[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 2 - Trường Tịch Liêu

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần trí Bách Lý Hàn Băng vẫn tỉnh táo, nhưng thân thể cứng đờ lại ngã vào lòng Như Tuyên.

Dược vật Như Tuyên phối chế quả thực lợi hại, võ công cao thâm như y cũng không thể phản ứng, trong nháy mắt vô phương cử động.

“Ngươi muốn làm gì?”

Nghe thấy có người sau lưng, dù không thể xoay người nhưng hắn vẫn phân biệt được thanh âm của Vô Tư.

“Giữa ta và Bách Lý Hàn Băng có nhiều chuyện riêng cần phải giải quyết.”

Hơi thở ấm nóng của Như Tuyên phả bên tai y, y có thể nhìn thấy nụ cười nhạt bên khóe miệng Như Tuyên.

“Là vậy sao?”, Vô Tư đến gần một chút:”Dùng mê dược lợi hại đến vậy, xem ra sự tình rất quan trọng!”

“Ngươi sẽ không cản trở ta chứ!”

Bách Lý Hàn Băng đảo mắt, khi Như Tuyên nói câu đó, một bàn tay hơi gập lại, đầu ngón tay lóe lên hàn quang, có vẻ là một thanh ngân châm sắc nhọn.

“Người đừng hiểu lầm!”, Vô Tư lập tức dừng lại:”Ta trói gà còn không chặt, sao có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy?”

“Vậy thì tốt.”, dù Như Tuyên nói thế nhưng vẫn không nới lỏng tay:”Nếu ngươi lại tiến thêm một bước, e rằng đã thật sự bị mù.”

Hồi lâu sau Vô Tư mới lên tiếng, có điều giọng nói mang chút xấu hổ.

“Ngươi biết được từ khi nào?”

“Từ lần đầu gặp ngươi, ta đã cảm thấy có gì đó bất thường. Trên thân ngươi có hương hoa kì lân và thủy trầm hương, nhất định là vì khắc chế dược vật tiêu độc nào đó có độc tính âm hàn. Muốn dung hòa hoa kì lân vào thủy trầm hương, phương pháp không những phức tạp mà còn phải chú tâm quan sát lò lửa, bằng không sẽ thất thần mà để lãng phí hai loại dược vậy quý hiếm kia.”

Như Tuyên chậm rãi thu tay về:”Đổi lại nếu là ta bị mù, sẽ không dùng thủy trầm hương mà thay thế bằng dược liệu khác, tuy hiệu lực không bằng nhưng luyện chế thì tiện lợi hơn rất nhiều. Huống chi khi nãy ở trong phòng nhìn ngươi cất ngân châm vào túi phải đưa đến gần ngọn đèn, ta có thể khẳng định ngươi không bị mù.”

“Những năm gần đây, ngươi là người thứ hai chỉ dựa vào quan sát có thể đoán ra mắt ta vẫn sáng, thật khéo léo…”, Vô Tư thở dài.

“Nhiều năm trước ta bị người khác ám toán bằng kì độc『Bích thủy』, về sau dù đã nghĩ ra cách giải độc nhưng thời gian giải lại bị trì hoãn, cho nên hằng năm phải dùng hoa kì lân hoãn lại độc tố, hơn nữa hai mắt cũng vì độc tính mà nhạy cảm với ánh sáng, ban ngày không thể không dùng vải để che bớt ánh sáng.”

“Cho nên không hẳn là bị mù, nhưng vào ban ngày hầu như không thể nhìn được, nói ta bị mù một nửa cũng không có gì quá đáng.”

“Nếu mọi người đã rõ ràng thì không cần vòng vo nữa.”, Như Tuyên vừa nói vừa lấy ra một bình sứ từ bên hông:”Ta không biết ngươi đã thương lượng gì với y, nhưng tối nay chuyện giữa ta và y hy vọng không có ai nhúng tay vào.”

Khi Như Tuyên dùng một tay mở nắp bình sứ, một mùi hương nồng nặc khác thường tứ tán, sắc mặt Vô Tư thoáng chốc biến đổi.

“Tử ngọc tinh túy!”, dù y đã sớm quen thuộc với dược vật trân quý, ngay lúc này cũng hét lên:”Ngươi có thể tìm được Tử ngọc tinh túy.”

“Địa tâm tử ngọc, thiên niên hóa túy.”

Như Tuyên đóng nút bình lại, nói với y:”Tử ngọc tinh túy ngàn năm mới có được vài giọt này, chắn hẳn đã khiến dược sư ngươi động lòng!”

“Ngươi muốn đưa nó cho ta?”, Vô Tư thật sự kinh ngạc:”Nhưng nếu ngươi thử…”

“Không hẳn sẽ có tác dụng lắm, huống chi…không còn ý nghĩa gì nữa.”, Như Tuyên ngắt lời y:”So với việc lãng phí dược vật quý hiếm này trên người ta, chi bằng phó thác nó cho lương y, dùng để tạo phúc thế nhân không tốt hơn sao?”

Vô Tứ nhìn ánh trăng sáng tỏ, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó xa xăm, trầm mặc hồi lâu mới hỏi hắn:”Đời người không còn quá mười năm, sao lại vì một chuyện một vật mà cố chấp đến bước này?”

Như Tuyên nắm chặt bình sứ, ngắm mái tóc đen tuyền đã xõa tung của Bách Lý Hàn Băng.

“Có lẽ ta là một tên ngốc không biết đau khổ, thích để mình đầy thương tích. Hoặc do ta quá ham muốn, vì tranh giành một hơi thở, không nguyện chấp nhận buông tay.”

“Nghe ra hình như tâm đã điên.”, hắn vừa nói, Vô Tư nhịn không được bật cười:”Ai có thể ngờ danh y một đời lại tự nhận mình là kẻ điên.”

Bách Lý Hàn Băng có thể cảm thấy vai Như Tuyên run run, xem ra đang muốn bật cười.

“Dù cho điên rồi, phải hay không phải danh y có can hệ gì?”, Như Tuyên cười nói bên tai y:”Có điều, nếu như ta không học y, có lẽ hôm nay cũng sẽ không…”

“Có lẽ những người được ngươi cứu cũng không thể sống đến ngày hôm nay.”, Vô Tư chậm rãi đến gần, đưa tay về phía hắn:”Điều kiện ưu đãi đến vậy, ta hiển nhiên sẽ đáp ứng. Muốn ta không chen vào chuyện hai ngươi cũng được, nhưng phải dùng Tử ngọc tinh túy để cứu người, ta chưa hẳn làm được.”

“Tùy ngươi sử dụng.”, Như Tuyên không chút mảy may do dự đưa bình sứ cho y:”Chung quy vẫn tốt hơn là đưa cho lang băm lãng phí.”

“Nói như vậy ta cũng an tâm.”, Vô Tư tiếp lấy bình sứ, đối diện với Bách Lý Hàn Băng đang dựa vào người hắn:”Bách Lý thành chủ, Tử ngọc tinh túy này có để loại bỏ triệt để dư độc trên người ta, điều kiện này ta khó có thể cự tuyệt.”

“Quan trọng nhất là ngươi cũng không nguyện ý nhìn thấy hai người bọn ta không biết võ công mà đấu đá nhau, ta bị thương cố nhiên không tốt, hắn bị thương ngươi sẽ không tha cho ta, ngươi đừng trách ta vì sao không quản.”

“Ước định của chúng ta đã sót một đoạn, tại hạ đến để cáo biệt, lần gặp tiếp theo…hy vọng là ngày dài tháng tận.”

Sau cùng, nụ cười ở khóe miệng Vô Tư có phần cổ quái:”Thành chủ ngươi bảo trọng.”

Bách Lý Hàn Băng không thể cử động, chỉ có thể mở to mắt nhìn Vô Tư thản nhiên mà đi.

Thanh âm Vô Tư truyền lại từ xa:”Sinh niên bất mãn bách, thường hoài thiên tuế ưu. Trú đoản khổ dạ trường, hà bất bỉnh chúc du…”

“Sinh niên bất mãn bách, thường hoài thiên tuế ưu. Trú đoản khổ dạ trường, hà bất bỉnh chúc du.”, Như Tuyên lặp lại lời nói, sau đó thở dài.

“May thay đời người ngắn ngủi.”

Bách Lý Hàn Băng nghe thấy hắn tựa hồ đang tự nói với chính mình.

“Dù sao mọi phiền não cũng không kéo dài…”

Thần trí của Bách Lý Hàn Băng rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh. Không biết Như Tuyên đã dùng dược vật gì với y, tuy y có thể cục cựa, nhưng vô phương ngưng tụ nội công.

Y thanh tỉnh bị Như Tuyên đưa về phòng, thanh tỉnh bị Như Tuyên đỡ đến giường nằm, thanh tỉnh nghe Như Tuyên đuổi tôi tớ hầu hạ của mình đi, thanh tỉnh nghe hắn căn dặn tổng quản cho người chờ ở ngoài viện, không cho bất kì ai vào làm phiền.

Trong lòng y mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

” Chỉ dùng Nhuyễn cân tán liều mạnh, vô hại với cơ thể.”

Bách Lý Hàn Băng cố gắng quay đầu lại, nhìn thấy Như Tuyên cầm đế cắm nến đến gần mình. Trong căn phòng u tối chỉ có ngọn nến của Như Tuyên chập chờn tỏa sáng chiếu lên mặt hắn, khiến cho vẻ gầy gò ốm yếu gần đây của hắn trở nên nhu hòa rất nhiều.

“Như Tuyên…”, Bách Lý Hàn Băng mở miệng mới phát hiện mình có thể nói được rồi.

“Ưm.” Như Tuyên khẽ đáp, đặt nến ở đầu giường, sau đó ngồi bên mép giường chăm chú nhìn y.

“Như Tuyên, ngươi muốn làm gì đây?”, Bách Lý Hàn Băng nhìn thấy cử động có vẻ thất thường của hắn, ánh mắt không khỏi nghi hoặc:”Có chuyện gì sao không trực tiếp nói mà lại hạ dược lên người ta.”

“Lời ta nói ngươi thật sự hiểu?”

“Ý ngươi là sao?”, biểu tình Bách Lý Hàn Băng tỏ ra nghiêm trọng:”Ta có khi nào xem thường ngươi?”

“Bách Lý Hàn Băng, ngươi luôn miệng nói ta là đệ tử ngươi yêu quý nhất, nhưng từ khi nào ngươi xem ta là người có thể tín nhiệm?”

Như Tuyên lắc đầu:”Trong mắt ngươi chưa từng có ta, trong mắt ngươi ngoại trừ bản thân thì không ai có thể lọt vào.”

“Nếu như nói là vì ta gạt…”

“Không cần nói nữa, hiện tại những lời này không còn ý nghĩa gì nữa.”, Như Tuyên ngắt lời y:”Ta biết ngươi có lý do của riêng mình, nhưng điều đó không can hệ đến ta.”

“Như Tuyên, rốt cuộc phải làm thế nào ngươi mới chịu nghe ta giải thích?”

“Ngươi câm miệng cho ta, ta không muốn nghe!”, giọng nói Như Tuyên có phần cuồng loạn:”Ta nói ngươi biết! Bách Lý Hàn Băng, bất luận là lý do gì, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Đổi lại là người khác, Bách Lý Hàn Băng sao có thể tha thứ khi bị đối xử kiểu này, dù ngoài mặt khiêm tốn, nhưng trong lòng lại là thói kiêu ngạo bất phàm của tuyệt thế kiếm khách.

Trên đời này chỉ có một mình Như Tuyên!

Ngoại trừ Như Tuyên, Bách Lý Hàn Băng sẽ không nhân nhượng như vậy với ai khác. Hơn nữa lòng y đang hổ thẹn, mà biểu hiện của Như Tuyên còn khác thường đến vậy, y không cảm thấy nổi giận hay phát nộ, trong lòng chỉ thấp thỏm không yên.

Còn Như Tuyên sau khi hét xong liền lấy lại bình tĩnh, nhìn y đến ngây người.

“Như Tuyên, ngươi vẫn ổn chứ?”, Bách Lý Hàn Băng níu tay áo hắn.

“Ngươi yên tâm đi! Ta vẫn ổn, cũng không có điên, nếu muốn ta đã điên từ sớm rồi, sao có thể chờ đến ngày hôm nay.”, Như Tuyên khẽ cười, lướt tay qua tóc y.

“Tối nay ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện, bởi vì lúc thường ngươi không thật sự lắng nghe nên ta mới làm thế này, thật xin lỗi…như vậy là ổn rồi.”

Như Tuyên như tự nói với mình:”Nếu giờ ta giải dược, ngươi sẽ không nghe ta nói đàng hoàng.”

“Rốt cuộc là vì sao…”

Trước mặt rõ ràng là Như Tuyên, nhưng lại không giống hắn…

“Ngươi cảm thấy không nhận ra ta?Ngươi chưa từng hiểu ta! Bởi vì trong mắt ngươi không hề có ai, chỉ có ngươi và Băng Sương kiếm của ngươi.”, ngón tay Như Tuyên chạm đến mi mắt của y.

“Ngươi có biết vì sao Cố Tử Doanh yêu ta không?Kì thực nàng cũng từng yêu ngươi, trong lòng nàng đáng lẽ luôn có ngươi, nhưng trong mắt trong lòng ngươi chưa từng có nàng, khó chấp nhận nhất chính là bị người mình yêu lạnh nhạt, ngày qua ngày lãng phí tuổi xuân…”

Dù Bách Lý Hàn Băng không có sức lục, nhưng cánh tay đã có thể cử động linh hoạt. Y vốn đang níu chạt tay áo như Tuyên, nghe đến đây cũng dần nới lỏng.

“Đúng, ta biết, ta biết nàng cô đơn thống khổ, biết tình cảm nàng dành cho ngươi sẽ dần nhạt đi, biết nàng muốn gì…”, Như Tuyên nói thầm vào tai y:”Bách Lý Hàn Băng, luận về võ công ngươi là thiên hạ đệ nhất, nhưng đối diện với loại tình cảm phức tạp này, tuyệt đối chỉ là một kẻ kém cỏi.”

“Ngươi cố ý phải không?”, thanh âm Bách Lý Hàn Băng có phần chua chát.

“Ta cơ bản không có thủ đoạn gì cũng để nàng dễ dàng yêu ta, ngươi không cảm thấy mình nên tự xem lại bản thân hay sao?”, Như Tuyên mỉm cười.

“Ngươi không hề biết, phàm là nữ nhân xinh đẹp như nàng, so với những người khác càng yếu đuối đa tình. Chỉ cần dùng đúng phương pháp là có thể khiến nàng dễ dàng yêu ta.”

“Đừng nói nữa Như Tuyên.”, sắc mặt Bách Lý Hàn Băng chuyển biến:”Cố Tử Doanh đã chết, ngươi đừng nhắc đến nàng nữa.”

“Ngươi cảm thấy bị mất thể diện hay là không biết đau lòng?”, Như Tuyên nhìn thẳng vào mắt y:”Ta đoán vì ngươi không có thể diện! Vì ngươi không hề yêu thê tử của mình, ngươi chỉ cảm thấy bị thê tử của mình phản bội Bách Lý Hàn Băng ngươi, là một chuyện rất mất thể diện mà thôi!”

“Như Tuyên, không được nói nữa, ta không muốn nghe nữa!”,Bách Lý Hàn Băng nhắm mắt, nghiêng đầu qua chỗ khác:”Ngươi còn nói tiếp ta sẽ nổi giận.”

“Thì ra ngươi vẫn chưa nổi giận!”, Như Tuyên dùng tay, mạnh mẽ kéo mặt y quay lại.

“Tốt thôi, dù sao nhiều năm nay ngươi cũng chưa từng để ta thấy sắc mặt của mình, chi bằng nhân cơ hội này nổi trận lôi đình để ta có thể thấy được một chút!”

“Là ta lừa ngươi trước, ngươi muốn trút giận cũng không sao, nhưng vì cớ gì luôn nhắc đến nàng ấy?”, bị ngữ khí ngả ngớn chế nhạo của Như Tuyên chọc tức, ánh mắt Bách Lý Hàn Băng trở nên lạnh lùng.

“Nếu như có thể, ngươi tưởng ta…”

Nói được một nửa, Như Tuyên che miệng cười, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười, còn trong ánh mắt đến nửa điểm tiếu ý cũng không có.

Qua một hồi lâu hắn mới ngừng lại, khi tay buông xuống quả nhiên không hề có nét cười.

“Bách Lý Hàn Băng, ngươi không biết ta hận ngươi đến mức nào,” hắn dùng thanh âm cổ quái có phần mệt nhọc nói:”Nếu có thể ta thật muốn một kiếm đâm chết ngươi, cắt ngươi thành từng mảnh từng mảnh rồi nuốt xuống.”

Tựa hồ phối hợp với lời nói của hắn, một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, ánh nến đầu giường nhất thời lay động. Có lẽ vì không có nội lực, cộng thêm y phục mỏng manh không thể chống lại đêm khuya hàn lạnh, đầu ngón tay của Bách Lý Hàn Băng khẽ run rẩy.

Như Tuyên trông thấy muốn bật cười.

“Ngươi đừng tưởng là thật!”, hắn vừa cười vừa lấy chăn đắp cho Bách Lý Hàn Băng:”Nhưng cũng phải nói lại, ngươi quanh năm ăn chay luyện võ, mùi vị nhất định hơn hẳn người thường, nếu phải ăn thì ta nhất định chọn ngươi.”

Bách Lý Hàn Băng biết hắn chẳng qua chỉ là thuận miệng nói, nhưng nhớ đến biểu tình lúc nãy của Như Tuyên liền khiến y cảm thấy lạnh lẽo.

“Như Tuyên, tại sao lại hạ dược lên ta?”, y lại hỏi vấn đề cũ:”Ngươi nói hận ta, là thật sao?”

“Lúc này hỏi lại có phải đã muộn rồi không?Chi bằng trước khi ta trả lời, ngươi phải hồi đáp câu hỏi của ta.”

Như Tuyên đặt tay lên mặt y:”Bách Lý Hàn Băng, trước khi ngươi lừa ta, vì sao không nói với ta rằng ngươi chuẩn bị lừa ta?”

Ánh mắt Như Tuyên trong ngọn nến trở nên thâm thúy khó lường, lòng Bách Lý Hàn Băng đột nhiên thắt lại.

Trực giác nói với y, lúc này đây đang đối diện với một đối thủ ngang tài ngang sức, một đối thủ dù có dốc tận lực chiến đấu chưa hẳn sẽ giành được thắng lợi…

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sao trong nháy mắt Như Tuyên đã trở thành đối thủ…

Ánh nến mờ tỏ bất định giống như tâm tình lúc này của Bách Lý Hàn Băng.

“Bách Lý Hàn Băng, trước khi gạt ta ngươi có từng nghĩ, ngươi cơ bản không cần phải lừa ta?”, Như Tuyên vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt của y.

“Từ trước đến nay, ta có từng cự tuyệt ngươi chưa?Lúc đầu ngươi muốn ta rời đi, trong lòng ta vô cùng khó chịu, chưa nói một câu liền rời đi?Nhiều năm nay…ngươi chưa từng nghĩ đến, chỉ cần ngươi mở miệng yêu cầu, ta sẽ không cự tuyệt ngươi sao?

“Lần này…không giống…”, y khó khăn nói.

“Không giống?Có chỗ nào không giống?”, Như Tuyên khẽ cười.

“Kì thực ta cũng biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi sợ để ta biết được ngươi trúng độc『Đương thời dĩ võng nhiên』nếu không phải là ngươi thì ta sẽ không đưa thuốc chữa trị.”

Nghĩ đến Như Tuyên có lẽ vì giận mà nhất thời thất thường, ánh mắt hoài nghi của Bách Lý Hàn Băng dần trở lại bình thường.

“Ta quả thực có nghĩ đến.”, y bình tĩnh nói:”Nhưng ngươi hãy nói thật cho ta biết, nếu người trúng độc không phải ta, ngươi cũng sẽ nguyện ý cứu chữa?”

Trong thấy nhãn thần của y, Như Tuyên biết y đã lấy lại sự lãnh tĩnh vốn có.

“Sẽ không.”, Như Tuyên lắc đầu:”Dù người học y tâm như từ mẫu, nhưng Thiên hoa ngưng tuyết này không giống…”

“Chương Châu Vệ gia.”

Bách Lý Hàn Băng dùng bốn chữ này để ngắt lời hắn.

“Như Tuyên, không phải ngươi họ Vệ sao?”, Bách Lý Hàn Băng chống tay lên mép giường, rốt cuộc có thể dùng sức ngồi dậy:”Ngươi không phải là một thiếu niên vô danh không nơi nương tựa, mà xuất thân từ Chương Châu Vệ gia nhiều đời làm thần y, được người người sùng bái!”

Như Tuyên thối lui vài bước cho đến khi va phải cạnh bàn mới dừng lại.

“Vệ…”, môi hắn mấp máy nhưng không thể nói được lời nào.

Bách Lý Hàn Băng lấy ra một cổ tịch màu vàng từ trong lòng.

Y hất cổ tay, cuốn sách ấy đã gọn gàng nằm trên mặt bàn bên cạnh Như Tuyên. Mặc dù cú ném này hơn phân nửa dựa vào sự khéo léo, nhưng nội lực của y quả thực đang hồi phục.

Dựa vào công lực của y, dù chỉ mới khôi phục được một thành nhưng đã mạnh hơn người thường mấy lần. Huống chi lúc này y đã cảnh giác, Như Tuyên dù muốn bất ngờ chế trụ y cũng không còn khả năng.

“Mười năm trở lại đây, ngươi chẳng qua chỉ muốn thứ này!”

Đầu ngón tay của Như Tuyên đã chạm đến cổ thư, nhưng vừa nghe thấy thanh âm của Bách Lý Hàn Băng liền khép tay lại thu về.

“《Dược độc ký thiên》,《Dược độc ký thiên》…”, dù đã thu tay về nhưng ánh mắt của hắn vẫn dán vào cuốn sách kia, miệng bất giác đọc lên.

Trên bìa sách rách nát màu vàng kia, hai chữ “Dược độc” được viết bằng thể Triện cổ phức tạp. Trong trí nhớ về thể chữ của hắn, hai chữ này không biết là dùng ngón tay hay bút lông viết nên bao nhiêu lần, cũng không cách nào nhận sai được.

Đối với y cuốn sách này đã từng rất quan trọng không gì sánh được, giờ khắc này đặt trước mặt, hắn sao có thể thờ ơ?

Bẵng đi một lúc, Như Tuyên mới có thể dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Bởi vì Đường Tử Doanh.”, Bách Lý Hàn Băng dựa vào cột giường, ánh mắt hướng ra màn đêm u trầm tĩnh mịch ngoài cửa sổ. “Ngươi là Vệ Như Tuyên, nàng ấy là Đường Tử Doanh, ngươi đã có thể bái ta làm sư vì cuốn sách này, vậy nàng vì cuốn sách này mà lấy ta thì có gì kì lạ?”

“Là Thục Trung Đường gia?”, Như Tuyên lẩm bẩm.

“Đáng tiếc Đường Hữu Dư tận lực lập kế hoạch mười mấy năm, còn dùng cả tính mạng của muội muội ruột thịt, kết quả cuối cùng vẫn là hai tay trắng.”

Khi Bách Lý Hàn Băng nói những lời này không có biểu hiện gì, cũng không chút mảy may phẫn nộ hay bất mãn, có vẻ như đang nói những việc không hề liên quan đến mình.

“Đường Tử Doanh cũng quá nóng ruột, nếu nàng ấy nhẫn nại hơn một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đến bước này.”

Như Tuyên nhìn y, y càng nói sắc mặt càng trắng bệch.

“Đường Hữu Dư cực kì lo lắng muốn đoạt lấy cuốn dược độc kỳ thư này, hắn tưởng rằng Bách Lý gia ta nhất định xem như trân bảo mà cất giấu kỹ càng. Chỉ tiếc rằng hắn không ngờ đến người của Bách Lý gia không hề có hứng thú với y dược độc vật, có được quyển sách này cũng là do trùng hợp cơ duyên, cho nên không hề biết nó quý giá đến mức nào.”

Bách Lý Hàn Băng nhìn quyển sách nói:”Kì thực nó luôn được cất ở Tàng Thư Các, chỉ cần tìm kiếm tỉ mỉ là có thể nhận ra. Cho dù có người đem nó ra khỏi Thư Các, cũng chưa hẳn có ai biết được…Như Tuyên ngươi xem, thế sự vốn dĩ thú vị như vậy, phải không?”

“Đúng.”, Như Tuyên cứng nhắc gật đầu:”Thật là thú vị…”

“Còn về mục đích của ngươi, ta lẽ ra cũng không biết được. Mãi đến khi Vô Tư nhìn thấy phương thuốc ngươi kê cho Vũ Lan, nói với ta ngươi là hậu nhân của Chương Châu Vệ gia, ta mới liên tưởng đến các người là vì cuốn sách này.”

“Đúng,” Như Tuyên gật đầu:”Vệ gia vì muốn đoạt lấy nửa phần còn lại của cuốn sách này, mới trở thành thần y thế gia. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ta luôn muốn có quyển y thư tuyệt thế này. Ý nghĩa của quyển sách này với ta mà nói cũng giống như ý nghĩa của võ học đối với ngươi, điều này không khó để hiểu!”

“Như Tuyên, ta không có ý gì khác.” Bách Lý Hàn Băng đúng dậy:”Ta muốn nói với ngươi, dù ta có chút mất mát, nhưng trong lòng luôn tin tưởng ngươi, dù là ngươi vì quyển sách này mà đến Băng Sương thành, nhưng ngươi tuyệt đối không giống như thê tử của ta, vì quyển sách này mà hạ độc ép ta vào chỗ chết.”

Như Tuyên thu tay vào trong tay áo, ánh lửa chập chờn, bóng hắn in trên tường tựa hồ đang run run. Nhưng thực ra hắn đứng rất vững, đến cả sống lưng vẫn cố chỉnh thẳng tắp.

“Ngươi thật tự tin.”, hắn nghe Bách Lý Hàn Băng nói hết, cười trầm hai tiếng.

“Chi bằng nói ngươi vì sao gạt ta, chẳng lẽ chỉ vì ta đã gạt ngươi, nên ngươi cũng phải gạt lại ta một lần mới cảm thấy công bằng?”

“Đương nhiên không phải!Thực ra sở dĩ ta lấy nữ nhi của Cố gia, phần lớn nguyên do là vì ân huệ của Cố gia đối với Bách Lý gia ta. Nhưng Bách Lý gia chẳng qua chỉ là cỏ hoang nơi võ lâm, Cố gia lại là trọng thần triều đình, nên việc qua lại không được thích hợp.”

“Ta vốn dĩ không hiểu rõ việc qua lại giữa hai bên, cho đến khi nhận được tín vật cầu cứu của Cố gia, mới chạy đến tiếp cứu trong đêm. Sau cùng lại đến chậm một bước, chỉ cứu được hai người bọn họ.”

Bách Lý Hàn Băng bước đến, nguyệt quang trong trẻo lạnh lùng chiếu trên người y, càng khiến y không giống phàm nhân:”Đường Tử Doanh nhiều năm trước trở thành nghĩa nữ của Cố gia, vì thế lực Cố gia trong triều quá lớn, triều đình cố ý sắp đặt mai phục ngầm. Đến Cố gia toàn nhà thành tro, việc nhận nuôi lại cách đây nhiều năm, cho nên ta không chút mảy may nghi ngờ thân thế nàng ta.”

“Thì ra vẫn có nguyên do phía sau.”, Như Tuyên cúi đầu, lui lại vài bước:”Chẳng trách hôn sự này diễn ra bất ngờ, thì ra chỉ cần ngươi lấy nàng thì có thể che giấu giao tình giữa hai bên, lại có thể danh chính ngôn thuận bảo hộ huyết thống của ân nhân. Mọi người chỉ tưởng rằng ngươi lấy được vợ đẹp như hoa, không hề ngờ đây là chuyện tốt nhất cử đa tiện…”

Bách Lý Hàn Băng lúc này chỉ còn cách hắn vài bước, nhưng thấy hắn lùi lại thì y cũng dừng bước.

“Người thực sự trúng độc chính là Cố Vũ Lan!”

Đến nước này, Như Tuyên cũng đoán ra được.

“Đường Tử Doanh là mai phục ngầm của Đường môn, nhưng Vũ Lan mới là huyết thống thiên chân vạn xác sau cùng của Cố gia, vô luận thế nào ta cũng không thể để nó có chuyện.”, Bách Lý Hàn Băng thở dài:”Khi ấy ta làm Nguyệt Vô Nhai bị trọng thương, nhưng không ngờ tới Vũ Lan đã trúng 『Đương thời dĩ võng nhiên』của hắn.”

“Ta rất hiểu Nguyệt Vô Nhai, không nói đến thủ đoạn tàn độc vô tình, bình sinh thích nhất là nuôi thù hận, bất luận hắn có giải dược hay không, nếu hắn có, muốn hắn đưa ra là một chuyện rất khó khăn. Huống hồ sau đó hắn đã biệt tích, dù cho tận dụng hết sức người của Băng Sương thành, muốn tìm được hắn không thể chỉ trong nhất thời.”

“Cho nên ngươi mới tìm đến dược sư Vô Tư?”

“Ngươi chỉ biết một mà không biết hai, Vô Tư vốn họ Nguyệt, hắn cùng Nguyệt Vô Nhai chính là huynh đệ song sinh.”, Bách Lý Hàn Băng nói ra bí mật hiếm người nào trong giang hồ có thể biết được.

“Huynh đệ hắn khi còn thiếu niên trở mặt thành thù, Nguyệt Vô Nhai thừa cơ hạ độc vào mắt hắn, khiến Vô Tư không thể không vứt bỏ danh tính của mình.”

“Cộng thêm Nguyệt Vô Nhai thay đổi thất thường, gây chuyện chỉ dựa vào tâm tình mà không màng lẽ thường, Vô Tư thì lại cao thâm lợi hại. Không nhắc đến mối hận truyền kiếp của bọn hắn, nhưng nói trong bảo khố của Băng Sương thành có thứ hắn muốn, điều kiện bách lợi vô hại này, Vô Tư không có lý do gì để không giúp ta.”

“Sau đó hắn nói với ngươi, ta là người của Chương Châu Vệ gia, mà cách giải 『Đương thời dĩ võng nhiên』nhanh chóng khả thi nhất, chính là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”

Nghe thấy lời lẽ giễu cợt của Như Tuyên, sắc mặt Bách Lý Hàn Băng vốn thâm trầm, trong nháy mắt lại thở dài, nét mặt trở nên bất đắc dĩ.

“Vô Tư nói với ta trong thời gian ngắn như thế này không thể tìm ra cách giải độc. Nhưng Chương Châu Vệ gia có một loại kì dược tuyệt không ngoại truyền, có thể giải trừ triệt để độc tính để cứu Vũ Lan. Nhưng có một điểm, người của Vệ gia xem loại dược này cực kì quan trọng, tương truyền chỉ có thể vì người thân yêu nhất mà phối chế nên…”

Bách Lý Hàn Băng chăm chú nhìn Như Tuyên, nhưng không thấy hắn biểu hiện gì, chỉ có thể nói tiếp.

“Mỗi người của Vệ gia luôn tuân thủ lời thề, nhiều năm rồi bất luận người ngoài khao khát như thế nào, sử dụng mọi thủ đoạn để có được phương thuốc, sau cùng đều không thu hoạch được gì. Cho dù hiện tại đã mai danh ẩn tính, huyết thống có thể đã đoạn tuyệt, rốt cuộc vẫn không có lấy một người của Vệ gia từng để lộ nửa lời về phương thuốc này.”

“Vô Tư nói với ta, dù ngươi muốn cứu Vũ Lan đến cỡ nào cũng không thể ngoại lệ vì nó mà luyện dược, chỉ có một khả năng…Trừ phi người cần loại dược đó, chính là người thân hoặc là người mà ngươi yêu nhất…”

————-

Sinh niên bất mãn bách, thường hoài thiên tuế ưu. Trú đoản khổ dạ trường, hà bất bỉnh chúc du: Ðời người chẳng được trăm năm, mắc chi ôm nỗi băn khoăn ngàn đời? Thở than ngày ngắn đêm dài, sao không cầm đuốc rong chơi kẻo hoài? (trích từ “Sinh niên bất mãn bách” – khuyết danh)

Sinh niên bất mãn bách

Sinh niên bất mãn bách,

Thường hoài thiên tuế ưu.

Trú đoản khổ dạ trường,

Hà bất bỉnh chúc du?

Vi lạc đương cập thời,

Hà năng đãi lai tư?

Ngu giả ái tích phí,

Ðản vi hậu thế si.

Tiên nhân Vương Tử Kiều,

Nan khả dữ đẳng kỳ.

Người dịch (không rõ)

Ðời người chẳng được trăm năm

Mắc chi ôm nỗi băn khoăn ngàn đời?

Thở than ngày ngắn đêm dài

Sao không cầm đuốc rong chơi kẻo hoài?

Khuyên ai vui sướng kịp thời,

Làm chi cứ phải đợi hoài năm sau.

Của tiền tiếc có được đâu,

Dại chi mà để đời sau chê cười.

Tử Kiều giờ đã xa xôi,

Khó lòng hò hẹn với người tiên xưa.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio