Tiếng trống nổi lên, từng hồi từng hồi hùng hồn tráng lệ.
Tư Đồ Triều Huy thuận theo âm sắc mà gảy nên giai điệu, tiếng tì bà réo rắt lưu chuyển, đến cả tiếng trống chấn thiên cũng không thể lấn át.
Như Tuyên dựa người vào giá trống gõ theo nhịp, chỉ nghe thấy hắn cao giọng hát:”Thanh thanh viên trung quỳ, triêu lộ đãi nhật hy, dương xuân bố đức trạch, vạn vật sinh quang huy…”
Mộ Dung Phục Ý vốn muốn thừa dịp khi hắn cao giọng mà cố ý phá đám, nhưng luôn bị tiếng tì bà của Tư Đồ Triều Huy lấn lướt. Sau cùng chỉ thấy ngón tay Tư Đồ Triều Huy luân chuyển, Mộ Dung Phục Ý theo không kịp, căm hận dừng lại.
Lúc này Như Tuyên đã hát đến “Bách xuyên đông đáo hải, hà thì phục tây quy. Thiếu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ thương bi”, mỉm cười nhìn Mộ Dung Phục Ý, y vốn đang trừng mắt nhìn hắn, nghe đến đó cũng lớn tiếng cười.
Tiếng trống đột ngột dừng, giọng ca cũng dần ngừng lại, nhưng âm thanh tì bà vẫn chưa dứt, sau cùng thanh thoát tấu thành điệu khúc ai oán sầu bi.
Như Tuyên ngây người, hạ giọng nương theo nhịp điệu mà tùy xướng, thê lương day dứt.
“Bạch tuyết đình âm cương, đan ba diệu dương lâm. Phi tất ti dữ trúc, sơn thủy hữu thanh âm. Vị thường kinh tân khổ, vô cố cường tương căng. Dục tri thiên lý hàn, đãn khán tỉnh thủy băng. Quả dục kết kim lan, đãn khán tùng bách lâm. Kinh sương bất đọa địa, tuế hàn vô dị tâm. Thích kiến tam dương nhật, hàn thiền dĩ phục minh. Cảm thì vi hoan thán, bạch phát lục tấn sinh...”.
Mộ Dung Phục Ý buông thả hai tay cầm chùy. Nghe thấy tiếng khóc bi ai, trong lòng y cảm thấy hối hận.
Không nên để hắn hát, nên chơi đùa vui vẻ thì tốt hơn, bị tiếng hát vô cùng ưu thương như thế này khuấy đảo, ai mà còn hứng thú…
Thanh âm của Như Tuyên khiến trong vườn vốn hoan hỉ đã trở nên trầm lắng. Dư âm vẫn còn quấn quýt len lỏi khắp ngõ ngách, bất chợt nhe thấy một tiếng “Ầm”. Mọi người hoảng sợ, vội đảo mắt qua liền nhìn thấy Tĩnh Nam Hầu thân phận tôn quý ném chùy vào mặt trống mới gây ra tiếng động vừa nãy.
“Hát xong rồi chứ?Xong rồi thì giải tán!”, Mộ Dung Phục Ý phất tay:”Hai người cũng thật là!Chẳng đẹp mặt gì hết, giải tán giải tán!”
“Muốn giải tán thì giải tán!”, Như Tuyên cười cười, bước đi có phần không vững.
Tư Đồ Triều Huy đưa tì bà cho gia nô, nét mặt hứng thú nhìn Như Tuyên có vẻ say rượu.
“Đợi một chút!”, khi mọi người đang hỗn loạn bước ra cửa, Mộ Dung Phục Ý kéo tay Như Tuyên.
“Không phải ngươi nói giải tán?”, Như Tuyên quay lại nhìn y:”Đúng lúc ta cũng mệt rồi.”
“Chúng ta giải tán rồi, hôm nay ngươi chi bằng ở lại đây!”
Mộ Dung Phục Ý ghé sát vào tai Như Tuyên nói:”Minh Châu cô nương đối với ngươi luôn ngày nhớ đêm mong, Như Tuyên, làm người nên biết thương hoa tiếc ngọc!”
“Không được!”, Như Tuyên lắc đầu:”Ta không quen ngủ lại bên ngoài, vẫn nên trở về.”
“Con người huynh thật là, có biết bao nhiêu người trông đợi lọt vào mắt xanh của Minh Châu cô nương, ngươi thì lại tìm cách khoái thác.”, Mộ Dung Phục Ý nện hắn một đấm:”Vì sao nàng ta lại nhớ mãi không quên một người vô tình có mắt như mù như ngươi?”
“Hầu gia đang ghen?”
“Cũng không hẳn không có.”, Mộ Dung Phục Ý thẳng thắn thừa nhận:”Có điều nếu đã lưu thủy vô tình, ta cũng vô ý đi tìm lưu thủy đó là được!”
Như Tuyên không ngoảnh lại, chắp tay cáo biệt, thong thả rời đi.
“Tư Đồ, ngươi không cảm thấy kì lạ hay sao?”, Mộ Dung Phục Ý sờ cằm, đăm chiêu hỏi:”Ngươi nói gần đây, phải chăng Như Tuyên thay đổi có phần cổ quái?”
“Có sao?”, Tư Đồ Triều Huy buộc dây áo choàng, ung dung hỏi:”Cổ quái chỗ nào?”
“Thế nào không cổ quái?”
Mộ Dung Phục Ý mơ hồ:”Tuy đã quen biết vài năm, nhưng ta nhớ hắn từ trước đến giờ chưa từng uống rượu hưởng lạc cùng chúng ta, ngay cả vẻ mặt qua loa lấy lệ của hắn, chỉ thích ở trong phòng nghiên cứu thảo dược, ta còn tưởng hắn là một người khô khan vô vị!”
“Cho đến hai năm nay, hắn đột nhiên trở nên hoạt bát, nghe đâu còn đánh cờ một mình, cơ hồ không đặt chân đến dược lô nữa.”
“Không phải chuyện tốt ư?Có lẽ hắn đã nhận ra rằng nhân sinh khổ đoạn, tất nhiên hiểu được đạo lý tận hưởng niềm vui này.”
Tư Đồ Triều Huy liếc mắt nhìn y:”Từ khi nào Hầu gia người quan tâm bằng hữu đến thế, cư nhiên còn phái người nghe ngóng sinh hoạt thường nhật của hắn nữa?”
“Chỉ là nghĩ mãi không thông.”, Mộ Dung Phục Ý thở dài:”Hắn say mê y thuật là thế, đột nhiên lại thích ăn chơi hưởng lạc, giống như ngươi tự dưng từ bỏ phong hoa tuyết nguyệt, quyết định vì nước mà khảo thủ công danh, thật khó tin mà!”
“Lời này là có ý gì?”, Tư Đồ Triều Huy có phần bất mãn trừng mắt nhìn y:”Ý ngươi là ta hành vi phóng túng, không biết tiến thủ!”
“Ngươi vốn là thế…”, nhìn thấy ánh mắt của Tư Đồ, Mộ Dung Phục Ý ho khụ:”Thôi được rồi, nói đến hành vi phóng túng không chí tiến thủ, bổn Hầu gia mới là thiên hạ đệ nhất, ngươi chẳng qua cũng chỉ có chút lười nhác, vậy là được rồi!”
“Ngươi cũng thật đáng chán, người ta say mê y thuật thì bảo là khô khan vô vị, hiện giờ cùng nhau nhiệt tình vui chơi, ngươi lại nói hành vi cổ quái, rốt cuộc ngươi muốn hắn làm sao?”
“Hiện giờ cũng rất tốt, ta cũng thích tụ họp chơi đùa như vậy. Bất quá ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng!”, Mộ Dung Phục Ý kết luận:”Con người Như Tuyên từ đơn thuần trở nên phóng đãng, có lẽ đã chịu đả kích nào đó…”
“Ngươi nghĩ rằng ai cũng giống mình?”, Tư Đồ Triều Huy không nhịn được cười to:”Lại nói, chỉ như thế mà nói thành phóng đãng, vậy nên nói Mộ Dung Phục Ý ngươi là thế nào nữa?
“Hầu gia ngươi cứ lo phiền não!”, Tư Đồ Triều Huy vỗ vỗ vai y:”Nói không chừng câu đố to lớn này, đến một ngày sẽ được phiền não của ngươi nhìn thấu.”
Nói xong, Tư Đồ Triều Huy cười bước xuống bậc thang.
“Ngươi định đi đâu?”, Mộ Dung Phục Ý hét lớn sau lưng Tư Đồ Triều Huy:”Không phải là đi ngủ sớm như thế này chứ?”
“Trăng thu sáng trong, đương nhiên là du thuyền thưởng nguyệt, lắng nghe hát xướng thâu đêm, đi tìm cảm hứng viết thơ!”
“Đợi ta đợi ta!Muốn thưởng nguyệt sao có thể thiếu ta?, Mộ Dung Phục Ý vừa nghe đã mừng rỡ chạy theo sau:”Ta cùng đi với ngươi, nhớ tìm thêm vài ca kỹ dung mạo xinh đẹp…”
Đã qua tiếng gõ canh hai, Như Tuyên chậm rãi bước đi trên con đường trống trải. Ánh trăng sáng ngời trong vắt chiếu xuống mặt đường, cảnh vật tựa hồ được đắm mình trong tuyết trắng.
“Lai vãng bất phùng nhân, trường ca Sở thiên bích.”, Như Tuyên dừng lại, ngẩng đầu ngắm ánh trăng trong đêm khuya tĩnh mịch, nhớ đến mảnh giấy khi nãy.
Những thứ đã cất giữ sâu trong lòng, thừa dịp vô ý nhất lại bị khơi lên khiến bản thân giật mình.
Giống như khi chải đầu sáng hôm nay, nhìn thấy tóc bạc vương trên chiếc lược, xem kĩ một chút mới phát hiện phía dưới lớp tóc mai bên trán đã có không ít sợi tơ bạc.
Nếu như cả ngày phí tâm nghĩ ngợi, lo lắng buồn phiền thì xuất hiện tóc bạc cũng là đạo lý. Nhưng hai năm nay, hắn không hề nghĩ ngợi gì cả, chỉ ăn xong rồi ngủ, lại có nhiều tóc trắng đến vậy, có gì cũng nói không thông.
Mộ Dung Phục Ý nói tiếng tì bà của Tư Đồ Triệu Huy là dễ phá hoại tâm tình nhất, hôm nay xem ra cũng không hề khoa trương. Nếu không phải vì một hai tiếng đàn ngân lên, bản thân cũng sẽ không vì thế mà thương cảm, hòa cùng nhịp phách hỗn loạn cất lên khúc “Tử dạ ca”.
Hát khúc đoạn trường trong tiếng cười nói…còn có điều gì phá hoại phong cảnh tệ hơn?
“Bỏ đi!”, hắn lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, nhẹ giọng ngâm nga tiếp tục bước đi, không hề hay biết có một bóng đen xuất hiện tại nơi vừa đứng.
Như Tuyên đột nhiên dừng lại.
Từ khi rời khỏi Lăng La Tiểu Tự, hắn luôn cảm thấy có ánh mắt theo dõi không rời.
Trái tim bất chợt đập nhanh bởi ánh mắt ấy rất quen thuộc, rồi lại biết chính là người không thể nghĩ tới, người ấy đáng lẽ đang ở rất xa….Hắn chỉ có thể đứng yên, không dám cất bước, cũng không dám ngoảnh lại.
“Như Tuyên.”, tiếng gọi cất lên sau lưng hắn.
Cảm thời vi hoan thán, bạch phát lục tấn sinh…Như Tuyên nhắm mắt, lắc đầu.
Đường phố tĩnh mịch, thân ảnh hai người một trước một sau, qua một hồi lâu vẫn không có ai mở lời.
“Bách Lý thành chủ.”, Như Tuyên ngẩng đầu nhìn trăng sáng trong đêm khuya:”Là ngọn gió nào đã đưa Bách Lý thành chủ đến Tô Châu?”
“Không ngờ ngươi đang ở Tô Châu.”
Giọng nói của Bách Lý Hàn Băng…
“Thiên hạ này nói nhỏ cũng không được, mà lớn cũng không xong, trùng hợp gặp nhau là chuyện thường.”, Như Tuyên bình thản nói:”Có điều nếu biết hôm nay Bách Lý thành chủ đến Tô Châu, ta nhất định sẽ lẩn tránh, chung quy ta cũng là đệ tử đã bị ngươi trục xuất khỏi sư môn, gặp nhau chỉ càng thêm xấu hổ.”
“Như Tuyên, ngươi…có phải…”
“Bách Lý thành chủ lo nhiều rồi!”, khóe miệng Như Tuyên cong lên:”Rời Băng Sương thành đã lâu, ta cũng dần dần hiểu ra. Kì thực khi ấy việc ngươi làm là lẽ đương nhiên, chỉ do ta vẫn còn niên thiếu, lại tưởng rằng ta ít nhiều cũng có địa vị trong lòng ngươi, nhất thời cảm thấy không thể tiếp nhận nên mới nói ra những lời đó.”
Bách Lý Hàn Băng im lặng lắng nghe.
“Chiếu lý ta nên tận tình tiếp đãi Bách Lý thành chủ chu đáo, chỉ tiếc rằng hai người chúng ta phải xem như xa lạ.”, giọng nói Như Tuyên mang theo tiếu ý:”Tốt nhất chúng ta xem như chưa từng gặp nhau, thành chủ bảo trọng, Như Tuyên cáo từ.”
Đợi hồi lâu không thấy hồi đáp, Như Tuyên quay đi.
Hắn biết Bách Lý Hàn Băng không thể nào đi theo, ý niệm rời đi cũng không chút chần chừ, nhưng cước bộ vẫn cứ đi một bước lại chậm một bước.
Có điều gì đó không đúng…có điều gì đó….âm thanh trong lòng Như Tuyên cứ lặp đi lặp lại. Cuối cùng hắn không nhịn được nữa bèn ngoảnh đầu lại.
Khi ấy, Như Tuyên tự nói với mình: Ta chỉ nhìn một chút thôi!
Mãi đến sau này, hắn vẫn tự hỏi bản thân nếu không có khoảnh khắc ngoảnh lại nhìn ấy, mọi chuyện có phải sẽ không giống…Vấn đề này khiến hắn ưu tư rất nhiều, rốt cuộc hắn không thể không thừa nhận bản thân đang lừa mình dối người.
Khi ấy, dù cho không cảm thấy kì lạ, hắn vẫn sẽ mượn cớ để quay lại nhìn…
Thân ảnh Bách Lý Hàn Băng lảo đảo, may thay y kịp thời dùng kiếm chống đỡ mới không bị ngã.
Như Tuyên lập tức xoay người, không hề do dự chạy đến.
Hắn đưa tay ra đỡ, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm đến Bách Lý Hàn Băng liền ngừng lại.
“Ngươi thụ thương rồi?”, mặc dù biết câu hỏi này rất ngu xuẩn nhưng hắn vẫn hỏi, giọng nói tràn ngập hoảng loạn không hề giấu diếm.
Bách Lý Hàn Băng ngẩng đầu lên.
Như Tuyên nhìn sắc mặt tái xanh khác thường của y, bờ môi xanh tím quỉ dị, lập tức biết rằng y đã trúng kịch độc, hoàn toàn dựa vào nội lực áp chế độc tính mới có thể chống cự.
Hắn vội vàng đưa tay giúp Bách Lý Hàn Băng chẩn trị nhưng lại bị y ngăn cản.
“Ngươi không cần cứu ta.”,Bách Lý Hàn Băng chăm chú nhìn hắn:”Ta với ngươi không phải là người dưng nước lã rồi sao?”
“Ta học y để chẩn bệnh cứu người.”, Như Tuyên trở nên bình tĩnh hơn, ánh mắt vô tư nhìn y:”Đừng nói đến người qua đường, cho dù là kẻ thù ta cũng không thể bỏ mặc. Chỉ cần ta có thể cứu, tuyệt không khoanh tay đứng nhìn.”
Tuy Bách Lý Hàn Băng không nói gì, nhưng đáp án này khiến y rất mãn nguyện, thậm chí chủ động đưa tay ra.
Trước khi chẩn bệnh, Như Tuyên chắp tay ra sau lưng, sau đó dùng sức xoa nắn khớp tay của mình. Hiện tại hắn cần ổn định đôi bàn tay đang run rẩy này.
“Quả nhiên là『Đương thời dĩ võng nhiên』!”, sắc mặt Như Tuyên trở nên vô cùng khó coi:”Nguyệt…”
Cái tên ấy nghẹn lại nơi cổ họng, hắn không thể nói nên lời, nhưng ngón tay ấn trên cổ tay của Bách Lý Hàn Băng không ngừng run rẩy.”
“Chính là Vô Nhai Các Chủ.”, Bách Lý Hàn Băng cười như không cười:”Xem ra Thục Trung Đường Môn đã kiềm lư kỹ cùng, chỉ có thể mượn tay Nguyệt Vô Nhai tiêu diệt ta.”
“Quả nhiên là thủ pháp của y…”, sắc mặt Như Tuyên cực kì khó coi, hồi lâu sau vẫn không nói thêm tiếng nào.
“Ta đã đề phòng bằng mọi cách, nhưng lại bị hắn dẫn đến bước đường này, rốt cuộc vẫn trúng kế. Người ta nói Nguyệt Vô Nhai xảo trá ác độc thiên hạ vô song, quả thực một nửa cũng không sai.”, Bách Lý Hàn Băng phun ra ngụm máu tươi, Như Tuyên nhìn thấy trong lòng dấy lên căng thẳng.
“Nguyệt Vô Nhai hiện nay là cao thủ hạ độc đệ nhất, 『Đương thời dĩ võng nhiên』này…”, Như Tuyên không thể nói tiếp.
“Nghe đâu Nguyệt Vô Nhai chưa từng nghiên cứu chế ra giải dược, nếu không vạn bất dắc dĩ cũng không sử dụng loại độc này.”, Bách Lý Hàn Băng thay hắn nói tiếp:”Xem ra lần này Đường gia không những hao tốn vạn kim, mà còn phải trả một cái giá rất lớn mới có thể khiến Nguyệt Vô Nhai xuất thủ.”
“Đi thôi!”, Như Tuyên không nói nữa, đỡ lấy Bách Lý Hàn Băng.
“Đi đâu?”
“Đến nhà của ta.”, Như Tuyên để y dựa vào vai:”Trước tiên nên tìm cách áp chế độc tính trên người, sau đó mới có thể nghiên cứu giải dược.”
“Ta biết loại độc này khộng có giải dược.”, Bách Lý Hàn Băng đứng yên không buồn cất bước:”Khi vừa mới nhìn thấy ngươi, ta luôn do dự có nên xuất hiện, nghĩ đến đây có thể là lần gặp cuối cùng, ta mới hy vọng trước khi chết có thể…”
“Không cần nói nữa.”, Như Tuyên ảm đạm nói:”Ta sẽ không để ngươi chết.”
“Như Tuyên…”
“Bách Lý Hàn Băng, ta nghe nói ngươi đã có con.”, Như Tuyên nghiêng mặt nhìn y.
“Phải.”, Bách Lý Hàn Băng ngây người, sau đó gật đầu:”Tên gọi Như Sương, mới hơn một tuổi.”
“Ngươi thật can tâm chết như thế này?”, màu đen trong đôi mắt Như Tuyên trở nên sâu xa:”Ngươi không nghĩ sau khi chết rồi, ai có thể bảo hộ Băng Sương thành cùng nhi tử nhỏ tuổi của ngươi?”
Bách Lý Hàn Băng hít thật sâu rồi thở ra, sau cùng không kiên trì nữa, để mặc cho Như Tuyên đỡ đi.
“Như Tuyên, ngươi thay đối rất nhiều…”
Bách Lý Hàn Băng được dìu đi loạng choạng, tùy theo nguyệt quang như nước ngắm nhìn thần tình kiên nghị của Như Tuyên, cùng với Như Tuyên ôn hòa nho nhã trong hồi ức hoàn toàn khác nhau, nhịn không được liền cảm thán.
“Lời này, trước đây ngươi cũng nói qua.”, ánh mắt Như Tuyên hướng về phía trước:”Thời gian không ngừng trôi qua, chuyện thay đổi là rất tự nhiên.”
“Có thật là vì thời gian làm cho thay đổi?”, Bách Lý Hàn Băng ngập ngừng:”Khi nãy ta đã nhìn thấy…nụ cười vui sướng thoải mái kia, còn gõ nhịp ca hát, ta cơ hồ không dám tin đó là ngươi. Khi ấy ta đã nghĩ, có lẽ Như Tuyên mà ta biết không phải là Như Tuyên thật sự, có lẽ từ trước đến giờ ta chưa từng hiểu được ngươi…”
“Ta biết ngươi không câu nệ tiểu tiết, kì thực là một người có tính tình rất nghiêm nghị, cung kính hữu lễ mới khiến ngươi vui.”, Như Tuyên hạ khóe môi:”Quy tắc Băng Sương thành quá nhiều, nếu biểu hiện không tốt, ta e rằng đã sớm bị đuổi đi.”
“Ngươi nói đúng lắm!Mới đầu nếu ngươi không ngoan ngoãn hiểu chuyện, ta cũng không để ngươi lưu lại Băng Sương thành.”
Bách Lý Hàn Băng dùng tay che miệng cười, cười đến mức máu tươi len lỏi qua kẽ tay:”Không ngờ rằng khi ấy ngươi còn nhỏ đã sớm biết nhìn mặt đoán ý.”
Cảm nhận được từng chút từng chút ấm áp lan tỏa trên khôn mặt, Như Tuyên vẫn không có động tĩnh gì, cũng không lưu tâm nhìn y, chỉ gia tăng sức lực nơi cánh tay dìu y.
“Như Tuyên.”, Bách Lý Hàn Băng bỏ tay xuống, nói cực kì nghiêm túc:”Có lẽ ta không hoàn toàn hiểu được ngươi, nhưng ta không tin tính khí ôn hòa nho nhã đó đều là giả dối.”
“Nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì.”, Như Tuyên dừng bước:”Chúng ta đến rồi.”
Bách Lý Hàn Băng ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu kiều lưu thủy, một mảnh sân nhỏ tường trắng như phấn, có một ánh sáng mờ ảo hiển hiện qua cánh cửa khép hờ.
Nhờ có ánh trăng sáng rọi, Bách Lý Hàn Băng nhìn thấy đề tự trên cửa.
Vô Hương.
Men theo con đường nhỏ rải đá sỏi, Như Tuyên dẫn Bách Lý Hàn Băng vào phòng của mình.
Gió thổi qua những tán trúc bên ngoài cửa phát ra âm thanh tinh túy, những hình bóng thon dài của bụi trúc lay động xôn xao trên bức tường màu trắng.
Như Tuyên nhanh chóng thắp nến, lấy ra hòm thuốc từ trên giá sách.
“Nơi này thật phong nhã, một chút không khí giang hồ cũng không có.”, điển tịch chất đầy giá sách, tự họa treo trên tường, hương trúc thoang thoảng, Bách Lý Hàn Băng quay lại nhìn Như Tuyên:”Xem ra những ngày tháng của ngươi rất tiêu dao tự tại.”
“Trước giờ ta chưa từng xem mình là người trong giới giang hồ, cuộc sống ở nơi này không thể tốt hơn.”, Như Tuyên dìu y nằm xuống giường, mở áo khoác bên ngoài của y, vừa nói vừa cắm ngân châm trên gần ngực y.
Châm vừa cắm xong, Bách Lý Hàn Băng liền ho ra máu, Như Tuyên dùng dược hoàn hòa vào trà nguội để cho y uống.
Nhìn y uống trà, Như Tuyên vén tay áo lên, cắm châm dọc theo kinh lạc trên cánh tay, mắt thấy sau khi độc tính biến thành màu đỏ tươi thực chất bị ép lại phía dưới cánh tay, mới lấy ra một chiếc dao nhỏ sắc bén từ trong hòm thuốc, quét lưỡi sao qua ngọn lửa, rạch một đường trên cổ tay y.
Không có máu tươi chảy ra, Như Tuyên cẩn thận xem xét miệng vết cắt.
Một cơn gió nổi lên, g đèn treo ngoài cửa sổ vì thế mà tắt, ngọn nến bên giường cũng lay động theo. Như Tuyên vẫn chăm chú xem xét, ánh sáng chập chờn khiến hắn cau mày, cũng khiến Bách Lý Hàn Băng nhìn thấy được sợi bạc bên tóc mai.
Đầu ngón tay rẽ phần tóc mai đã được chải chuốt chỉnh tề, từng sợi từng sợi tóc bạc xen lẫn trong màu đen, cực kì rõ ràng.
“Như Tuyên, ngươi từ khi nào…đã có tóc bạc?”, biểu tình Bách Lý Hàn Băng có phần hoang mang.
Như Tuyên nghiêng đầu tránh sự đụng chạm của y, đôi mắt sâu thẳm tựa như có gì, cũng tựa như không hề có gì hết.
Bách Lý Hàn Băng ngẩn ngơ, bất giác rút lại bàn tay.
“Ta chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính, nếu thật muốn giải độc phải tốn chút công phu.”, Như Tuyên may lại vết cắt, dùng khăn trắng sạch sẽ băng bó, sau đó buộc lại để cố định.
“Kì thực…”
“Nhất định phải quay về Băng Sương thành, dược vật cần thiết đều ở đó.”, Như Tuyên thu hồi ngân châm, lau sạch sẽ rồi cất vào túi.
“Không được!”, Bách Lý Hàn Băng không đồng ý:”Nguyệt Vô Nhai bị ta đánh trọng thương, lúc này cho dù không chết cũng không thể tự lo cho mình. Nhưng Đường gia nhất định đã bố trí thiên la địa võng ở phụ cận, tuyệt không để ta sống sót mà quay về Băng Sương thành.”
“Vậy ngươi định làm gì?”, Như Tuyên hỏi y.
“Một khi người của Đường gia tìm đến đây, ngươi cũng sẽ bị liên lụy.”, Bách Lý Hàn Băng ngồi dậy, cầm lấy trường kiếm ở đầu giường:”Nhân mã tiếp viện trong thành cũng sắp đến đây rồi, chỉ cần có thể tránh được người của Đường gia, sẽ rất nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm.”
“Hiện tại ngươi chỉ còn lại một thành công lực, muốn tránh né những cao thủ truy lùng tung tích của Đường gia hoàn toàn không có khả năng. Bọn chúng sẽ nhanh chóng tiếp cận nơi này, nói liên lụy gì đó thì đã muộn rồi.”
Như Tuyên đứng dậy, đột nhiên đổi chủ đề:”Tĩnh Nam Hầu cùng ta kể ra cũng có giao tình, có lẽ y sẽ đồng ý cho ta mượn Thiết Y thân vệ.”
“Ngươi nói là Thiết Y Mộ Dung…”, Bách Lý Hàn Băng hiểu ý của hắn, trầm mặc chốc lát.
Bốn chữ “Thiết y Mộ Dung” thình lình thốt lên. Khi ấy vua còn nhỏ kế vị chưa được bao lâu, ngoại tộc ở Nam Cương phản loạn trắng trợn, quân đội triều đình liên tiếp thối lui, phản quân ép đến kinh thành. Lúc đó cả hoàng cung hỗn loạn, chúng thần tử không phải khuyên ấu chúa mở cửa cung thì cũng là khuyên bỏ thành đào thoát.
ĐIều không ngờ tới là khi ấy vị Hầu gia Mộ Dung Phục Ý tiêu dao vừa mới thừa kế chưa đầy hai mươi tuổi, luôn bị xem là tên phóng đãng lại dũng cảm xuất hiện trong lúc nguy cấp. Y không những dùng sức trảm lấy hữu tướng của địch trước điện, mà còn giương cung sắt, một tiễn bắn hạ thủ lĩnh Nam Cương.
Sau khi lãnh binh bình định Nam Cương, Mộ Dung Phục Ý trung nghĩa thiện chiến danh chấn thiên hạ, hoàng đế ban xưng Vương thúc, muốn phong y làm Định Quốc Thiết Y Vương. Song y lại không chút nhiệt tình với đại công phong thần này, tự nguyện chạy đến Giang Nam tránh xa quyền lực, làm một Tĩnh Nam Hầu tiêu dao tự tại.
Có điều dù không ở trong triều, nhưng không ai có thể hoài nghi sự kính trọng của đương kim thiên tử đối với Mộ Dung Phục Ý. Đường gia muốn dựa vào thanh thế triều đình, Mộ Dung Phục Ý là nhân vật mà bọn chúng không thể đắc tội.
Nếu có sự bảo hộ từ Thiết Y thân vệ của Mộ Dung Phục Ý, nhất định trên đường sẽ không còn gì phải lo lắng.
“Cách nghĩ này không thực tế.”, Bách Lý Hàn Băng băn khoăn:”Ân oán giữa ta và Đường gia ít nhiều cũng liên quan đến cung đình, Tĩnh Nam Hầu cùng thiên tử lại là người một nhà, chưa hẳn sẽ đồng ý nhúng tay vào.”
“Chuyện này ngươi không cần lo.”, Như Tuyên đã ra đến cửa, nghe thấy vậy liền quay đầu lại:”Ta tự có tính toán.”
Bách Lý Hàn Băng ngây người, định thần lại thì phát hiện Như Tuyên đã đi mất.
Trong sân tĩnh mịch.
Bách Lý Hàn Băng ngồi ở đầu giường, nhìn bức tự treo trên tường.
Như Tuyên là người ôn hòa nội tâm, chữ viết ra lại như phi long phượng vũ, tựa cuồng thảo liền mạch lưu loát. Khí thế bay lượn hào hùng đó cùng tính cách của hắn quả thực trái ngược hoàn toàn.
“Thiên lý vô phần, vô xử thoại thê lương …”, Bách Lý Hàn Băng nhẹ giọng đọc lên, xong cúi đầu không nhìn nữa, liền đặt kiếm lên đầu gối, tỉ mỉ mơn trớn đường vân trên vỏ kiếm.
Ánh mắt lướt qua chiếc lược để bên giường liền nhớ đến tóc bạc của Như Tuyên. Nhớ đến tóc bạc, lại nhớ đến ánh mắt ấy…
Rốt cuộc, cũng không thể nói rõ là ai, đã để ta lầm lỡ cả một đời…
Ánh nến đầu giường không biết đã bị gió thổi tắt tự lúc nào. Bách Lý Hàn Băng khép hai mắt lại, ngón tay nắm chặt thanh kiếm.
Tiếng bước chân tinh tế từ ngoài cửa truyền vào.
“Bách Lý thành chủ.”, Như Tuyên lên tiếng:”Xe đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta đi thôi.”
Bách Lý Hàn Băng chậm rãi buông những ngón tay trắng bệch ra, mở mắt.
Như Tuyên đứng ngoài cửa, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi trên khuôn mặt thanh tú, càng tôn lên nét ôn hòa.
Cho dù vật sự nhân phi, nhưng trong mắt Bách Lý Hàn Băng phảng phất lần gặp gỡ vào đêm tuyết ấy, lạnh đến thần trí không tỉnh, lại xuất hiện một đứa trẻ có ánh mắt ấm áp.
—————
“Thanh thanh viên trung quỳ, triêu lộ đãi nhật hy, dương xuân bố đức trạch, vạn vật sinh quang huy”: trích từ bài thơ cổ ngũ ngôn “Trường ca hành” do văn nhân thời bắc Tống Quách Mậu Sảnh biên soạn trong “Nhạc phủ thi tập”, ý khuyên giải thế nhân phải biết tiếc nuối thời gian mà sống tích cực hơn.
Trường ca hành
Thanh thanh viên trung quỳ,
Triêu lộ đãi nhật hy.
Dương xuân bố đức trạch,
Vạn vật sinh quang huy.
Thường khủng thu tiết chí,
Hỗn hoàng hoa diệp suy.
Bách xuyên đông đáo hải,
Hà thì phục tây quy?
Thiếu tráng bất nỗ lực,
Lão đại đồ thương bi.
Dịch thơ (Nham Doanh Doanh)
Lá quỳ mơn mởn vườn xanh
Ban mai nắng chiếu trên cành sương tan
Khắp nơi tươi vẻ xuân ban
Sáng bừng vạn vật huy hoàng ánh xuân
Những thường sợ tiết thu gần
Nhuốm vàng hoa lá úa dần rụng rơi
Trăm sông đông đổ ra khơi
Cuốn đi liệu sẽ có thời về tây?
Nếu không gắng sức trẻ đầy
Buồn khi già lão tiếc ngày xanh qua.
”Bạch tuyết đình âm cương, đan ba diệu dương lâm. Phi tất ti dữ trúc, sơn thủy hữu thanh âm. Vị thường kinh tân khổ, vô cố cường tương căng…“: trích từ “Đông ca thập thất thủ” trong “Tử dạ tứ thời ca thất thập ngũ thủ”.
“Tử dạ Ngô ca” hay còn gọi là “Tử dạ tứ thời ca” của Lý Bạch nói về bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, diễn ta nỗi tương tư ai oán của người con gái khi nhớ về người yêu.
Phần Như Tuyên hát là thuộc về mùa đông.
Kiềm lư kĩ cùng (thành ngữ): tỉ dụ như chỉ có một chút năng lực hữu hạn cũng đã dùng hết (ý mỉa mai vẻ hào nhoáng bên ngoài, con người vô đức vô tài).
”Thiên lý vô phần, vô xử thoại thê lương“: trích từ “Giang thành tử” của Tô Thức viết về thê tử đã chết của ông, diễn tả nỗi đau nhớ thê tử, không thể dùng lời nói để biểu hiện.