Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Vy Anh, mọi người muốn nói chuyện với em.
Nó nhẹ nhàng nhìn lại khuôn mặt đang say ngủ của hắn, đắp lại chăn rồi đi ra khỏi phòng. Bên ngoài cả nhóm đã tề tựu đủ cả. Gia Huy lên tiếng trước :
- Anh đã nghe viện trưởng nói qua về bệnh tình của em, cũng đã thông báo với pama chuẩn bị phẫu thuật cho em tại Mỹ trong thời gian sớm nhất.
- Vậy là mọi người đã biết hết rồi sao, ok, em sẽ cố gắng thu xếp - Nó cúi mặt đáp.
- Anh Y Tử biết chưa ? - Thiên Nhi hỏi.
- Chưa. Nhưng mọi người đừng để cho anh ấy biết. Mình không muốn để cho anh ấy biết.
- Vậy bà định giấu ảnh đến bao giờ ? Chắc chắn dù sớm hay muộn anh ấy cũng biết mà ! -Moon nói.
- Không. Mình sẽ không để cho anh ấy phải lo lắng hay đau lòng vì mình nữa. Mình sẽ để cho anh ấy hận mình. Khi đó, nỗi đau sẽ qua nhanh thôi và anh ấy sẽ tìm được tình yêu mới của đời mình. Anh Huy, anh Sơn, Phong, Nhi, Lamy, Moon, hãy hứa với mình dù kết quả cuộc phẫu thuật có như thế nào cũng không được nói sự thật cho Trịnh Y Tử biết ! - Nó nghẹn ngào.
Mặc dù rất muốn nói là '' Không '' nhưng thấy thái độ cương quyết của nó, cả nhóm đành phải đồng ý :
- Được. Tụi mình hứa.
- Cảm ơn mọi người.
Quay trở lại phòng bệnh, lúc này hắn đã tỉnh và đang ngồi dựa lưng vào thành giường
- Anh đã dậy rồi sao ?
- Ừmk ! Anh dậy cách đây hơn phút rồi. Mà em vừa đi đâu vậy ?
- Em vừa đi gặp bác sĩ xong. Họ bảo là ngày mai anh có thể xuất viện được rồi đấy - Nó mỉm cười trả lời hắn.
- Thật hả ? Hắn vui sướng hỏi lại - Thế là ngày mai anh có thể đường đường chính chính say goodbye cái địa phương này rồi ! Ahaha khỏe quá !!! ( Xin chú thích thêm là nam chính nhà ta rất bị dị ứng với mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, nếu không có nó ngày nào cũng '' ngọt ngào dỗ dành '' thì chắc anh trốn viện lâu rồi !!! )
- Đúng vậy ! Hơn nữa ngày mai chúng ta có thể ... - Nó nói vào tai hắn câu gì đó khiến hắn sung sướng nhảy lên suýt sập giường ( có ai đoán được nó nói gì không ??? )
Ngày ... tháng ... năm ...
Ở nơi nào đó ...
Hắn thật sự đang rất vui
.
Hắn phe phởn ăn diện tươm tất
.
Điều gì khiến hắn vui như vậy ?
.
Đó là do hắn đang chuẩn bị đi hẹn hò.
.
Hẹn hò với ai ?
.
Tất nhiên là với nó rồi !
Tuy có hơi thắc mắc tại sao nó lại đột nhiên rủ hắn đi chơi nhưng niềm vui đã xóa tan dấu hỏi đó trong hắn.
Cùng lúc này ...
Cũng ở nơi ấy ...
Nó suy tư
.
Nó lo lắng
.
Nó bâng khuâng
.
Liệu ngày mai hai người sẽ ra sao ?
- Đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy ? - Hắn quơ quơ hai chiếc kem trước mặt nó.
- Hết hồn ! Anh là ma hả ? - Nó giật mình.
- Ma quỷ ở đâu ra ? Em đang tơ tưởng thằng nào mà anh gọi mấy lần cũng không nghe thấy ?
- Tơ tưởng thằng đang nói chuyện trước mặt em ! - Nó liếc mắt nhìn hắn.
- Ồ ra là vậy. Anh không nghĩ mình có sức hút mạnh tới vậy đâu. Mới xa nhau chưa đầy ba phút mà em đã nhớ anh thế này rồi. Chậc chậc !!!
Nó bĩu môi nhìn hắn :
- Tự luyến vùa thôi ông nội.Kem nghe thấy mà cũng toát hết mồ hôi mẹ mồ hôi con nãy giờ kìa.
- Hahaha ! Đâu đến mức như vậy - Hắn cười - À kem của em đây ! - Hắn chìa ra trước mặt nó một chiếc kem dâu nhìn thật ... quyến rũ !!!
Nó đưa tay giựt lấy cây kem trên tay hắn, đồng thời lấy luôn chiếc kem sôcôla ở tay bên kia, vừa ăn vừa mút ngon lành.
Hắn bị cướp kem mặt xụ tỏ vẻ giận dỗi :
- Này em tham ăn quá vậy, không phần anh tý nào cả. Ghét em luôn !
Nó kiễng chân lên hôn " chụt " vào má hắn một cái, cười thật tươi :
- Đền cho anh !
Hắn vẫn đứng đó , vẫn cảm nhận cảm giác hạnh phúc , vẫn vu vơ mơ màng cảnh tượng vừa xảy ra với mình .
Ngọt quá, hắn thấy lòng mình thật ấm áp. Hắn ngó nghiêng , nó đâu rồi. Hắn bắt đầu cuống lên. Tầm mắt xa dần, hình dáng nhỏ bé đang ngồi trong quán ăn ngon lành. Hắn khẽ thở dài vì một phen hú hồn. Bỗng điện thoại hắn reo. Là nó gọi .
- Alo
- Anh ra tính tiền cho em với , em quên ví ở nhà rồi
Hắn cười , đúng là hồn nhiên, lúc nào nó cũng trẻ con như vậy có phải tốt không !
.•°"˜˜"°•. .•°"˜˜"°•
- Anh muốn đưa em đến một nơi.
Hắn nói rồi đưa nó đi. Chiếc xe ô tô phóng vù vù trên đường. Nơi hai người dừng lại là một cánh đồng hoa tím - hoa Oải hương - loài hoa mà nó yêu thích nhất.
- Đẹp quá ! Sao anh biết em thích Lavender vậy ?
- Anh nhớ ngày xưa đã có một cô bé h đêm bắt anh trốn sư phụ ra sau vườn trồng loài hoa này - Hắn trả lời - Đây chính là cánh đồng hoa mà tự tay anh trồng để dành tặng cho cô bé ấy.
Nó lặng lẽ rơi nước mắt. Nó không muốn mất cái phút giây hạnh phúc này. Chẳng lẽ ông trời cứ phải cho con người ta lên đến đỉnh cao hạnh phúc rồi đạp người ta xuống vực sâu ? Nó tựa vào vai hắn , bờ vai rắn chắc và ấm áp khiến nó bình yên.
- Anh này - nó ngẩng đầu lên - Anh có yêu em không ?
Hắn nhăn mày :
- Ngốc à, anh yêu em hơn chính bản thân mình , anh có thể làm tất cả cho em nếu em muốn.
Nó hơi xụ mặt :
- Anh à, đừng yêu em nhiều như thế nữa nha, anh chỉ cần để em ở một góc nhỏ trong trái tim anh là được rồi, anh hứa với em nhá - nó nhìn hắn với ánh mắt mong đợi .
Hắn mở to mắt ngạc nhiên :
- Em ốm à, mệt ở đâu, để anh đưa em về.
Hắn đứng dậy nhưng bị nó kéo lại .
- Anh hứa với em hẵng nha - tuy nó rất đau nhưng nó không muốn mình hại hắn.
- Em là cuộc đời anh, là linh hồn cuả anh, đừng nghĩ những cái linh tinh như vậy nữa - hắn nhẹ vuốt tóc nó .
- Em không tốt như anh nghĩ đâu, em không đáng để anh yêu đâu - mặt nó thoáng buồn.
- Em đang nghĩ linh tinh gì vậy, anh luôn bên em mà, anh sẽ không bỏ em đâu - hắn nhìn nó với ánh mắt chắc nịch .
" Em không cần anh bên em, em chỉ cần anh thỉnh thoảng nhớ đến em là được rồi " - nó thầm nghĩ.
Hắn ôm nó vào lòng siết chặt vòng tay tưởng như nếu không nắm chặt thì nó sẽ tan biến mất. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không yên. Hắn sợ mất nó. Hôm nay nó thật khác lạ. Hắn muốn làm tất vì nó, yêu nó là một ân huệ mà ông trời đã ban cho hắn.
Tựa trong lồng ngực vững chãi ấy, nó cố gắng tận hưởng nốt những giây phút hạnh phúc cuối cùng của đời mình.
Anh mãi mãi là người em yêu nhất và duy nhất
.
Nhưng ...
.
Em xin lỗi vì phải làm anh đau
.
Nhưng nó sẽ nhanh lành thôi
.
Chỉ cần anh vẫn sống và khoẻ mạnh...
.
Em chỉ mong vậy thôi...
.
Yêu anh, tình yêu duy nhất và cuối cùng của đời em !