chiến này bất luận thế nào cũng phải tìm cách tiêu diệt Biệt Hàn.
Gã không thể ngồi nhìn một nhân vật nguy hiểm như Biệt Hàn lại trở thành mối họa lớn cho Huyền Không tự!
Lúc này năm trăm tên tinh nhuệ phụ trách trạm thám thính đã xuất hiện trước mặt Giang Triết, bọn họ phân ra thành năm mươi nhóm tiểu đội.
Giang Triết chỉ ra một mệnh lệnh duy nhất cho bọn họ, không tiếc bất cứ giá nào phải tiêu diệt cho bằng được trạm thám thính của đối phương.
Trong lòng gã biết rõ trong số năm trăm người này có thể sống sót trở về sẽ không nhiều lắm, hiện tại sở dĩ thần sắc bọn họ giữ vững được vẻ trấn định thong dong, là bởi vì không hề biết được tính nguy hiểm của trận chiến sắp tới, vì thế bọn họ không chút sợ hãi.
Mà quả thật bọn họ đúng là biệt đội tinh nhuệ.
Cuộc chiến giữa lực lượng các trạm thám thính mang ý nghĩa của một tràng chiến đấu thảm liệt, tuy đã được dự tính từ trước nhưng lúc này mới chính thức bắt đầu!