Có chuyện gì có thể so với việc gặp một người làm cho hắn dở khóc dở cười, đầu đau như búa bổ không?
Có!
Đó chính là gặp gỡ hai người mà ta thật không biết là nên khóc hay nên cười.
Vô Tình thở ra:"Ta biết ngươi!"
La Hát Vấn ngạc nhiên nói:"Ngươi biết ta chuyện gì?"
Vô Tình đáp:"Ngươi tên là La Bạch Nãi!"
La Hát Vấn ngẩn người: "Ngươi cũng biết ta?"
Sau đó gã mặt mày hết sức hớn hở:"Ta nổi danh như vậy sao?"
Vô Tình nói: "Ta biết là vì ngươi từng được Ôn Nhu nữ hiệp trong lúc cướp pháp trường thuận tiện cứu ngươi mang đi. Khi Vương Tiểu Thạch đào vong nhất thời không chấp nhất cũng mang ngươi đi theo, ngươi vì vậy thành danh. Ai ai cũng biết khi Vương Tiểu Thạch đào vong có một Uyên ương hồ điệp phái La Bạch Nãi kế bên!"
Sắc mặt La Bạch Nãi chợt mất đi phong quang.
Vô Tình hỏi ngược lại:"Ngươi có một đống ngoại hiệu bao lâu rồi?"
La Bạch Nãi chớp chớp đôi mắt to tướng ngượng ngùng đáp:"Đó là đồng đạo trên giang hồ, bằng hữu trong chốn võ lâm đổ hoa danh ấy lên đầu ta. Việc trọng đại như thế ta vốn không thể chối từ lại càng không muốn có điều chi đắc tội … Hà … thật không thể làm gì khác hơn là thuận theo lòng người!"
Vô Tình thốt:"Ngươi thật khiêm tốn quá!"
La Bạch Nãi đột nhiên nhớ lại:"Hừ! ít lời tán nhảm đi ... ngươi có phải là Vương Phi không?!"
Tập Mai Hồng không nhịn được chen vào:"Ngươi không biết hắn là ai vậy thì làm sao xưng là thiên hạ đệ nhất bộ khoái?"
La Bạch Nãi lập tức ngộ đạo:"Chẳng lẽ hắn là thiên hạ đệ nhị bộ khoái sao?"
Tập Mai Hồng lắc lắc tay:"Còn thiếu một chút!"
La Bạch Nãi vốn nghĩ sẽ nổi giận nhưng lại thấy Tập Mai Hồng đẹp không sao tả xiết khiến gã tâm loạn không thể phát tác. Hơn nữa Tập Mai Hồng tuy chọc tức gã nhưng gã chợt cảm thấy nàng toả sáng trong tâm hồn tịch mịch của gã..
Hắn vốn thấp người cũng vừa lúc nàng cũng không coi là cao lắm, nhìn nàng nhu thuận đứng đó vai gã phảng phất như phát ra mời nàng dựa vào.
Gã hết sức vui lòng đánh giá nàng đã mê mẩn gã, cho nên gã nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: "Chẳng lẽ hắn là thiên hạ đệ nhất đào phạm?!"
"Oa! Ngưoi đúng là con cháu loài rùa!" Tập Mai Hồng cười mắng"Gã là đương kim thánh thượng ngự phong bố cáo đứng đầu thiên hạ tứ đại danh bộ ... Nhai Dư tức là đại bộ đầu Vô Tình! Ngươi đến ngay cả gã cũng không biết, cái thiên hạ đệ nhất bộ khoái của ngươi là từ chỗ nào ra vậy?!"
La Bạch Nãi lúc này mới minh bạch.
Lúc này mới hiểu được.
Thì ra trước mặt hắn chính là,
... đại sư huynh của tứ đại danh bộ.
Vô Tình!
Là người đứng đầu thiên hạ tứ đại danh bộ. Nói vậy lấy danh xưng thiên hạ đệ nhất bộ khoái để gọi Vô Tình cũng hoàn toàn xứng đáng .
Nhưng vậy thì hắn đâu?
... hắn là do ai phong?
La Bạch Nãi sắc mặt thay đổi.
Biến sắc cực nhanh.
... võ công của hắn có thể không nhanh như vậy, chiêu thức của hắn cũng có thể không nhanh như vậy nhưng nếu bàn về lần này quả thực hắn ứng biến cực nhanh, e rằng tại đây bất kỳ người nào cũng không nhanh bằng hắn.
"Hắc, ngươi là. . . là ngươi!" La Bạch Nãi lập tức hoan hỉ chào hỏi nếu không phải Vô Tình thần sắc lạnh lùng cũng đứng cách xa hắn ngoài bảy thước quả thực hắn có lao tới ôm chầm lấy gã. Mặc dù vậy hắn vẫn hết sức trịnh trọng đưa tay cúi người phủi bụi, đấm đấm, xoa xoa thân thể phong trần, mệt mỏi của Vô Tình, nét mặt tươi cười rạng rỡ, thái độ hết sức thân thiện:"A … À! Ta vốn đã sớm biết chính là đại bộ đầu ngươi! Thực là khác người, không giống như bình thường đó! Ngươi không phải là Vô Tình thì ai là Vô Tình đấy, Vô Tình quả nhiên là Vô Tình . . ."
Lão Ngư bên cạnh nghe được không chịu được lẩm bẩm:"Chân tướng!"
Tiểu Dư hỏi lại:"Tướng sao?"
Lão Ngư đáp:"Như Cổ đại hiệp nói!"
Hà Phạm nghe không rõ:"Cổ đại hiệp?"
"Cổ Hoan Cổ đại hiệp!" Lão Ngư đáp"Hắn ở trong võ lâm rất có địa vị danh vọng, lúc lão khen người hay dùng câu ‘ngươi quả nhiên chính là ngươi . . . ’, câu này đã hoá thành chiêu bài thuyết pháp của lão lâu rồi!"
"Hắn nói hắn nghe!" Hà Phạm thốt:"Công tử nhà ta không ưa!"
Quả nhiên Vô Tình hết sức thờ ơ lạnh lùng hỏi:"Thiên hạ đệ nhất danh bộ của ngươi là do ai phong?"
La Bạch Nãi mím môi:"Ta . . . Là ta tự phong!"
Vô Tình:"Hả?"
La Bạch Nãi đột nhiên tình cảm xung động:"Ta vốn nghĩ làm bộ khoái là phải sừ cường phù nhược, trừ bạo an dân vì thiên hạ thương sinh làm chút chuyện có ý nghĩa . . ."
Hắn hào khí ngút trời thốt:"Vương Tiểu Thạch cảm hóa ta, làm ta cảm động, ta muốn làm điều gì đó tạo phúc cho vạn dân, chấp pháp sai dịch!"
Hắn bừng bừng khí thế đến mức muốn năm chặt lấy bàn tay của Vô Tình.
... tay Vô Tình trắng như tuyết , cực kỳ thanh tú tựa như bàn tay nữ nhi vậy!
Vô Tình rụt tay lại.
... gã vốn chỉ có một đôi tay, gã cũng không muốn để cho người khác nắm tay của gã.
"Ngươi vốn chỉ muốn làm danh bộ thôi sao?"
"Chuyện này . . ." La Bạch Nãi lại có chút ngượng ngùng:"Nếu có được đường đi, lập được đại công thì lúc đó lập danh cũng là chuyện không có cách nào khác. . . Hì hì … chuyện này … ta từ chối thì bất kính rồi."
Lão Ngư cất tiếng ra vẻ bề trên chất vấn:"Rốt cuộc ngươi làm bộ đầu là muốn lập danh sao?"
La Bạch Nãi trơ mặt ra nói: "Không phải như vậy sao? Thế gian này có nhiều người như vậy, xuất danh thực không dễ chút nào!"
"Xuất danh cũng không phải khó khăn. Có thực tài thì giấy vốn không gói được lửa, không thể khoá được người!" Vô Tình lạnh lùng tặng thêm hắn một câu:"Ngươi nếu thật sự làm bộ khoái thì nên vì dân chúng mà chấp pháp trừ hại mới phải. Kiên định lập trường, bước vào công môn vì địa phương làm việc thiện mới được, không nên để tài sức của mình lẫn trong dân chúng!"
"Là là là. . ." La Bạch Nãi vừa nghe xong ánh mắt tỏa sáng, quả thực hắn cảm kích đến rớt nước mắt rồi"Nghe đại bộ đầu nói vậy ý tứ là. . . có ý tài bồi rồi? Cám ơn tài bồi! Đa tạ tài bồi!. . . Ân đức bảo trợ, trọn đời không quên . . ."
"Chậm đã!" Vô Tình quát gấp:"Ngươi hiện tại đã làm bộ khoái? Đeo ban nơi nào? Đảm nhiệm chức vụ nơi đâu? Chức vụ ra sao?"
"Ta ta ta . . ." La Bạch Nãi ưỡn ngực. Hắn vốn là một tểu tử mi thanh mục tú ai thấy cũng có thiện cảm. Mà nay một khi trịnh trọng cũng hơi có mấy phần khí khái:"Ta là bộ khoái ở Vị Loa trấn Kim Bảo hương huyện Phích Lịch!"
"Cái . . . sao cơ?" lúc này ngay cả Vô Tình nhất thời cũng nhớ không ra:"Cái gì Phích Lịch … Kim cái gì bảo … thập yêu trấn là sao?"
La Bạch Nãi hùng dũng oai vệ nhắc lại:"Báo cáo đại bộ đầu! Là huyện Phích Lịch, Kim Bảo hương, Vị Loa trấn . . Là ta!"
Vô Tình ngẩng đầu hỏi Lão Ngư:"Đó là nơi nào vậy?"
Lão Cá lơ mơ nhìn về phía Tiểu Dư.
La Bạch Nãi vội bổ sung:"Chỗ này tuy nhỏ, rất vô danh. . . Nhưng là nơi xuất ra danh nhân!"
Tiểu Dư hỏi:"Người nào?"
La Bạch Nãi hết sức tự hào:"Là Vương Tiểu Thạch!"
"À!" Vô Tình khóe miệng lúc này dường như mới có nụ cười ... gã vốn rất ít khi cười, lạnh nhạt, lãnh khốc. Cho nên khi có nụ cười tốt nhất nên nhìn cho thật kỹ.
"Như thế thật tốt rồi! Chúng ta ở đây người nào cũng không phải là Vương Phi!"
Thật ra thì mọi người đại để đều hiểu được lúc Tứ đại danh bộ cười vốn không có chung phong vị.
Vô Tình bình thời rất lãnh khốc thật ra thì do chân mày gã thường nhíu lại nên nét mặt luôn có chút buồn. Gã ít có cười to nên khi cười khóe miệng chỉ hơi nhếch lên đã tựa như chút ý xuân giữa vạn dặm băng giá, đủ để tim người ta đập thình thịch.
So với Thiết Thủ khoan dung, ôn hòa, đoan chánh có chút nghiêm túc đôi lúc hơi khắc kỷ tự hạn chế mình, ý thức trách nhiệm rất nặng. Thì lúc gã cười tựa như thần mộc ngàn năm gió thổi lá động, bừng bừng sinh cơ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, có lòng tin mà nảy sinh cảm giác vô sự không thể giải quyết.
Truy Mệnh tuổi lớn hơn, từng trải lịch duyệt, nhìn thấu chuyện bể dâu. Nhân vật như gã tiếu khán phong vân, du hí thế gian làm chuyện chính.
Bách tiếu cuồng nộ hành thiên hạ, lấy khuôn mặt tươi cười, say khướt hành tẩu giang hồ. Nụ cười của gã chính là sự cuồng ngạo, gã khóc, cũng là chỉ là sự thê lương cùng bất đắc dĩ của riêng mình. Nụ cười của hắn khiến người trong giang hồ như mê như ngộ.
Lãnh Huyết tuổi trẻ, cương mãnh, gặp mạnh càng mạnh, thấy địch giết địch, càng đánh càng hăng, lấy ác đấu ác, gặp ngăn không gãy, át bi bất thương. Thật ra thì tính tình gã khoáng đạt tuy xưa nay đằng đằng sát khí, uy vũ lai phong nhưng một khi cười lên thật khiến cho người vui vẻ, như gió bay hoa nở, mặt trời mọc giữa đêm khuya, một đấu sĩ vì một nụ cười mà biến thành một hài tử.
"Chúng ta người nào cũng không phải Vương Phi!" Tập Mai Hồng hỏi:"Như vậy thì ai mới là Vương Phi đây?"
Mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau đó Nhiếp Thanh bỗng nghiêm mặt nhìn La Bạch Nãi hỏi một câu:"Ngươi đào ngũ à? … tại sao lại xuất hiện ở nơi đây?”
La Bạch Nãi hỏi ngược lại gã:"Ngươi là ai?"
Nhiếp Thanh bị chọc đến lỗ mũi tái mét, Tập Mai Hồng lúc này hỏi ngược lại Vô Tình:"Sao ngươi bây giờ mới đến?"
La Bạch Nãi bỗng nhiên bước qua nghiêng mặt cẩn thận chu đáo nhìn Tập Mai Hồng nói:"Mở to miệng!"
Tập Mai Hồng không hiểu:"Hả?"
La Bạch Nãi sấn tới một chút:"Mở miệng ra để ta nhìn cái lưỡi của cô!"
Tập Mai Hồng đại nộ:"Cái gì!" rồi xuống tay tát một cái!
"Chát!" một tiếng, La Bạch Nãi bị đánh một bạt tai chết trân tại chỗ.
Lúc này một nữ nhân trong phòng chợt lên tiếng:"Các ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?"
Lão Ngư lập tức hỏi lại:"Các ngươi là ai? Vì sao lại kêu cứu?"
Tập hồng hồng vận chưa tiêu hoá cơn giận chỉ tay vào La Bạch Nãi quát:"Tại sao ngươi muốn nhìn lưỡi của ta!"
Vô Tình phát hiện người có mặt ở nơi đây mỗi người đều có nghi vấn, mỗi người cũng có lai lịch. Hơn nữa mỗi người đều nghi thần nghi quỷ cho nên gã cất tiếng:"Ta thấy tất cả mọi người cùng vào trong. Ngồi xuống. Uống chén trà. Ăn cái bánh bao. Sau đó trao đổi chút thông tin cùng nói ra nguyên nhân vì sao mọi người lại đến đây."
Sau đó gã gằn gằn giọng:"Có được hay không?"
….. gã vốn rất ít khi hỏi người khác ‘Có được hay không?’ nhưng trong nhà nhiều nữ nhân gã dù sao cũng phải khách khí một chút.
Không ngờ người thứ nhất hưởng ứng lại là La Bạch Nãi.
"Tốt! Quá tốt! Thật tốt!"
Hắn chỉ còn thiếu chút nữa là giơ chân tán thành.
Sau đó hắn nhanh chóng chuẩn bị, nói thẳng thắn một chút chính là chỉ đem ghế cho Vô Tình ngồi, còn người khác, hắn mặc kệ.
Hắn quả thực ‘thay thế’ được ‘chức trách’ của Tam Kiếm Nhất Đao đồng rồi.
Nhất đao Tam kiếm giương mắt nhìn hắn.
Nhưng hắn một chút xíu cũng không cảm giác được.
Hắn không quan tâm.
Lão Ngư, Tiểu Dư cũng hung hãn nhìn hắn.
Hắn vẫn cười hì hì.
Hắn đối với việc bản thân có thể thu hút ánh mắt của mười hai con mắt phảng phất còn cảm thấy rất hài lòng.
Nhiếp Thanh cũng ngó chừng người khác.
Nhưng không phải hướng La Bạch Nãi.
Mà là hướng Tập Mai Hồng.
Phảng phất như nàng là hoa.
… mà gã là con ong mật.
Tựa như nàng là thịt.
…. mà gã là con ruồi.
Vô tình cũng nhìn người khác.
Gã không phải ngó chừng họ La cũng không phải lưu ý Tập Mai Hồng.
Gã nhìn người trong khách điếm.
Khách điếm này rất kỳ quái: rách một cách quái dị, nát một cách quái gở, bừa bộn, dơ bẩn một cách quái đản …. Kỳ quái nhất chính là cái khách điếm tại nơi hoang sơn dã lĩnh này có quá nhiều nữ nhân.
…. hơn nữa những nữ nhân này phần lớn không tầm thường!
GIANG HỒ NHÀN THOẠI
Dịch của truyện dịch
‘Ngươi sao thế?’
‘Ta không sao! Tuyệt đối không sao!’
‘Vậy à!’
….
‘Haizzz!’
….
‘Sao ngươi không hỏi ta vì sao lại thở dài?’
‘Ngươi nói!’ gã thanh niên toàn thân phục trang đen ngòm vuốt nhẹ quân cờ trước mặt đáp:”Ta nghe! Ta vốn không nghĩ dạng người như ngươi có thể giữ được chuyện gì trong lòng!’
‘Hử!?’
Gã thanh niên bồi thêm một câu:’Đã vậy ta không cần hỏi thêm lần nữa!’
Ngồi đối diện gã cũng là một thanh niên, dung mạo bình thường không có gì đặc sắc, chỉ có đôi mắt của hắn rất có thần, lấp lánh. Y phục gã cũng chỉ có một màu, xanh, xanh thẫm.
Bọn họ đang đánh cờ.
‘Cũng không phải chuyện gì? Lần này ta trở lại giang hồ tuyệt không vì danh, cũng không vì lợi. Ta chỉ là làm những chuyện mình thích làm. Nhưng phong vân biến động những năm qua ắt có nhiều chuyện đã không như ta nghĩ!’
Hắc y nhân thốt:’Lẽ đương nhiên! Ngày đó nhanmonquan quần anh tụ hội như mặt trời giữa trưa, bây giờ tuy thâm u mờ mịt nhưng anh kiệt từ Tàng Kinh cốc bước ra húng cứ nhất phương nhiều không kể xiết. Ngươi đi với ta vào Tàng Thư viện tuy chưa lâu nhưng giao tình chúng ta đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai. Ngươi có chuyện gì khó nghĩ cứ nói, ta tuy không thể một kiếm đem bè lũ Min, Mod chém làm tám khúc nhưng vẫn có thể vì ngươi mà …. cầu xin bọn chúng!’
‘&^%@^%@^%^@%^’ thanh y nhân trong đầu sấm giăng chớp giật nhưng ngoài miệng vẫn nở nụ cười nói:’Không phải vậy! Ta vừa nhận được một mật hàm!’
‘Là của ai?’
‘Của ai cũng không quan trọng! Ta vào Tàng Thư viện vốn chỉ ghé vào Dịch quán chưa từng ghé qua các nơi khác, ta vốn nghĩ truyện cần phải dịch đọc mới được!’
‘Chuyện đó có gì sai?’
‘Không có gì sai! Nhưng mật hàm ta nhận được đề nghị ta đưa xuất chiêu convert để mọi người có thể nhanh chóng nhìn thấy ‘phong tư trác tuyệt’ của ta!’
‘Ối! ….’ Hắc y nhân vừa nhấp một ngụm trà nếu không kịp thời trấn tĩnh đã phun ra đầy bàn cờ, gã cười sằng sặc:’Ngươi phong tư trác tuyệt từ khi nào vậy?’
‘Hừ! Chuyện đó không cần ngươi quản! Ngươi chỉ cần cho ta biết Convert đường là như thế nào thôi? Ta có nên sang đấy không?’
Hắc y nhân trầm ngâm:’Chuyện này … đại khái là ngươi không cần dịch như ngươi đang làm mà chỉ cần sửa chữa một ít trong bản chuyển ngữ thô rồi xuất thủ là xong!’
‘Hả! Như vậy vẫ có thể đọc sao?’
‘Được! Đọc được!’ hắc y nhân vẻ mặt hân hoan mang một chút khoái trá:’Đọc rất được, đọc rất nhanh, đọc rất đắc ý là đằng khác!’
‘??????’
“Ngươi đã lâu không đi lại trên giang hồ, ta chỉ cần nhìn vẻ mặt ngươi là đã hiểu. Đọc rất được vì tất cả đều là tiếng Việt, ai biết chữ mà chẳng đọc được. Đọc rất nhanh vì nếu không đọc lướt, đọc qua cho nhanh mà ngồi gặm nhấm từng câu thì sớm muộn cũng dở điên dở dại. Đọc rất đắc ý vì có khi một ngày ta đã đọc xong một, hai trăm chương … haizzz … chứ ngồi đợi ngươi dịch cả năm còn chưa xong một quyển!’ hắc y nhân vẻ mặt rất sung sướng nói.
‘Haizzzz ….’ Thanh y nhân thở dài một hơi không lên tiếng.
‘Ta biết ngươi nghĩ không thông!’ Hắc y nhân thốt:’Nhưng ngươi cũng là ngươi đam mê đọc truyện, ngươi phải hiểu sự nôn nao của người đọc chứ! Còn nhớ năm đó tại Tàng Kinh cốc ta với ngươi chờ đợi mòn mỏi mà còn phải nhìn sắc mặt người khác mới có thể có truyện mà đọc, có sách mà xem. Nay ở đây có thể rất nhanh chóng xem bằng hết những gì mình thích, không phải khoái hoạt hơn sao!’
‘Ngươi hàng ngày có ăn cơm chứ?’ thanh y nhân đột nhiên hỏi một câu.
Hắc y nhân rất ngạc nhiên nhưng vẫn đáp:’Tất nhiên là có!’
‘Mười năm trước chuyện ăn uống của ngươi thế nào?’
‘Haizzz … lúc đó ta chỉ cầu có ăn là được! Tại sao ngươi lại nói chuyện này?’
‘Chẳng sao cả! Còn bây giờ, ngươi ăn ra sao?’ Thanh y nhân hỏi tiếp.
‘Cũng chẳng sao cả nhưng ắt không phải như lúc trước!’
‘Ta lại thấy ngươi yêu cầu rất cao trong chuyện ăn uống! Thịt bò tái ngươi không dùng, chín quá cũng không ăn. Rượu nào đúng ra phải hâm nóng nếu không hâm ngươi không uống. Rau xào lửa lớn quá ngươi không đụng đũa, lửa nhỏ rau nhừ ngươi cũng không ngó qua …’
‘Chuyện đó thì có gì sai? Lúc trước khó khăn, vất vả thì có ăn là tốt. Bây giờ ổn định ta có phẩm vị cao hơn thì cũng là chuyện bình thường. Huống chi, chuyện ăn uống vốn không phải giàu có mới có yêu cầu, chỉ là một món ăn bình thường nhưng có đầu tư chẳng phải sẽ ngon miệng hơn sao?’
‘Là vậy!’
‘Là vậy?’