Hiện tại cô nàng cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng rất bình dân dị, sau khi tìm được một chỗ ngồi lí tưởng bao mát mẻ, bao khung cảnh để ngắm trai đẹp ( thôi bỏ qua đi) thì nàng đang an tọa tại bàn cạnh cửa sổ.
" Di Di à khi nào thì chúng ta về Việt Nam đây? "- T. Thanh hỏi
" còn bà muốn nhanh về hay chậm? "-( lại cái giọng điệu không trả lời mà còn hỏi ngược lại đó nữa mới nghê) vì đã quá quen với cái giọng điệu này nên cũng không bất ngờ! Ái Vũ nhàn nhã nói
" vậy tụi này giao cho bà sử lý nhá, nội trong nay hoặc mai gì cũng được, càng sớm càng tốt thôi, VN chắc nhiều điều thú vị nhỉ? "- giọng điệu của Ái Vũ trở nên hăng hái ở câu cuối, T. Băng nôn nao lên tiếng
" à há chắc VN có nhiều món ăn ngon lắm ha? a... a... a muốn về lẹ lẹ để đi ăn quá. Trời ơi nhắc đồ ăn là tui đói bụng nôn nao luôn. Để tui đi gọi món!! "- Tuôn một lèo rồi tự đi mất. T. Di, T. Thanh và A. Vũ chỉ biết thở dài mà nhìn con bạn, ánh mắt cùng muốn nói lên một điều: " haizzz... tội con nhỏ, đẹp mà khùng " - rồi người tiếp tục nói chuyện
" À về VN rồi chúng ta sẽ làm gì? "- Ái Vũ
" cha tui có nói, chúng ta sẽ giúp họ tiếp quản công ti lớn và cả chi nhánh. Công việc nhàn nhã, lương hậu hĩnh... "- T. Thanh lại lên cơn thực dụng
" không chỉ vậy thôi đâu, về đó chúng ta sẽ được sắp xếp vào học trong một ngôi trường danh giá, nổi tiếng nào đó "- T. Di nhàn nhạt trả lời. Khi thấy gương mặt đang đơ ở kế bên thì tiếp tục...
" haizzz... đừng có biểu cảm như thế, sau này sẽ không buồn chán đâu, mà rất thú vị... "giọng điệu đang vô cùng thần bí thì bị cắt ngang
" what the thú vị? "- Ái Vũ lại loạn ngôn ngữ
T. Băng sau khi đi gọi món xong thì chạy lại cũng ghe thoán được chuyện bèn hỏi lại
" cái gì thú vị... lại phải go to school nữa à? Why, why and why? "
T. Thanh cũng bất bình lên tiếng -" không phải đã tốt nghiệp đại học rồi sao? "
" khiêm tốn, khiêm tốn... "- T. Di nhạt nhạt nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu khuyên ngăn đám bạn. Nhưng hình như sai rồi
" bốp. Cái gì mà khiêm tốn chứ? Tụi mình đã đạt xuất sắc rất nhiều kì thi, nhận rất nhiều cúp và huy chương đó "- Ái Vũ nóng tính đập bàn
Vẫn nhận được câu trả lời đó với giọng điệu bỡn cợt của T. Di
" khiêm tốn thôi, khiêm tốn thôi "
" rầm. Cái gì mà khiêm tốn, tụi này đã có trong tay bằng tốt nghiệp của các trường đại học danh tiếng rồi nhá "- T. Băng bức xúc đập bàn
Câu trả lời vẫn vậy - " khiêm tốn nào, đừng vội "- T. Di cười cười nhìn đứa bạn
Thiên Thanh nhìn thấy vậy máu đã sôi tới não, bèn phán một câu
" Di Di à... Hình như hôm nay bà không muốn về nhà?" - Thanh quay sang Ái Vũ rồi nói tiếp - " hay muốn tụi này đóng cửa thả chó đây? "- giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sát khí vô cùng khiến người nghe phải sợ. Còn T. Di thì thôi miễn đi, xưa rồi cưng ạ.
( đóng cửa thả chó: ý muốn nói nhốt T. Di cùng T. Băng cho T. Băng nó cắn)
Vẫn mặt tựa tiếu phi tiếu nhàn nhạt đáp - " bình tĩnh nào, từ từ nghe đã "- câu đầu nhẹ nhàng câu sau bắt đầu hằn giọng
" chưa nghe hết đã cải rồi, sao không bắt ghế vô họng tao ngồi luôn đi nè! "
T. Băng lật đật đứng dậy, thắc mắc T. Di hỏi
" ê, làm gì đấy? "
T. Băng trả lời hết sức ngây ngô
" bà kiu thì tui lấy ghế bắt vô họng bà ngồi " - còn chớp chớp mắt nữa mới ghê. Sau câu đó là một tràng cười rất mất hình tượng của cô nàng, T. Di liếc cả đám rồi không nói gì hay biểu cảm gì. Sau đó phục vụ đem đồ ăn lên, đầy cả bàn, Thanh thấy vậy lền nói
" đúng là cho con Băng đi gọi món là thua luôn "
" haizzz... nuôi con này cần nội công lớn, không thì sạt nghiệp như chơi " - Ái Vũ
T. Di chăm chú ăn và chăm chú nghe không nói gì, còn T. Băng thì tức nghẹn họng.
( T. Băng: hừ, đã gọi cho các ngươi ăn còn nói xấu ta. T/g: ngươi nói với ta làm gì? )