Dòng người dài dặc không có điểm cuối,trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ luyến tiếc,thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại.
"Xin mọi người đẩy nhanh tốc độ!" Một gã tu giả phiêu phù trên bầu trời, dùng phù trận khếch đại âm thanh để truyền đến khắp nơi: "Xin chú ý đến số thuyền của mọi người, và xin chú ý đảm bảo an toàn cho tài sản cá nhân, những người mang theo tiểu hài tử, phải chú ý để đảm bảo tiểu hài tử luôn ở bên người."
"Xin mọi người cứ yên tâm, tất cả tổn thất của các vị sẽ được chúng ta bồi thường theo giá thị trường!"
...
Trên bầu trời, có rất nhiều tu giả đang bay lượn,nhờ có bọn họ hết sức chú ý lên trật tự cũng có thể gọi là đáng hài lòng.
"Mụ mụ, chúng ta có thể quay trở về nữa không?" Một nam hài ngẩng lên đầu lên hỏi, đôi mắt chất đầy mong đợi nhìn mụ mụ.
Mụ mụ sờ đầu tiểu nam hài an ủi,rồi ấm giọng nói: "Chúng ta sẽ còn trở lại."
"Thật vậy sao?" Trong mắt tiểu nam hài ánh lên vẻ mong chờ: "Vậy thì tốt quá! Đông Đảo cũng nói, nàng biết là sẽ trở lại. Đến lúc đó, chúng ta lại có thể chơi đùa với nhaurồi. Mụ mụ, lúc nào thì chúng ta trở lại đây?"
"Khi thắng lợi sẽ trở lại." Mụ mụ kiên nhẫn trả lời.
"Mong rằng thắng lợi sẽ đến sớm một chút ah!" Tiểu nam hài kêu lên rồi quay đầu nhìn về phía căn nhà của mình.
Cùng lúc đó cuộc di dời đại quy mô còn được tiến hành ở khắp các giới trong phạm vi Mạc Vân Hải.
Kế hoạch của Công Tôn Sai đã được bọn họ chấp hành hết sức nghiêm túc và chính xác. Toàn bộ Mạc Vân Hải đã bắt đầu hành động giống như một cỗ máy khổng lồ đang chuyển động ầm ầm vậy.
Một số lượng bảo thuyền và vận thâu thuyền cực lớn đã được điều động,hình ảnh những đội tàu bay lượn rợp trời có thể thấy được ở khắp nơi. Mỗi tòa Truyền Tống Trận gần như hoạt động hết công suất, tinh thạch tiêu hao điên cuồng như đồ vứt đi.
Quy mô di chuyển nhân viên lớn như vậy, trong lịch sử chưa từng xảy ra.
Lúc này nhân lực và tài lực của Mạc Vân Hải đã được phát huy đến mức tận cùng.
Và sắp tới chính là trận quyết chiến cuối cùng!
Mộc Hi nhận được điều lệnh, bên trên công văn điều động có đóng dấu của Trưởng Lão Hội, nhưng là nàng biết rõ, người chính thức hạ mệnh lệnh chính là vị Vương kia.
Nàng cũng không hề cảm thấy quá bất ngờ về điều này,bởi trong hai vị chiến tượng xuất sắc nhất Yêu tộc là nàng và Băng Lan đại nhân,thì Băng Lan đại nhân đã bắt đầu xây dựng Chiến Tướng phủ, chỉ còn lại nàng là còn rỗi rãi.
Các pháp lệnh mới không ngừng đưa ra giúp Yêu tộc ổn định lại nhanh chóng,điều này cũng có nghĩa là vị Vương kia đã nắm giữ thế cục. Nhưng khiến cho Mộc Hi cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, không những không hề phát sinh hỗn loạn như nàng dự đoán, mà hoàn toàn ngược lại,những tân pháp được đưa ra khiến Yêu tộc không những nhanh chóng đầy lùi cuộc suy thoái lúc trước mà thậm chí còn xuất hiện một chút phồn vinh.
Thủ đoạn của Vương đích... quả là lợi hại ah!
Không chỉ riêng mình Mộc Hi là nhìn ra điều này, mà những trưởng lão khác cũng nhìn thấy được. Cũng không phải gia tộc quyền thế của các trưởng lão nào cũng chỉ biết tham lam, thật ra bọn họ mớichính là người hy vọng Yêu tộc được phồn vinh nhất. Bởi vì chỉ khi Yêu tộc phồn vinh hưng thịnh, bọn họ mới có được lợi ích lớn nhất.
Mâu thuẫn trong lòng của bọn họ với Vương đang giảm đi nhanh chóng.
Bởi vị Ma Vương kia đã chứng minh được rằng,hắn có thể đem tới cho bọn họ ích lợi lớn hơn nữa.
Không có gì có thể quý giá hơn lợi ích thực tế, khiến bọn họ chạy theo Ma Vương như vịt vậy.
Và Cung Hồ Mộc thị là một trong số đó.
Tộc trưởng Mộc thị vốn là người khôn khéo và cáo già,vì thế hắn nhanh chóng phát hiện ra đây chính là một cơ hội cực tốt, lập tức hắn hướng về phía Ma Vương lấy lòng. So với các gia tộc khác thì Cung Hồ Mộc có được ưu thế, đó chính là bọn họ có con át chủ bài tên Mộc Hi!
Mộc Hi cũng hiểu rõ ý đồ của gia tộc, nhưng nàng không hề phản đối điều đó.
Mộc Hi trở thành thống soái của tất cả các chiến bộ thuộc yêu tộc, lần này số lượng thành viên chiến bộ Yêu tộc được triệu tập đã đạt tới con số kinh người, hơn ba mươi vạn. Con số này gần như là bao quát toàn bộ chiến bộ của Yêu tộc, vốn số lượng chiến bộ của Yêu tộc không chỉ có như vậy, mà tất cả là do trong mấy năm gần đây Minh Nguyệt Dạ đại nhân đã tiến hành tẩy trừ khiến số lượng Chiến bộ giảm mạnh.
Mộc Hi không phải là tiểu nữ hài vô danh năm xưa nữa,hiện tại nàng có đủ tư lịch và uy tín, trừ Băng Lan đại nhân ra, nàng chính là lựa chọn duy nhất để đảm nhiệm chức vụ thống soái chiến bộ.
Những động thái gần đây của Trưởng Lão Hội đã hấp dẫn ánh mắt của dân chúng, Chiến bộ xuất chinh, nhưng không hề khiến bọn họ bận tâm quá nhiều.
Khi Mộc Hi đến địa điểm tập kết đã không khỏi chấn độngkhi nhìn thấy số lượng chiến bộ ma Tộc có hơn năm mươi vạn đang gác giáo chờ. Nàng lập tức ý thức ra,e rằng sắp có chiến dịch đại quy mô rồi!
An Mạc tiếp đãi Mộc Hi vô cùng khách khí, bởi nếu tính theo cấp độ thì hai người cũng chỉ sàn sàn như nhau.
Người bình thường cho rằng đây cũng chỉ là liên minh yêu ma bình thường. Nhưng chỉ có giới cao tầng Ma tộc mới biết sự thật, mà hầu như tất cả mọi người đều bị hành động của vương thượng làm hoảng sợ không thôi. Nhất thống yêu ma,công tích lớn như vậy trong tất cả các Ma Vương cũng chưa từng có ai làm được.
Thực ra trong lòng những người biết rõ thân thế của Tả Mạc như An Mạc và Lương Vi mới chính thực là rung động cực lớn, nhưng ngoài cảm giác rung động chính là cảm giác phấn khởi đến cực độ. Sau khi nhất thống yêu ma,lại có Mạc Vân Hải đứng đằng sau, có thể khẳng định, vương thượng chính là người có khả năng trở thành người thống nhất toàn thiên hạ.
Ánh mặt của Mộc Hi rơi lên người Lương Vi.
Hiện tại vị Yêu tộc này đã là chỉ huy Chiến bộ đưng đầu trong tứ đại chiến bộ của Yêu tộc, Vương Chi Hào Giác.
Khi nhìn thấy danh tướng của Ma tộc nhiều như mây, trong khi phe mình lại chỉ có mỗi bản thân chèo chống,trong lòng Mộc Hi không khỏi cười khổ. Nếu như Ma tộc thật sự tấn công Yêu tộc,thì e rằng Yêu tộc chẳng thể cản nổi thế công của bọn họ.
Chẳng lẽ mấy năm gần đây Minh Nguyệt Dạ đại nhân tiến hành tẩy trừ,là hành động sai lầm sao?
Một ý nghĩ vớ vẩn lướt qua đầu nàng.
Nhưng nàng khôi phục lại tinh thần rất nhanh.
Lương Vi cũng phát giác ra ánh mắt mê man của Mộc Hi,nhưng hắn vẫn bất vi sở động( không có động tác nào).
An Mạc hướng về phía Lương Vi rồi gật đầu, ý bảo: "Có thể bắt đầu được rồi." Đối với Lương Vi, An Mạc rất thưởng thức, hắn không biết Vương bên trên dùng cách nào để chiêu mộ được Lương Vi. Trong những lần nói chuyện phiếm lúc trước, cũng thỉnh thoảng Lương Vi vô tình nói đến những gì hắn đã trải qua lúc trước,khiến An Mạc cảm thấy rất là khó hiểu, sao một vị Chiến Tướng xuất sắc như vậy lại không thể tìm cho mình chỗ đứng trong Yêu tộc, chẳng lẽ trình độ của các Chiến tướng Yêu tộc đã trở lên vô cùng lợi hại sao?
Ma tộc vốn am hiểu việc công thành chiếm đất, đã quen với những trận chiến ác liệt, nhưng nói về phương diện bố cục và chiến lược,thì trong Tứ đại Chiến Tướng chẳng ai có thể xuất sắc bằng Lương Vi. Bởi thế,hầu như tất cả kế hoạch triển khai chiến tranh đều lấy Lương Vi làm chủ đạo,còn ba ngườ còn lại có vai trò là hỗ trợ hắn hoàn thành.
Lương Vi hiểu ý,cũng không nói nhảm mà nói thẳng vào vấn đề: "Kế hoạch lần này của chúng ta chính là cắt nhập vào từ điểm này..."
Nói xong,ngón tay hắn chỉ vào một điểm trên bản đồ lãnh thổ của Côn Luân.
"Tất cả các Chiến bộ đều đã tập kết đầy đủ!" Trong giọng nói của Tiết Đông có mang theo cảm xúc phấn khởi khó có thể tả được. Không chỉ có hắn, mà gần như trên mặt tất cả các Chiến Tướng có mặt tại đây đều hiện lên vẻ kích động.
Đây chính là một trận đại quyết chiến lớn nhất từ trước đến nay,hiện tại nhân số mà Côn Luân điều động đã đạt tới con số hai trăm bốn mười vạn(người)!
Một con số khiến người ta phải tuyệt vọng!
Khi nhìn biển người dài không giới hạn ấy, ngay chính cả bản thân bọn họ cũng cảm thấy đáy lòng mình run rẩy.
Đây chính là nguồn lực lượng có thể phá nát tất cả!
Tất cả mọi người đều đang nín thở,chờ đơi lệnh tổng tiến công.
Lâm Khiêm đang đứng yên bất động, sắc mặt bình tĩnh ra lệnh: "Tấn công!"
Tấn công!
Mệnh lệnh được truyền qua các cấp rồi nhanh chóng truyền ra khắp đại quân!
Hai trăm bốn mươi vạn đại quântừ từ di chuyển về phía trước giống như đại dương mênh mông đang di động, không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản bước tiến của bọn họ.
Tiến lên! Tiến lên! Tiến lên!
Dùng danh nghĩa của Côn Luân!
Minh Mộc giới!
Tinh Vũ giới!
Thiên Thần giới!
...
Đại quân của Côn Luân tiến tới với thế như chẻ tre,suốt dọc đường hành quân bọn họ không hề gặp phải bất cứ hành động chống cự nào. Giới trống, giới trống, vẫn chỉ là giới trống không!
Một số lượng Chiến bộ khổng lồ như vậy,tuy có thể khiến cho không ai có thể đỡ được bọn họ, nhưng đồng thời cũng làm bọn họ mất đi tốc độ tấn công thần tốc. Tất cả những Truyền Tống Trận ở ven đường hành quân đều bị phá hủy, vì vậy bọn họ phải sử dụng vận thâu thuyền đi qua những cửa sông giáp ranh khiến tốc độ của bọn họ không nhanh cho lắm.
Rất nhanh sau đó Côn Luân đã hiểu rõ ý đồ của Mạc Vân Hải.
"Bọn họ muốn chúng ta tự sụp đổ sao."Sắc mặt Sào Hưng trở lên hơi khó coi nói: "Vườn không nhà trống! Chiêu thức này quá độc mà!"
Đồng thời sắc mặt những người khác cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu,bởi dọc đường bọn họ không hề gặp phải bất cứ một sự chống cự nào,cứ như là đối phương can tâm tình nguyện hai tay dâng địa bàn cho bọn họ vậy. Nhưng tất cả mọi thứ trong giới mà bọn họ đi qua đều bị phá hủy, khiến bọn họ không chiếm được bất cứ chút vật tư tiếp tế nào.
Bất giacs,sĩ khí của đại quân không ngừng sút giảm. Thắng lợi có thể làm sĩ khí đề thăng, nhưng khi đối phương chủ động dùng sách lược tránh mặt,đồng thời thực hiện kế vườn không nhà trống,lại làm cho người ta có cảm giác như một quyền của mình bị rơi vào bị bông, làm người ta cụt cả hứng.
Ý đồ của Mạc Vân Hải rất rõ ràng, đây chính là dương mưu.
Nhưng bọn họ lại không còn đường lui nữa rồi.
"Có lẽ chúng ta lên đẩy nhanh tốc độ, không để bọn họ có thời gian kịp rút lui, nhưng đồng thời cũng phải chú ý tới con đường tiếp tế." Tiết Đông nhìn về phía Lâm Khiêm rồi nói.
Lâm Khiêm lắc đầu: "Chúng ta phải tách xa khỏi đường tiếp tế."
"Bỏ qua đường tiếp tế?" Tất cả mọi người đều bị ý nghĩ này của Lâm Khiêm làm hoảng sợ.
Đối phương cùng sách lược vườn không nhà trống,đã khiến bọn họ không thể bổ sung vật tư, nếu như còn bỏ rơi con đường tiếp tế phía sau thì...
"Đây là cuộc chiến cuối cùng của Côn Luân." Lâm Khiêm thản nhiên nói: "Chúng ta không có tư cách kéo dài thời gian. Ta đã mệnh lệnh cho đội tiếp tế phía sau, yêu cầu bọn họ nhanh chóng điều ra ba tháng vật tư,chỉ vài ngày nữa họ sẽ mang tới, đến lúc đó đại quân sẽ mang theo vật tư quân nhu cùng tấn công. Thời gian càng kéo dài thì chúng ta càng bất lợi."
Lập tức đám người Tiết Đông đã hiểu được ý nghĩ của hắn, hai mắt cả đám tỏa sáng: "Chủ ý này rất được!"
Bỏ rơi tiếp tế đằng sau cũng có nghĩa là bọn họ không cần phải lo lắng giữa đường bị tập kích con đường tiếp tế.
"Ba tháng!" Trong mắt Lâm Khiêm ánh lên vẻ trí tuệ,giọng nói lạnh như băng: "Nếu như không thắng được,thì tất cả cùng chết đi!"
Câu nói của hắn khiến trong lòng mọi người khẽ run rẩy!
Chưởng môn đã quyết tâm rồi.
"Liệu chúng ta còn biện pháp nào khác để đẩy nhanh tốc độ không?" Lâm Khiêm hỏi Sào Hưng.
Sào Hưng cắn răng nói: "Với quy mô lớn như vậy thì không có cách nào, nhưng nếu số người không vượt quá ba mươi vạn thì chưa hẳn đã không có cách! Nhưng vấn đề chính là,không có cường giả Thần Cấp đi theo bảo kê thì ba mươi vạn người này sẽ bị rơi vào tình huống hết sức nguy hiểm."
Những người còn lại cũng lâm vào trầm mặc, nếu như không có Cường Giả Thần Cấp bảo kê thì e rằng Chiến bộ sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.
Đừng nhìn chi Chiến bộ khủng bố này mà lầm tưởng, thực ra là bởi vì có vị cường giả Thần cấp là Lâm Khiêm tọa trấn. Chứ nếu không có Cường Giả Thần Cấp bảo kê thì e rằng chi chiến bộ khổng lồ này cũng chỉ giống như một miếng thịt lớn chờ người ta xẻ thịt.
Ttước sức mạnh có thể hủy diệt thế giới của Cường Giả Thần Cấp, số lượng chẳng có chút ý nghĩa gì.
Bất cứ thứ gì nếu có mạnh mẽ về phương diện nào đó thì cũng chỉ là tương đối.
Nếu như cứ tùy tiện chia đội hình ra,thì sẽ rất dễ làm đối phương có cơ hội phá rối.
Lâm Khiêm cũng hiểu được, chỉ khi đem Thần cấp của đối phương Thần Cấp cuốn lấy, thì chiến thuật biển người của Côn Luân mới có thể phát huy tác dụng.
Vi Thắng!
Hắn phải cuốn lấy Vi Thắng!
"Ta sẽ đi theo bọn họ." Lâm Khiêm đứng dậy, khuôn mặt vẫn tĩnh lặng như thường.
Hắn không trốn tránh, cũng không phân vân suy nghĩ,dường như đó chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Hắn nhìn lướt qua mọi người xung quanh rồi thản nhiên nói: "Nếu như ta chết, chưởng môn kế nhiệm sẽ là A Tín."
Lập tức thân hình một vị thiếu niên trong đám người khẽ run rẩy, rồi ngẩng đầu, nhưng lúc này chẳng ai để ý tới hắn,bởi mọi người đang nhìn Lâm Khiêm với đôi mắt không thể tin nổi.
Tiết Đông cảm thấy cổ họng của mình gẹn lại như có vật gì đó chăng ngang, hắn cố gắng làm cho mình tươi cười một chút,nhưng hắn không biết rằng nụ cười của hắn còn khó coi hơn cả đang khóc: "Không caanf phải nói những lời không may như thế chứ..."
Lâm Khiêm cười cười,rồi chân thành nói: "Ta có thể chết, nhưng Côn Luân chỉ có thể thắng."
Nói xong, hắn quay người bước ra khỏi cửa.
Ánh mặt trời rọi qua khung cửa rơi xuống dáng người thon dài Lâm Khiêm tạo thành một chiếc bóng thật dài, nhưng mọi người lại cảm thấy bóng hình của hắn dần mở nhạt, bỗng nhiên, hjawns thoáng dừng chân chong phút chốc.
"Từ giờ trở đi,các người không cần phải lo lắng về Vi Thắng."
Trong chiếc bóng mờ ảo ấy vọng ra thanh âm, vẫn mang vẻ kiêu ngạo như trước.