Về phía nó :
Sau khi vào trung tâm thương mại, nó leo lên thang máy ...
- Tầng
- Tầng
- Tầng
- Tầng...
- Tầng . Ting. Và cửa thang máy mở ra. Nó nhắm thẳng chỗ nào có chữ G - A - M - E mà tiến. Vâng - game chính là phần không thể thiếu trong cuộc sống của nó.
Nó cày trong khu game suốt tiếng và làm bạn với mấy cái máy trò chơi điện tử ( chắc lâu ngày không gặp nên hàn huyên tâm sự hơi lâu đó mà! )
Lúc này, ở ngoài kia, trùng hợp thay Hoàng Linh Đan cũng đang đi trên tầng , lúc ngang qua " địa bàn " của nó, cô ta phải dụi dụi mắt mấy lần mới tin là mình không nhìn lầm. Kia chắc chắn là Hàn Vy Anh rồi ! Nghĩ vậy, cô ta khóe miệng nhếch lên nụ cười đểu giả, tiến vào bên trong, cất giọng mỉa mai :
- Ồ, đây chẳng phải là Hàn Vy Anh lớp A, điểm kiểm tra cao nhất trường, lại còn " vinh hạnh " được anh Trịnh Y Tử để ý sao ? Hôm nay mới được nhìn dung mạo của cô.
Nó ngừng chơi , quay lại nhìn người vừa phát ngôn xong và thầm đánh giá. Nó nhìn đi nhìn lại, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái qua phải, nhìn từ ngoài vào trong ( đừng hiểu lầm). Rốt cục thì vẫn chưa xác định được cô ta là sinh vật từ đâu đến. Sao hỏa chăng ? Hay sao kim ? Hay ngôi sao nào ngoài hệ mặt trời ?
Trong lúc nó đang đoán già đoán non về nguồn gốc xuất xứ của sinh vật lạ thì tiếng nói choe chóe ấy lại phát ra phá vỡ mạch suy nghĩ của nó :
- Sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm vậy ? Chắc do tôi đẹp quá chứ gì!
Nó cố nhịn không phát ra tiếng cười, châm chọc lại :
- E hèm !!! Đúng là tôi đang bị " hớp hồn " trước vẻ đẹp MA NHÌN CŨNG SỢ của cô.
- Cái gì cơ ? Cô có biết tôi là ai không mà nói vậy ? Cô ta mạnh miệng quát ( mụ này ngu, đã mất công điều tra nó rồi thì điều tra cho chót luôn đi, đằng này điều tra có một nửa. Chắc khi biết thân phận nó, đến cả cụ tổ đời của cô ta cũng phải nhảy xuống bàn thờ van lạy nó ấy chứ )
- Cô là ai sao tôi biết được? ( ngây thơ vô số tội )
- Hừm ! Nói cho cô biết , tôi là Hoàng Linh Đan , tiểu thư dòng họ Hoàng danh giá và cũng là người yêu CHÍNH THỨC của anh Trịnh Y Tử ( lại chém)
- Ồ ( nó hơi bất ngờ. Hoàng Linh Đan cái tên này nó nghe mọi người đồn nhiều rồi. Nó cũng đoán là cô ta sẽ đến " thăm hỏi " nó vì liên quan đến cái tên Trịnh Y Tử này mà! Nhưng thế càng tốt, có thêm trò vui để chơi. Tự nhiên nó thấy yêu hắn quá!!! ( quỳ )
Thấy nó không nói gì ả ta tưởng nó sợ rồi, càng làm tới :
- Sao hả ? Sợ rồi chứ gì ? Đằng nào cũng ở đây rồi thì thi đấu với tôi luôn không? ( chú thích : ả này cũng là người cuồng game và chơi cũng khá giỏi đấy, đương nhiên thua xa nó rồi )
- Được thôi !!! Nó cười - Lần này cô chết chắc rồi.
...
tiếng sau :
Toàn bộ máy game đều bị ngưng trệ hoạt động . Trong khi ả ta khí thế hừng hực, căng hết cả não ra để thắng trò chơi thì nó vẫn ngồi ung dung, khuôn mặt cực kì tươi tỉnh. Và kết quả cuối cùng : nó thắng với tỉ số áp đảo : / ( cao thủ , cao thủ )
Hoàng Linh Đan khuôn mặt tức tối bỏ đi, không quên lườm nó đe dọa : cô đợi đó, lần sau tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Nhìn cô ta đi, nó cười như chưa bao giờ được cười. Bỗng bàn tay đập lên vai nó. Nó giật mình quay đầu lại. Là hắn.
- Hết hồn !!! Anh là người hay là ma vậy ??? Nó lườm trách hắn
- Là người!!! Hắn cười - Em làm gì mà cười như điên vậy ?
- Anh bảo ai điên ? Người ta đang vui nên không thèm chấp nhá !!! Nói xong nó lè lưỡi trêu hắn rồi chạy đi. Hắn cười nhìn nó rồi cũng đuổi theo ( tóm lại là anh chị này chơi trò đuổi bắt )
Ở nơi khác không xa ( lầu có gì mà xa ), không khí ở đây không hề ồn ào mà vô cùng yên tĩnh ( tất nhiên, đây là hiệu sách mà !!! )
Người ở trong đó thì ai cũng biết rồi, đó là Nguyệt Moon của chúng ta. Sở thích của nhỏ là đọc sách, đọc sách để khám phá những thứ xung quanh mình. Nhỏ có thể ngồi hàng giờ để đọc sách. Tất nhiên là Âu chủ tịch và Âu phu nhân rất ủng hộ sở thích của con gái mình, vì vậy ở Âu Gia, nhỏ còn có cả phòng đọc sách rất rộng, các cuốn sách được sắp xếp gọn gàng và đúng thứ tự trên các kệ giá cao từ sàn lên đến trần nhà. Moon yêu quý phòng sách này y như sinh mạng của nhỏ vậy ( chị này là theo chủ nghĩa " sống chết có sách " đây )
Quay trở lại câu chuyện, lúc này nhỏ đang xem cuốn sách thì nghe thấy tiếng gọi :
- Chị Nguyệt Moon ! Chị Nguyệt Moon!
Ngẩng đầu lên nhìn , hóa ra là Anh Thư, bên cạnh còn có Gia Huy. Mặt nhỏ bỗng chốc tối sầm lại, nhưng rất nhanh chỉ sau s, nhỏ giữ lại được khuôn mặt bình tĩnh, niềm nở chào :
- Ô Anh Thư và anh Gia Huy cũng vào mua sách sao ?
- Vâng ! Anh Gia Huy đưa em vào đây mua sắm, tiện thể ghé qua hiệu sách luôn.
- Vậy sao ? Nhỏ cười buồn
- Vâng. Chị xem nhé ...
Và sau đó là màn " quảng cáo hàng hóa " dài dằng dặc của cô ta. Có thể nói quảng cáo này vô cùng may mắn vì có người xem " trung thành " như nhỏ , chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối. Kết thúc màn quảng cáo , Anh Thư đắc ý xem phản ứng của nhỏ thì được phang ngay câu nặng hàng chục tấn :
- Liên quan đến chị sao em ?
Anh Thư nhất thời cứng họng. Gia Huy thấy vậy cười trừ giải nguy cho người yêu :
- À ừ thôi, ở hiệu sách lại nói chủ đề này làm gì. Moon cũng thích đọc sách sao ? Em thích đọc thể loại nào?
" Lái giỏi lắm " nhỏ nghĩ thầm nhưng cũng cười trả lời :
- Em thích thể loại khoa học tự nhiên.
- Ồ chị Moon thích khoa học tự nhiên sao ? Em cũng thích đọc sách nhưng là thể loại văn học. Anh Thư cũng lấy lại tự nhiên nói.
- Ồ chị cũng thích nhiều tác phẩm văn học lắm ! Em thích tác phẩm nào ? ( Liên quan đến sách bạn hay thù Moon nhà ta cũng tám được nhỉ ??? )
- À à em thích Truyện Kiều của ... của ...Tô Hoài ...
- Phụtttttt ... sặc sặc ... - nhỏ và anh không hẹn mà cũng ho sặc sụa.
- Em ơi Truyện Kiều là của Nguyễn Du chứ không phải Tô Hoài đâu.
- Hả ??? Anh Thư ngớ người - Thiệt hả???
- Uk thôi người mua tiếp đi, Moon xong rồi đi trước đây. Nói xong nhỏ vội vàng chạy ra ngoài hiệu sách, bả vai rung rung lên như đang nhịn cười ghê lắm ý !!!
Anh Thư nhìn theo mà tức sôi cả đầu, thề sẽ trả thù nhỏ!!!
CÔNG NHẬN TỨ MỸ NHÂN NHÀ TA HÔM NAY QUÁ PRO NHA!!!