"Ta là vua của Mạc Vân Hải!"
…
"Ta là vua của Mạc Vân Hải!"
Tiếng gào vang vọng không gian nhưng đại trưởng lão lại làm lơ như không nghe thấy.
Lúc này đại trưởng lão vô cùng kích động, bước vào thần chi lĩnh vực, cảm giác toàn bộ thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay thật tuyệt diệu, khó có thể dùng lời để diễn tả, nó không ngừng xung kích tâm hồn hắn.
Nhưng lúc này khiến hắn chú ý tới không phải là niềm vui vì bước vào thần chi lĩnh mà là thần lực của bản thân! Đại trưởng lão bỗng phát hiện ra không những thiên hạ vạn vật đều nằm trong lòng bàn tay mà thần lực đang thiêu đốt trong cơ thể cũng đang nằm trong lòng bàn tay hắn.
Những ảo diệu trước đó khó mà thấy được giờ đây lại hiện ra vô cùng rõ ràng, vô số chí lý của thiên địa giống như nước chảy hiện ra trong đầu hắn, rất nhiều chỗ nghi hoặc không thể giải thích giờ đây trở nên vô cùng sáng sủa.
Cảnh giới mới, tầm mắt mới.
Trong lòng hắn chợt động, một lần nữa xem kĩ lại thân thể mình.
Vô số tin tức xuất hiện trong đầu hắn, tâm niệm vừa động thần văn trong cơ thể liền lặng lẽ biến hóa. Thần lực đang điên cuồng thiêu đốt nhanh chóng ổn định trở lại.
Không sai, chính là ổn định!
Thần lực đang trong trạng thái thiêu đốt bỗng trở nên ổn định một cách kì lạ, không hề có cảm giác không thể khống chế như trước. Mà theo biến hóa của thần văn, thân thể vừa bị tổn thương đang không ngừng được chữa trị. Cùng lúc đó, tạp chất ẩn dấu trong huyết nhục của hắn nhanh chóng bị thần lực luyện hóa, huyết nhục gân cốt toàn thân không ngừng được cải tạo, cuối cùng hóa thành một thần văn rất kì dị.
Lấy thân làm văn!
Cảm giác cường đại chưa từng có tràn ngập mỗi tấc cơ thể hắn.
Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Đến lúc này mà đại trưởng lão vẫn còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra thì hắn không xứng là đại trưởng lão nữa rồi! Cảm giác vui sướng mãnh liệt lan tràn trong lòng hắn, hắn nhìn thế giới mới trước mặt mà mừng tới phát khóc.
Không ai có thể ngờ được, để bước vào thần chi lĩnh vực, bước quan trọng nhất chính là phải thiêu đốt thần lực!
Bản thân đã phải khổ sở bao nhiêu năm để tìm ra bước quan trọng này vậy mà khi bản thân quyết tâm hi sinh thì lại "chó ngáp phải ruồi." Hóa ra chỉ có thiêu đốt thần lực mới có thể khiến sức mạnh bản thân đột phá về chất, từ đó bước vào thần chi lĩnh vực!
Ghi chép về thần chi lĩnh vực chỉ có vài lời, đa phần đều là miêu tả sự cường đại và lợi hại của nó, có rất ít nội dung thực tế, đại trưởng lão cũng không biết rốt cuộc làm thế nào để đạt tới thần chi lĩnh vực. Là cường giả tuyệt đỉnh duy nhất còn tồn tại của thời đại linh lực, tích lũy của hắn rất thâm hậu, người khác không thể so sánh được. Hắn chỉ còn cách thần chi lĩnh vực một bước chân.
Nhưng chính một bước này lại xa xăm như không thể với tới.
Chỉ có thực sự bước vào thần chi lĩnh vực thì mới có thể cảm nhận được sự cường đại của thần chi lĩnh vực, cảm giác được trời đất đều nằm trong lòng bàn tay.
Chỉ mất một lúc, những tổn thương mà việc thiêu đốt thần lực mang lại đã được hắn chữa trị xong. Cảnh giới của hắn nhanh chóng ổn định lại, thân thể càng cường đại hơn, chỉ cần cho hắn một khoảng thởi gian để tích lũy thì hắn tin bản thân sẽ trở nên kinh khủng hơn rất nhiều lần!
Bởi vì hắn biết rõ thần lực của bản thân sẽ tăng trưởng nhanh chóng.
Thần chi lĩnh vực, đây chính là một ranh giới.
Chỉ có cường giả thần cấp mới thực sự là cao thủ thần lực tuyệt đỉnh!
Thảo nào đại trưởng lão lại mừng quá mà khóc, hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý hi sinh, không ngờ không phải hi sinh mà còn trở thành vị cường giả thần cấp đầu tiên trong vạn năm qua.
Thiên Hoàn!
Thiên Hoàn sẽ trở nên cường đại nhất từ trước tới nay!
Bước vào thần chi lĩnh vực, tuổi thọ của hắn tăng mạnh, hắn có thể sống tới ba ngàn năm.
Có thể bảo vệ Thiên Hoàn an toàn trong ba ngàn năm!
Có thể nói hiện tại cao thủ thần lực chính là lực lượng mang tính chiến lược lợi hại nhất, chỉ cần hắn không chết thì ngay cả Côn Luân cường đại cũng không dám động thủ với Thiên Hoàn. Cường giả thần cấp có thể dùng sức mạnh bản thân để hủy diệt, giam cầm một giới! Khoảng cách giữa cường giả thần lực và cao thủ thần lực là không thể vượt qua và cũng không thể dùng số lượng để bù đắp.
Với sức mạnh hiện tại hắn có thể giết sạch đám gia hỏa Mạc Vân Hải kia.
"Ha ha ha ha!"
Dù là người trầm ổn nhưng đại trưởng lão vẫn không kìm được mà cất tiếng cười to.
Bỗng đại trưởng lão a lên một tiếng, ánh mắt chuyển từ trên người Vi Thắng sang Tả Mạc, mắt bỗng trợn tròn.
Mắt Tả Mạc trống rỗng vô thần giống như người bị rút mất hồn phách vậy.
Không tốt!
Sắc mặt đại trưởng lão khẽ biến, cảm giác nguy hiểm đột nhiên hiện ra. Hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thì trước mắt đột nhiên rực sáng.
Ầm!
Chỗ Tả Mạc đứng bỗng có một cột lửa màu vàng sáng rực phóng lên cao, toàn bộ bầu trời bừng sáng, tầng mây đen dày đặc trên đầu như bông vải bị đốt cháy, ngọn lửa màu vàng nhanh chóng thiêu đốt sạch sẽ.
Bóng đêm bị đuổi đi, một vầng thái dương từ từ hiện ra.
Trong cột lửa màu vàng bỗng phát ra tiếng chim hót, chín con tam túc kim ô bay lượn xung quanh cột lửa.
Trong cột lửa quần áo Tả Mạc tan nát, thân thể như do vàng lỏng đúc thành, phiêu phù trong cột lửa. Đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão.
Hỏa diễm kinh người ầm ầm toát ra từ bên trong cơ thể Tả Mạc, cột lửa này hoàn toàn là lửa từ trong cơ thể Tả Mạc toát ra mà thành.
Hỏa diễm vô cùng bá đạo!
Thần lực thật cường đại!
Sắc mặt đại trưởng lão đại biến, cột lửa trước mặt giống như một mặt trời chói chang vậy! Nếu nó mất đi sự trói buộc thì giới này lập tức sẽ biến thành biển lửa, không ai có thể thoát được!
Nhưng rất nhanh sắc mặt của đại trưởng lão đã bình thường trở lại, giới này có tồn tại hay không hắn cũng chẳng quan tâm.
Trong mắt hắn hiện lên sự tiếc nuối, thực là đáng tiếc, một thiên tài như vậy mà lại sắp ngã xuống. Thiêu đốt như thế hiển nhiên đã vượt quá sức chịu đựng cực hạn của thân thể Tả Mạc, kết quả cuối cùng chỉ có thể là biến thành tro tàn. Cũng là thiêu đốt thần lực, đại trưởng lão có thể bước vào thần chi lĩnh vực là do tích lũy của hắn đủ thâm hậu, hậu tích bạc phát. Mà tích lũy của Tả Mạc chắc chắn là không nhiều, thiêu đốt như vậy chỉ sợ sẽ dẫn tới hình thần câu diệt.
(): công việc có chuẩn bị đầy đủ thì mới tốt được.
Nhưng vào lúc nguy hiểm dám đứng ra nhận trách nhiệm thật sự không hổ là vua của Mạc Vân Hải.
Trong lòng đại trưởng lão vô cùng tán thưởng Tả Mạc, nếu Thiên Hoàn có loại đệ tử như này chỉ sợ hắn sẽ dốc lòng tài bồi.
Đáng tiếc, hắn không phải là đệ tử Thiên Hoàn…
Lúc này đại trưởng lão đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, kết quả Tả Mạc phải chết đã được định sẵn, mối họa lớn nhất của Thiên Hoàn rốt cuộc cũng được giải quyết. Mạc Vân Hải mất đi Tả Mạc dù cho không có Thiên Hoàn cũng sẽ tự động sụp đổ.
Đại trưởng lão vô cùng tin tưởng vào thực lực bản thân.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, một nụ cười hiện trên môi.
-
"Thiếu gia!"
A Quỷ nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang bốc cháy hừng hực kia, mắt nàng không thể dời khỏi bóng dáng ấy.
Nàng không chút do dự, tử hỏa hiện ra trên cốt giáp.
Tử hỏa thăm thẳm phát khí tức kinh người.
Tử hỏa càng ngày càng thịnh, khí tức phát ra càng ngày càng kinh khủng, ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc ở phía đối diện, vẻ mặt bình tĩnh, trên môi nàng hiện ra một nụ cười.
Nàng không kinh hãi, không đau lòng, không bi thống, đôi mắt nàng như nhìn thấu sự đời, bình tĩnh như nước.
Bất luận phía trước là cái gì nàng đều sẽ đồng hành với thiếu gia.
Không rời không vứt bỏ!
Mặc dù có chết cũng chết chung một chỗ, đó cũng là một loại hạnh phúc.
Ba ba ba!
Xiềng xích màu tím đại biểu cho bất tử thần phạt phá băng chui ra.
Xiềng xích từ bên trong cơ thể A Quỷ chui ra giống như tử xà quỷ dị quấn quanh bao phủ toàn bộ cốt giáp.
Không gian xung quanh nàng từng chút một bị tử diễm thôn phệ.
Hắc ám sâu thăm vô tận theo xiềng xích bị tử diễm đốt cháy dần mở rộng ra.
Màu xám trắng từng chút một bao phủ toàn bộ mắt nàng, ánh mắt vẫn chưa bao giờ rời khỏi bóng dáng kia.
Thân này nguyện hãm trong gông xiềng hắc ám chỉ để đồng hành cùng ngươi.
--
Tằng Liên Nhi nhìn lên bầu trời, sự sợ hãi trên mặt đã biến mất, khí tức kinh khủng của bốn người bên trên ép xuống làm nàng không thở nổi.
Đệ tử Thiên Hoàn cũng không thể thừa nhận áp lực kinh người như thế, tất cả đều lùi lại.
Uy áp quá cường đại, cảm giác áp bách giống như thiên địa đang dồn nén làm người ta hít thở không thông.
Nhưng đám người Tằng Liên Nhi không lui lại.
Nhìn chằm chằm vào Tả Mạc đang ở trong liệt hỏa, Tằng Liên Nhi bỗng nở nụ cười nói khẽ: "Ta có nên tham gia náo nhiệt này không? Tên gia hỏa này mà chết thì về sau không thể song tu nữa, trận chiến này sẽ không còn giá trị nữa, đúng là không tìm được lý do mà…"
Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Tằng Liên Nhi lại lẩm bẩm nói: "Ồ, thân là ma tộc, lâm trận chạy trốn là vô cùng nhục nhã, ma tộc có rất nhiều đấu pháp liều mạng, được rồi, vì vinh quang của ma tộc, đây là một lí do không tồi…"
"Không được song tu, lão nhân này thật đáng chết, ồ, đây cũng là một lí do không tồi…"
"Mấy người Mạc Vân Hải kia cũng tốt, tên kia cũn tốt, đây cũng là một lý do không tồi…"
"Hic, tốn sức quá, được rồi, không nghĩ nữa, những lý do này tạm đủ rồi!"
Tằng Liên Nhi ngẩng đầu, cả người đứng thẳng, váy xòe màu đỏ đã có chỗ rách nát không gió tự bay phất phới. Nàng giống như hoa hồng giữa mùa đông giá rét, vào lúc nguy hiểm như này, vẻ đẹp kiều diễm điên đảo chúng sinh của nàng vẫn khiến người ta không thể bỏ qua.
Khí thế của Tằng Liên Nhi không ngừng tăng mạnh!
Một vành trăng khuyết lạnh lẽo xuất hiện ở phía sau lưng nàng.
Ba!
Trăng khuyết tan vỡ thành vô số khối rồi chìm vào trong cơ thể Tằng Liên Nhi.
Thân thể Tằng Liên Nhi bỗng run lên mãnh liệt, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong vút khẽ nhíu lại thể hiện nàng đang phải chịu đựng đau đớn vô tận.
Một lát sau, thân thể của nàng ngừng run lên, bình thường trở lại.
Một nụ cười vô cùng tà mị hiện lên trên khóe môi nàng, giống như hoa hồng hé nở giữa mùa đông.
Nàng mở mắt, trong mắt hiện lên hai vành trăng sáng.
-
Tông Như vẫn đang nhìn lên bầu trời, ánh mắt ấm áp giống như ánh nắng, nụ cười hiền hòa.
Lời nói kiên định vang vọng trong cơn mưa lôi điện không ngừng kích động trong lòng hắn.
"Tông Như phát nguyện, thề không thành phật, lấy kim cương thân bảo vệ sự an toàn của đại nhân!"
Vứt bỏ phật tử nguyện.
Lấy kim cương thân bảo vệ sự an toàn của đại nhân!
Những lời này đã sớm ăn sâu vào tiềm thức của hắn.
Mắt nhìn thấy đại nhân đang hi sinh để bảo vệ mình vậy mà bản thân lại không thể làm được gì.
Bảo vệ đại nhân mới là chức trách của mình.
Bàn tay khô gầy của Tông Như vươn ra.
Từng vòng kinh văn sáng ngời giống như băng vải quấn lấy tay hắn, bắt đầu từ ngón tay dọc theo cánh tay, đến vai rồi lan ra toàn thân, từng vòng bay ra.
Tam tướng bảo trưởng trong tay, vẻ mặt Tông Như đầy trang trọng, khí thế kinh người ầm ầm bạo phát.