Suốt ba ngày sau đó, cả hai kẻ trong cuộc là Nhi Babe và Bảo Sơn đều không thấy tung tích đâu cả. Chuyện này làm cho nó cảm thấy vô cùng lo lắng. Dù sao Sơn cũng là anh trai, Nhi thì lại là bạn thân, nó rất mong hai người này sống thật hạnh phúc bên nhau.
Ở cách đó không xa, Thiên Nhi cũng đang nghĩ đến vấn đề này. Thực sự cô không muốn tránh mặt anh, nhưng cô không thể chấp nhận được chuyện kia. Mặc dù trong lòng bảo cô phải tin tưởng anh, nhưng mọi thứ đã quá rõ ràng như vậy rồi, làm sao mà có thể tin tưởng được chứ ?
Sau một hồi suy nghĩ, cô đã quyết định, cô sẽ phải làm sáng tỏ chuyện này, dù có hiểu lầm hay không cô cũng vẫn phải tìm hiểu, cô không thể chịu được những cảm xúc và suy nghĩ trong mấy ngày nay nữa. Mở nguồn điện thoại, cô phát sock khi nhìn thấy danh sách cuộc gọi nhỡ : cuộc từ Bảo Sơn, cuộc từ Vy Anh, cuộc từ Huyền Lam và cuộc từ nhiều thuê bao khác. Ở bên cạnh ô hiển thị tin nhắn cũng đã quá tải, trong đó là đa phần mọi người khuyên cô ở đâu hãy mau trở về. Nhi đọc những tin nhắn này xong mà thấy ấm lòng vô cùng, cô bé cảm thấy trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến mình : gia đình, bạn bè, ... điều đó làm cho nỗi buồn trong lòng cô vơi đi phần nào. Nhưng khi lướt qua màn hình thấy có hàng chục tin nhắn từ Bảo Sơn, sắc mặt cô lại trở nên rất kém, muốn bỏ qua nhưng không bỏ được, đành mở ra đọc :
" Ngày...tháng...năm...
Nhi à, anh biết em giận anh, anh biết điều em nhìn thấy hôm nay là quá sức tưởng tượng đối với em, nhưng em à, nghe anh giải thích được không, sự thật anh với cô ta không có gì với nhau đâu...''
" Ngày...tháng...năm...
Hôm nay là một ngày dài nữa đối với anh, anh đã đi tìm em khắp nơi, hỏi thăm tung tích của em từ rất nhiều người nhưng không có kết quả gì, mỗi cái lắc đầu của họ làm anh cảm thấy thật bất lực. Trở về vẫn là căn nhà ấy, vẫn là chiếc giường ấy nhưng sao anh lại khó ngủ quá, chắc là chưa được nghe câu nói chúc ngủ ngon của em vào mỗi tối đây "
" Ngày...tháng...năm...
Lại một ngày nữa đi tìm em, lại một ngày nữa hy vọng của anh sụp đổ. Em có biết em chơi trốn tìm giỏi lắm không, làm anh tìm mệt muốn chết rồi nè, nhưng không sao, chỉ cần anh còn sống ngày nào thì ngày nấy anh sẽ nhất quyết không buông tay, cho dù phải lật tung cả thế giới. Hà hà Nhi à, em không thoát khỏi tay anh đâu, lo mà chuẩn bị đi nhé, anh mà tìm được em thì sẽ ép em đến lễ đường kết hôn với anh ngay lập tức đấy ! "
" Ngày...tháng...năm...
Ở một nơi nào đó, giờ này em đang làm gì? Có sống tốt không? Em là gầy lắm, phải ăn cho nhiều đấy nghe chưa ( thật anh thấy em ăn nhiều mà chẳng béo lên được tí nào cả, buồn cười ghê ). Nếu em không muốn anh đi tìm, hãy gọi cho anh, anh chỉ muốn biết dạo này em có ổn hay không thôi, anh không muốn em phải khó xử. Anh biết, chúng ta cần thời gian "
" Ngày...tháng...năm...
Nhi à, anh nhớ em, thực sự rất nhớ ... "
...
Từng dòng tin nhắn hiện lên trong tâm trí cô bé, thời gian như ngừng lại, hốc mắt đỏ lên. Câu : " Anh nhớ em, thực sự rất nhớ " đã làm cho trái tim cô mềm nhũn, vỏ bọc mạnh mẽ cũng phải biến mất, trở lại thành một cô gái nhỏ bé và yếu đuối ngày thường. Hơn lúc nào hết, bây giờ cô rất muốn gặp anh, ước muốn da diết, nhưng vẫn còn lo lắng khi sắp phải đối diện với anh, vì thế nên cô quyết định gọi cho một người mà có khả năng giúp đỡ nhiều nhất.
Đã khuya rồi vẫn ngồi đếm sao , Đếm xong rồi, mới thấy tào lao...
Bản nhạc chờ dễ thương của ai đó vang lên khiến cô bé bật cười khúc khích. Sau s cuối cùng đầu dây bên kia cũng chịu nghe máy :
- Alo, xin hỏi ai vậy ?
- Thiên Nhi !
Cô bé trả lời xong không thấy bên kia trả lời gì hết chỉ nghe được tiếng " rầm " một cái như vừa bị sập giường. Cô định hỏi có chuyện gì xảy ra không thì lỗ tai ngay lập tức suýt bị thủng màng nhĩ do tiếng hét có sức công phá mạnh gấp trăm lần bom nguyên tử của nó :
- Aaaaaaaaaa ..... !!!! Thank god you are here - Ơn giời bà đây rồi. Tôi là trưởng phòng số của bạn đây, bạn có nhớ tên tôi là gì không? Là Hàn Vy Anh nhé ! Ôi ôi tôi hạnh phúc phát điên mất thôi. Cảm ơn Donald Trump, cảm ơn Obama, cảm ơn Nhà Trắng, cảm ơn bộ trưởng bộ quốc phòng Mỹ, ... ( liên quan không vậy trời ??? )
Thiên Nhi im lặng không cắt đứt mạch lải nhải của nó. Sau khi cơn " động kinh " qua đi, nó cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, bắt hỏi nhưng giọng điệu vẫn mang chút kích động :
- Một tuần qua bà đã sống ở đâu hả ? Bọn tôi tìm kĩ lắm : khách sạn, nhà hàng, bệnh viện, chợ búa toàn cái Việt Nam này thêm nữa còn sang cả mấy nước khác mà cũng chẳng thấy đâu cả.
- Thì vẫn ở Trái Đất thôi ! - Cô bé mỉm cười trả lời. Hắn mà đã ra tay phong tỏa tin tức thì đố ai mò ra được dấu vết.
Nó bĩu môi. Biết ngay là thể nào cũng sẽ không nói mà. Nhưng thôi, dù gì chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Đằng nào cô bé chẳng liên lạc lại rồi đúng không. Nó ngay lập tức chuyển thái độ °, nghiêm nghị hỏi :
- Được rồi, bây giờ thì bà mau thành thật khai báo, giữa bà và ông Sơn có chuyện gì ?
Thiên Nhi cũng không định che giấu, cô bé gọi cho nó là để nhờ nó giúp mà. Vì thế nên cô không do dự mà gửi hết những bức ảnh hôm nọ sang máy nó. Nó cẩn thận xem từng bức ảnh, xong quay sang hỏi :
- Bà giận ông ấy chỉ vì những bức ảnh này ?
- Nếu chỉ là những bức ảnh thôi thì có thể tôi sẽ không tin, nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến ... anh ấy cùng một cô gái không mặc quần áo...ở trên giường...ôm hôn nhau...
- Mới có ôm hôn thôi chứ đã làm chuyện gì khác chưa ?
- Cái này thì ... tôi không biết !
Nó thở dài. Mấy cô bạn của nó đúng là IQ cao thật đấy nhưng những lúc như thế này thật là... ngu người! Không biết có phải do nó không đọc ngôn tình hay là do có máu sát thủ bẩm sinh hay không mà đối mặt với những chuyện này nó luôn tỉnh như sáo, dùng lí trí để quyết định chứ không phải dùng tình cảm. Nó bắt đầu chậm rãi phân tích :
- Bà nhìn kĩ những bức ảnh này xem nó có gì đặc biệt không?
- Ảnh ghép à ?
Nhi nghiêng đầu hỏi, đặc biệt thì chỉ có mỗi cái này thôi chứ, nhưng mà cô đã đi kiểm tra rồi, đây không phải ảnh ghép, vậy thì là gì ?
- Bà nhìn kĩ anh Sơn nhà bà đang trong tình trạng thế nào đi !
Cô bé nhìn kĩ, sau đó như phát hiện ra điều gì đó mà hưng phấn búng tay một cái :
- Anh ấy ... hình như đang say, cô gái đang làm loạn trên người anh ấy hình như ảnh cũng không biết
- Không phải là say, mà là bị chuộc thuốc mê, tôi nghi ngờ cô trợ lý này đã bỏ vào thứ gì đó của ảnh, ví dụ như cà phê chẳng hạn. Nhưng lập luận của bà hoàn toàn chính xác, vốn anh Sơn không biết mình tại sao ở trên giường với cô ta và không hề nhớ mình đã làm những gì. Nhưng tôi chắc chắn giữa hai người đó hoàn toàn chưa hề xảy ra quan hệ gì sất.
- Nhưng...tại sao khi tui đến lại thấy hai người đó đang hôn nhau vậy?
- Có thể là do cô trợ lý đó biết là bà đến, cùng lúc này tác dụng thuốc mê hết khiến Sơn