Sáng hôm sau tại trường Nó muốn đi học nên đi học sớm hơn mọi khi chút ,có lẽ đây sẽ là buổi học cuối cùng của nó “Ra đi để quên kí ức đẹp ,ra đi để quên người”Nó bước đi trên sân trường ,những bước đi có phần lạc lõng,đôi mắt sâu thẳm ko chứa chút cảm xúc nào ,Gương mặt nó có phần nhợt nhạt ,mái tóc nó buông dài để che dấu đi phần mệt mỏi ,ngoài ra nó cũng đeo headphone Bọn học sinh nhìn thấy nó cũng bắt đầu bàn tán này nọ
-Nhìn nhỏ đó xem thật thảm hại ,.-hs
-Hình như là nhỏ bị đá rùi đó ,hum nay thấy anh Lâm đi cùng nhỏ Linh mới chuyển đến thấy thân mật lém .-hs -ukm thì đó .-hs -thật đáng đời .-hs -Bla…………
Nó cũng ko quá bận tâm đến những lời bàn tán ,nó mặc kệ bước thẳng vào lớp .mọi người cũng chưa đến hết chỉ có vài người là đang ở trong lớp thấy nó vào thì nhìn nó như sinh vật lạ mới rơi xuống,
Ngoai ra thì nỏ Linh và Hăn cũng đã đến ,nhưng lại ko có ở trong lớp Tiến về phía bàn của Mình ,nó thấy cóa cái cặp để trên bàn ,cũng đủ biết là cặp của ai ,nó ko nói gì cầm nhay chiếc cặp để ở chỗ mình vứt xuống cuối lớp “cái gì nó cũng có giới hạn” .Xong nó cũng chẳng buồn ở trong lớp tiến thẳng ra ngoài ,còn bọn trong lớp thì được phen hú vía ,dáng địa của nó trở về như ngày mới gặp ,
Lạnh lùng vô cảm Nó cần nơi yên tĩnh vì vậy mà nó đi thẳng lên sân thượng , mình suy nghĩ nỗi đau , sự cô đơn “TINH” điên thoại nó báo có tin nhắn ,nó mở ra là tin nhắn của nhỏ Linh -Gặp tôi chút việc ,tôi biết cô đã đến .-nhỏ Linh
-ukm được thôi để tôi xem cô còn trò gì hay nữa .-nó -ukm sân thượng ’ nữa -ok
’ sau nhỏ Linh mình từ từ bước lại chỗ nó -Muốn gì nữa .-nó lạnh lùng
-À chỉ là muốn hỏi thăm cô chút thui mà ,nghe nói cô bị ốm .-nhỏ Linh
-Cảm ơn nhưng tôi ko cần ,nhận lời hỏi thăm của cô chắc tôi tổn thọ mất .-nó cười nhạt
-Cô …-nhỏ Linh tức quá giơ tay lên định đánh nó -Cô định đánh ai .-nó kịp nắm được tay nhỏ
-Buông tôi ra .-nhỏ cố vùng vẫy “-Bốp” .-nó buông tay nhỏ xuống kèm theo là cái tát -Cô .-nhỏ Linh Đang định nói gì đó nhưng lại để ý thấy hắn đứng ở đó ,đúng như kế hoạch cô ta giả vờ nhân nghĩa
-Tôi xin lỗi rùi mà tôi ko cố ý làm quan hệ của người trở nên như vậy .-nhỏ giả vờ ngã xuống ôm má -CÔ ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ .-hắn chạy đến nắm chặt tay nó -Hờ .-nó cười nhạt -NÓI .-hắn nói ghì tay nó chặt hơn
-Anh à chị ấy ko có lỗi đâu tại em tất cả là tại em .-nhỏ Linh Mắt rưng rưng -THẤY RỒI ĐÓ CÔ VỪA LÒNG CHƯA ,TẠI SAO CÔ LẠI TRỞ NÊN NHƯ VẬY ?.-hắn -BUÔNG RA .-nó lạnh lùng -CÔ LÀ LOẠI NGƯỜI NHƯ VẬY SAO THẬT KHINH TỞM .-hắn nói ghì tay nó chặn hơn
-BUÔNG “Bốp” .-nó hất mạnh sau đó trả lại cho hắn cái tát -Cô GIÁM .-hắn gằng giọng
-Trong từ điển của tôi ko có từ “Ko giám” anh biết mà ,đối với những người như anh và cô ta thì ………….-nó để lửng
-Thì sao .-hắn cười Nó ko nói gì tiến lại chỗ nhỏ Linh ghé sát tai nói
-“nên bỏ bộ mặt của cô ra được rồi đấy ,thật Kinh tởm” nó nói rùi bước đi đi qua hắn như người xa lạ ,đối với nó thì hắn ko tồn tại nữa rồi ra đi có lẽ là lựa chọn đúng đắn.
Lúc này trống cũng đã báo vào lớp ,nó mới vào vào lớp cái thì bọn kia đã bu vào hỏi han sức khỏe ,nó cũng chỉ ậm ừ cho qua rùi về chỗ ngồi cắm headphone vào tai rùi cái xuống bàn ngủ .Hắn và nhỏ Linh cũng vào lớp hắn thì cũng chả khác nó là mấy lạnh lùng vô cảm ánh mắt sắc lạnh ,tiến về chỗ ngồi của mình ,cả ngồi đó , trái tim đang rỉ máu ,tự làm nhau đau và để rồi cách xa ,dù ngồi cùng nhau nhưng có lẽ có bức tường mà ko thể phá bỏ được ………….Liệu có cách xa mãi mãi …………..