" Trợ lý của nó là Hoàng Linh Đan sao ? Khó tin quá !!! "
Nhưng đến s sau, nó lại từ sửng sốt chuyển sang bất ngờ, bởi vì ...
Rõ ràng đây là khuôn mặt của Linh Đan, nhưng bề ngoài của cô ta khác xa so với năm trước. Mái tóc màu nâu đỏ uốn xoăn giờ chỉ đơn giản là mái tóc màu đen mượt phủ xuống ngang vai. Khuôn mặt ngày xưa trát cả tá son phấn giờ chỉ trang điểm nhẹ nhàng để lộ ra nét đẹp thuần khiết khiến ngay cả nó cũng phải kinh ngạc. Cả cách ăn mặc của cô ta cũng thay đổi : không còn là những bộ váy ngắn cũn cỡn lộ nọ lộ kia nữa mà thay vào đó là một bộ váy công sở rất kín đáo và tinh tế.
Như nhìn được nét nghi hoặc trong ánh mắt nó, Hoàng Linh Đan âm thầm cười khổ cái, nhẹ giọng lên tiếng :
- Em đoán đúng rồi đấy. Chị chính là Hoàng Linh Đan.
- Linh Đan ? ...Sao chị...khác xưa nhiều quá vậy ? - Nó ngây ngốc hỏi mà chính mình cũng không biết đã thay đổi cách xưng hô từ khi nào.
- Chúng ta ra sofa ngồi trước được không, chị sẽ từ từ kể cho em nghe.
...
Đẩy tách trà về phía Linh Đan, nó nhẹ nhàng nói :
- Bây giờ thì chị có kể được rồi chứ ?
- Ừm
Hoàng Linh Đan nhấp ngụm trà nóng, hương hoa nhài tinh khiết làm cho cô cảm thấy bình tĩnh hơn.
- Em có nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau vào năm trước là ở đâu không?
Nó nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ :
- Hình như là ở căn cứ tại khe núi Tử Thần, đúng không nhỉ ?
- Đúng vậy. Trong suốt năm qua, chị không thể nào quên được cơn ác mộng kinh hoàng đó. Chị không ngờ chỉ vì sự ghen tuông của mình mà đã cướp đi sinh mạng của bao nhiêu người vô tội, đẩy mọi người vào chốn nguy hiểm. Lúc đó chị chợt nhận ra, chị thực sự không hề yêu Trịnh Y Tử, chị theo đuổi anh ta chỉ là do anh ta đẹp trai, anh ta là hotboy của trường, anh ta được nhiều cô gái theo đuổi. Nhưng khi nhận ra điều đó đã là quá muộn màng. Tiếng " tít tít tít " của quả bom ngày càng rõ. Lúc đó trong đầu chị chỉ có mong ước thôi : nếu chị có cơ hội nữa, chị nhất định sẽ sống thật tốt !
Nó im lặng nghe tiếp
- Và có lẽ ông trời đã rung động với lời cầu xin của chị, đã cứu chị một mạng khỏi bàn tay của Thần Chết. Tuy nhiên lúc chị được đưa đến bệnh viện thì tình trạng đã rất nguy kịch rồi. Suốt tiếng đồng hồ làm phẫu thuật cuối cùng cũng cứu được, chỉ là ... khi đó chị đã bị liệt nửa người!
- Liệt nửa người? - Nó sửng sốt
- Ừm. Ba chị cũng đã đưa chị đến các bệnh viện tốt nhất trên thế giới mong có thể hồi phục lại sức khỏe, nhưng mà mỗi lần đi là một lần thất vọng. Lần nào kiểm tra xong tình trạng của chị họ đều lắc đầu, bất lực nói : " Xin lỗi, nửa người của cô đã bị liệt vĩnh viễn, không có cách nào chữa trị lại được. "
Nó nghi hoặc nhìn Hoàng Linh Đan từ trên xuống dưới.
- Thật ? Vậy sao bây giờ chị vẫn có thể hoạt động bình thường ?
Linh Đan cười :
- Đó là do chị có động lực. Chị rất muốn gặp lại một cô gái và cô gái đó chính là động lực để chị tập phương pháp trị liệu. Vy Anh này, nếu chị nói lần đầu tiên gặp em chị đã muốn kết bạn với em thì em có tin không?
- Làm sao có thể ? - Nó kinh ngạc
- Hì ! Chị biết nói cái này quả là khó tin nhưng đó là sự thật. Ngay lần đầu gặp em chị đã rất bị thu hút bởi vẻ đáng yêu, nghịch ngợm, có chút trẩu tre ( như chị ngày trước ). Tuy nhiên cái tôi trong chị quá lớn, chị không thể hạ mình đến nói chuyện với em. Vì vậy mấy lần gây sự với em đều là chị cố tình, chị muốn qua đó để có thể biết thêm về cô bé đáng yêu này. Em có nhớ lần chị em mình solo tại Royal City năm trước không?
Nó bật cười :
- Haha tất nhiên là nhớ rồi. Ngày hôm đó quả thực rất ... vui !!!
Hoàng Linh Đan cũng cười theo, bỗng khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc mang theo vài phần lo lắng.
- Vy Anh này, chị hỏi em một câu ... sau khoảng thời gian dài như vậy ... em còn hận chị không?
- Sao em phải hận chị ?
- Vì chị đã làm cho em cùng với những người bạn của em gặp nguy hiểm ...
Nó cầm lấy bàn tay lạnh giá của Hoàng Linh Đan, nở nụ cười ấm áp :
- Chị Linh Đan, từ lâu em đã không còn hận chị nữa rồi, hoặc nói đúng hơn là em chưa bao giờ hận chị. Chỉ cần chị của hiện tại và tương lai là một con người tốt, còn lại đừng quan tâm đến quá khứ làm gì. Ai cũng có một thời tuổi trẻ bồng bột mà.
Hoàng Linh Đan ôm trầm lấy nó, hốc mắt đỏ lên :
- Vy Anh. Em chính là cô gái mà chị muốn gặp sau năm, gặp cô gái đó để nói lời xin lỗi. Cảm ơn và xin lỗi em rất nhiều.
Nó vỗ vai cô, mỉm cười hỏi :
- Linh Đan, be my friend ?
- Of course! Now, we are friends !!!
.•°"˜˜"°•. .•°"˜˜"°•.
h trưa tại nhà hàng VAL ( nhà hàng của tập đoàn Trịnh Thiên )
- Chào anh Khải Nam. Anh chờ em có lâu không?
Ngẩng đầu lên trước mặt Khải Nam là hình ảnh xinh đẹp của nó, bên cạnh còn có cô gái lạ mặt trông cũng vô cùng xinh đẹp.
- Không sao. Anh cũng chỉ vừa mới đến thôi. À cô gái dễ thương đứng bên cạnh em là ai vậy ?
Hoàng Linh Đan nghe anh chàng khen mình như vậy mặt tự nhiên ửng đỏ một bên, nó nhìn thấy bật cười khúc khích, trả lời :
- À đây là chị Linh Đan, trợ lý mới cũng là bạn tốt của em đó. Còn chị Đan, đây là anh Khải Nam, một người bạn mà em cũng vừa quen cách đây mấy ngày. Hai người làm quen với nhau đi !
Khải Nam đưa tay ra :
- Xin chào. Rất vui được biết em, anh là Khải Nam.
Linh Đan cũng đưa tay ra bắt :
- Chào anh. Cũng rất vui được biết anh. Em là Linh Đan.
Sau màn chào hỏi người bắt đầu ngồi xuống bàn. Linh Đan xin phép vào nhà vệ sinh một lát. Nó quay sang Khải Nam, thấy anh chàng đang nhìn theo bóng dáng cô, mỉm cười trêu :
- Khải Nam, anh là " cảm nắng " chị em tốt của em rồi đó hả ?
- Cảm nắng đâu mà cảm nắng, anh chỉ cảm nắng mình em thôi !
Anh chàng nói, tất nhiên là chỉ vế đằng trước dấu phẩy, còn đằng sau dấu phẩy anh chỉ dám nghĩ riêng trong lòng, bởi anh không muốn nó tạo khoảng cách với anh.
Đang định nói gì bỗng giọng ai đó cất lên cắt lời nó :
- Úi chà chà xem ai đây, Hàn thư kí và Từ trưởng phòng ăn cơm trưa cùng nhau sao ? Đây có gọi là " hẹn hò " không nhỉ ?
Nó quay đầu nhìn kẻ vừa mới phát ngôn. Là Hà An Nhiên. Bên cạnh còn có cả Trịnh Y Tử. Nó bỗng tái mặt. Không phải là vì câu nói kia của An Nhiên mà là vì khuôn mặt y như sát thủ địa ngục của hắn. Thiên địa ơi con đã cố gắng hoàn thành xong bản báo cáo để hẹn ăn cơm với Khải Nam và Linh Đan rồi mà sao vẫn gặp xui xẻo như thế này ? Còn nữa, nếu nó nhớ không lầm thì boss cao quý của tập đoàn có bao giờ đến nhà hàng này ăn đâu nhỉ ? Đúng là có một sự khó hiểu không hề nhẹ !!!
Thấy Vy Anh không nói gì, Hà An Nhiên được thế lấn tới :
- Sao nào ? Trúng tim đen rồi nên giả câm chứ gì ?
Bây giờ nó mới để ý đến con vẹt lải nhải bên tai mình nãy giờ, nhếch môi cười một cái, nói :
- Hà tiểu thư, từ khi nào mà cô lại quan tâm đến chuyện của tôi như vậy ? Tôi đi ăn với ai, làm gì cũng cần thông báo cho cô sao ? À, hay là một chủ tịch Trịnh chưa đủ, cô còn cần thêm một trưởng phòng Từ nữa để lăng - xê ?
Hà An Nhiên nghe xong tức tối vô cùng, định xông lên chửi nó một trận thì nghe giọng hắn lạnh lùng bên tai :
- An Nhiên đi thôi ! Hàn thư kí tý nữa lên phòng tôi có việc.
Nói xong hắn kéo tay cô ta đi. Nhìn thấy sắc mặt buồn rầu của nó, Khải Nam an ủi :
- Vy Anh em đừng lo, chủ tịch chỉ gọi em lên phòng có việc thôi mà, anh ta không ăn thịt em đâu mà sợ.
Nhưng sự thật chỉ có trời biết, đất biết, nó biết, hắn biết, ngoài ra không ai biết đó là trước khi đi hắn đã ghé vào tai nó nói câu có độ sát thương cực mạnh :
- Hàn thư kí, xem ra chủ tịch cô chưa dạy dỗ cô cẩn thận nhỉ ? Vậy thì bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ cho cô học lại một cách bài - bản - nhất!
Sau khi người đó đi, Hoàng Linh Đan cũng quay trở lại. Cô chỉ vào bóng lưng của Hà An Nhiên, hỏi :
- Cô gái đó là ai vậy Vy Anh?
- Một con điên ! - Nó trả lời.
Linh Đan nghe vậy thì ngạc nhiên. Cô nhìn chằm chằm vào bóng người đàn ông đang đi bên cạnh " con điên " mà Vy Anh bảo. Người đàn ông này nhìn thật quen mắt. A ! - cô vui mừng đến nỗi suýt hét ầm lên - Đúng rồi, người đàn ông đó chính là Trịnh Y Tử. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao mà nó đặt tên cho cô gái kia là con điên rồi. Hoàng Linh Đan cười cười nhìn nó :
- Không phải là " một con điên " đâu Vy Anh, mà phải là " một con tình địch điên " !!!
...
Sự thật chứng minh Trịnh Y Tử là một tên nói gì làm nấy. Hắn đã hứa sẽ " dạy dỗ lại " nó thì đúng là hắn có dạy dỗ lại thật. Mấy ngày nay hắn giao cho nó xử lý một đống văn kiện, hợp đồng, hồ sơ, ... làm cho nó không có cơ hội nào để nghỉ và thở. Cũng may là có trợ lý Hoàng Linh Đan giúp bên cạnh nên công việc cũng đỡ nhiều hơn được phần nào. Đêm về trước khi đi ngủ nó ngày nào cũng rủa hắn :
" Hừ chỉ vì mình nói xấu Hà An Nhiên một chút thôi mà hắn bắt mình làm một đống công việc thế này, rõ tức mà ! "
Mãi đến nhiều năm sau đó, khi nhớ lại chuyện này nó mới nhận ra rằng : hắn bắt nó làm việc nhiều không phải là để trả thù cho An Nhiên mà là để không cho nó đi ăn cơm trưa với Từ Khải Nam !!!