Có một sự thật là cứ cặp đôi nào vừa đến được với nhau xong là lại muốn trở thành " Ông tơ bà nguyệt" mai mối cho người khác. Cặp đôi Alex _ Linh Đan là một ví dụ :
- Ê Alex, anh có thấy Trịnh tổng và Vy Anh rất hợp đôi không ?
- Ừm... mặc dù về nhan sắc anh tự thừa nhận anh hơn tên Y Tử đó nhiều lần nhưng quả thực phải thừa nhận hắn và Hàn Vy Anh đẹp đôi thật.
Cô vỗ vào đùi anh một phát.
- Khỉ lông vàng, anh nói chuyện nghiêm túc một chút đi. Nếu đã đẹp đôi thì bây giờ chúng ta phải tìm cách cho họ đến với nhau, hiểu không?
Alex- thanh niên thích lo chuyện bao đồng số một của năm, nghe xong ý tưởng hay ho này sao không hứng thú cho được.
- Hay đấy! Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Linh Đan tỏ vẻ hiểu biết.
- Đầu tiên, chúng ta phải cho họ cơ hội gặp nhau, đi chơi chung với nhau, như vậy mới nảy sinh tình cảm được. Em thì hẹn Vy Anh đi chơi không vấn đề, nhưng còn Trịnh tổng...
- Trịnh Y Tử cứ để đó cho anh. Nhìn anh với cậu ta thế thôi chứ thực ra cũng là chỗ quen biết đấy!
- OK, vậy Chủ nhật tuần này tại Tuyết Ái Lạc Thành, chúng ta bắt đầu thực hiện " Kế hoạch mai mối" - Linh Đan và Alex nhìn nhau cười rất ư là nguy hiểm.
Tuyết Ái Lạc Thành cũng là địa điểm xa hoa giữa chốn Hà Thành như Shadow Night, tuy nhiên nơi đây khác ở chỗ là chỉ dành cho quý tộc và những người có địa vị cao trong xã hội, không phải ai trong giới thượng lưu cũng có thể vào được đây. Hiện tại bầu không khí có vẻ khá khó xử. Alex và Linh Đan nghĩ ra bao tình huống nhưng không ngờ là lại xảy ra tình huống này.
- Y Tử, tôi bảo cậu đi một mình đến đây, sao cậu còn dẫn theo cô gái này?
Không để hắn trả lời, cô gái đi bên cạnh hắn đã trả lời luôn:
- Mọi người ở đây đều biết Hà An Nhiên tôi là người yêu của Trịnh tổng, chưa kể ba tôi còn là hội viên cao cấp của Tuyết Ái Lạc Thành, vậy xin hỏi Alex thiếu gia, tôi đã có đủ tư cách để vào đây chưa?
Alex cảm thán trong lòng. Cô gái này quả là miệng lưỡi không tồi. Nhưng xét về mặt nào thì cũng không thể bằng Vy Anh được.
Còn về phía bên kia, Linh Đan đang kéo Hàn Vy Anh ra một góc hỏi nhỏ:
- Vy Anh, chị bảo em đến đây một mình kia mà, sao còn dẫn theo Từ trưởng phòng vậy?
Nó bối rối:
- Xin lỗi chị Linh Đan. Thực ra em một mình đến đây nhưng giữa đường xe lại bị hỏng , may mà gặp anh Khải Nam. Hơn nữa càng đông càng vui mà, anh Khải Nam còn là bạn của chị em mình nữa, để anh đi cùng chị nhé!
Linh Đan ôm trán. Tất nhiên cô biết càng đông càng vui rồi, nhưng cô cần gì đông vui đâu, cô đang muốn làm mai mối mà.
Thế là kế hoạch của Alex và Linh Đan đã chính thức đổ bể.
Hà An Nhiên nhìn nó với ánh mắt thách thức, quay sang ôm cánh tay hắn, cười nói:
- Dù sao tất cả mọi người cũng đã ở đây rồi. Chúng ta cũng nên tìm chỗ nào chơi thôi, đừng có đứng nhìn nhau như thế. À, ở đây cũng có trường bắn đấy. Không biết mọi người có hứng thú với bắn súng không?
- Được đấy! Lâu lắm rồi tôi cũng không luyện tập bắn súng, hôm nay có cơ hội phải thử mới được. - Linh Đan là người đầu tiên hưởng ứng.
- Chiều theo ý vợ yêu vậy - Alex nói.
- ...
Thấy tất cả mọi người đều nhiệt tình tham gia mà nó thì không nói gì, Hà An Nhiên càng được thể vênh mặt lên:
- Hàn thư ký, ý kiến của cô thế nào?
Nó nở một nụ cười khuynh thành đáp lại ánh mắt đầy thách thức kia:
- Tôi thì thế nào cũng được. Theo ý kiến của mọi người đi.
- Được. Vậy chúng ta đến trường bắn thôi. - Hà An NHiên vui vẻ nói nhưng trong lòng nghĩ thầm: "Hàn Vy Anh, cô nghĩ cái gì cũng giỏi hơn tôi sao? Tôi chính là con của Hà Quốc Phong, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam. Tôi không tin là cô có thể đánh bại được tôi đâu."
Sân bắn của Tuyết Ái Lạc Thành có kích thước rất lớn, diện tích khoảng m, trong đó có sân bắn tiêu chuẩn, mỗi sân đều được thiết kế chuyên nghiệp, các loại súng cũng được trang bị rất đầy đủ. Bên trong khu vực đó còn có triển lãm các loại súng như súng lục, súng trường, súng máy và hàng trăm các loại vũ khí khác.
" Pằng, pằng, pằng". Tiếng súng nổ giòn rã trên sân bắn. Kết quả đấu súng như sau:
Vòng : Hà An Nhiên: , Alex: , Linh Đan:
Vòng : Hà An Nhiên: , Alex:, Linh Đan:
Vòng : Hà An Nhiên: , Alex: , Linh Đan:
Còn người còn lại, trừ Khải Nam không biết bắn súng ra thì nó và hắn không thèm đấu.
- Hu hu, quả là mấy năm không tập luyện bây giờ em xuống cấp thật rồi. - Linh Đan nói.
- Không sao đâu, nếu em thích thì về sau anh sẽ thường xuyên dẫn em đến đây bắn, chắc chắn em sẽ lại giỏi lên thôi. - Alex dỗ dành rồi quay sang Hà An Nhiên. - Hà tiểu thư không ngờ lại chơi giỏi đến như vậy, lần này chúng ta bằng điểm nhau rồi.
- Alex thiếu gia quá khen. Thực ra trình độ của tôi cũng bình thường lắm. Hàn thư ký, cô có muốn lên solo với tôi không?
Nó đáp:
- Cô muốn solo với tôi? OK, vậy mời cô lên bắn trước.
- Thế tôi không khách sáo đâu nhé!
Nói rồi Hà An Nhiên đeo kính bảo hộ và tai nghe lên, sau đó liền dứt khoát giơ súng ngắm bắn. Tư thế của cô nhìn vào rất đúng tiêu chuẩn, chí ít cũng đã có vài năm luyện tập bắn súng.
" Pằng, pằng, pằng"
Hà An Nhiên bỏ súng và đồ bảo hộ xuống, nhìn lên màn hình hiển thị kết quả: , ,
Quả là một kết quả không tồi!
Nhưng nó không hề lung lay bởi kết quả gần như hoàn hảo đó. Nó đi đến vị trí bắn, không mặc đồ bảo hộ mà trực tiếp cầm súng lên bắn
" Pằng, pằng, pằng"
Màn hình lập tức hiển thị kết quả: , , .
Số điểm tuyệt đối! Mọi người lập tức há hốc mồm( trừ hắn)!
Sao có thể?
- Chắc chắn là có gì đó sai sót ở đây! - Hà An Nhiên kêu lên
Nó nghiêng đầu nhìn cô ta. Đã như vậy rồi mà còn không chịu nhận thua sao?
Trên sân bắn lại vang lên tiếng " Pằng, pằng, pằng".
Màn hình lại hiển thị con số: , , .
Lần này thì Hà An Nhiên không thể nói gì được.
Tiếng nhạc vang lên khắp trường bắn. Chỉ khi nào có người bắn được số điểm tuyệt đối thì hệ thống mới mở nhạc. Đầu nó bỗng xuất hiện toàn dấu "?". Sao nhạc này nghe quen thế nhỉ? Hình như nhạc xổ số kiến thiết. Cái hệ thống này cũng quá hài hước đi.
Linh Đan nhìn nó như một vị thần:
- Trời ơi! Bao lâu nay mình ở cùng với một thiên tài bắn súng mà mình không biết đó!
Alex còn bộc lộ cảm xúc một cách " khủng khiếp" hơn:
- Vy Anh, em là idol của lòng anh.
Khải Nam nhìn nó tán thưởng:
- Em làm anh kinh ngạc đấy!
Hắn chỉ nhìn nó mà không nói gì. Nhưng trong ánh mắt hắn có một thứ gì đó khó diễn tả bằng lời.
Hà An Nhiên không chịu được cảm giác tất cả mọi người đều hướng về phía nó nên cô ta tìm cách nói lái sang chuyện khác
- À, mọi người biết không, ở đây cũng có trường đua ngựa đấy. Mọi người có muốn thử không?
Không ngờ ý kiến này của cô ta được Hàn Vy Anh hưởng ứng nhiệt tình nhất. Bình thường bây giờ ở Hoàng Gia Anh đang tổ chức cuộc thi đua ngựa Hoàng Gia. Năm nào nó cũng cùng hai anh trai của mình tham dự cuộc thi này, nhưng năm nay thì không thể. Khi nghe đến hai chữ " đua ngựa" nó bỗng cảm thấy nhớ gia đình của mình. Còn hắn, tuy không nói gì nhưng trong lòng thầm ghi nhớ: " Hóa ra sở thích của cô ấy là đua ngựa".
Sau khi tất cả mọi người thay đồ xong lập tức trở lại sân đua. Bỗng nó nghe thấy tiếng hú hét của mấy cô gái. Quay lại, nó kinh ngạc đến mức suýt nữa đột quỵ. Hắn mặc đồ kỵ sỹ màu đen, không đội mũ bảo hiểm, thân hình cao lớn ngồi thẳng lưng trên con ngựa cao to làm nổi bật vẻ đẹp trai và sự quyến rũ của hắn. E hèm, mặc dù nó luôn thừa nhận là mình không đến mức mê trai lắm nhưng lần này thì không thể thừa nhận nữa rồi!
Bỗng ai đó vỗ vào vai nó
- Có ai định cưa người ta nhưng chưa kịp giơ cưa lên đã bị người ta làm cho nghiêng ngả rồi kìa!
Nó nhìn Alex một cái rồi bỏ đi, để cho anh chàng ở đó tự kỷ một mình: " Được lắm, lần đầu tiên bổn thiếu gia biết cảm giác bị bơ là như thế nào."
Hà An Nhiên chọn cho mình một con bạch mã vì cô ta cho rằng nó sẽ khiến mình trở nên thanh lịch hơn khi kết hợp với bộ kỵ sỹ màu trắng và đôi khuyên tai màu bạc. Trông Hà An Nhiên lúc này như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
- Ôi, cô gái này là ai vậy, trông thật xinh đẹp!
- Đúng vậy đó, quả thực là một mỹ nhân!
- ...
Hà An Nhiên tự tin điều khiển con ngựa tiến ra đứng bên cạnh hắn. Hôm nay cô chắc chắn là người nổi bật nhất. Nhưng khi nhìn sang phía nó thì cô đã sai thật rồi. Hôm nay nó chọn một con ngựa màu nâu hạt dẻ, trên người mặc bộ đồ da, mái tóc xõa tung bay trong gió. Nhìn nó lúc này thật không khác một nữ vương cao ngạo, khiến con ngựa hung hăng đến mấy cũng phải cúi đầu trước sự điều khiển của nó. Tất cả vẻ đẹp trong sáng của Hà An Nhiên đều bị vẻ đẹp quyền quý và khí chất của nó đánh bại.
Cô ta không đành lòng!
Khi tất cả mọi người đều đứng ở vạch xuất phát, chủ trường đua bắt đầu phổ biến quy tắc.
- Mọi người xuất phát từ đây đến địa điểm được đánh dấu cách đây m rồi quay lại. Ai về đến vạch xuất phát đầu tiên là người chiến thắng.
Nói rồi ông ta nhìn tất cả các con ngựa trước mặt mình một lượt. Đến con ngựa của nó ông chợt dừng lại nhìn trong ít phút, trong ánh mắt là tia bối rối xen lẫn ray rứt.
" Người chủ trường đua ngựa này hình như có điều gì đó muốn nói với mình sao?" Nó nghĩ thầm.
Nhưng khi tiếng súng vang lên báo hiệu cuộc đua bắt đầu, nó lập tức quên đi nghi vấn của mình. Những con ngựa lao nhanh thân mình trên đường đua như cung tên vừa thoát ra khỏi dây cung phi lên phía trước. Nó và hắn lập tức tỏ ra thần thái " chuyên nghiệp" của mình, bỏ xa những người khác, vun vút lao về phía trước với tốc độ chóng mặt. Sắp đến vạch được đánh dấu, nó ghì cương ngựa lại để giảm tốc độ. Nhưng sao lại không được thế này?
Hắn luôn đi song song với nó, tưởng rằng nó không biết cách nên lên tiếng nhắc nhở:
- Hàn thư ký, giảm tốc độ lại.
- Tôi... tôi không giảm được.
- Sao? - Mặt hắn biến sắc.
Con ngựa đang lao nhanh và còn nhanh hơn nữa, dường như đã mất kiểm soát !
Phía trước chính là một thác nước!
Nó nhắm hai mắt lại, chờ đợi điều sắp xảy ra.
" Tùm"
- Vy Anh! - Tiếng mọi người gọi thất thanh. Nhưng chưa kịp định thần lại, họ lại nghe thấy một tiếng "Tùm" nữa.
Lần này là hắn nhảy xuống!
Hà An Nhiên thấy vậy cũng chuẩn bị nhảy theo hắn nhưng bỗng có một cánh tay giữ cô lại.
- Từ Khải Nam, anh làm gì vậy, mau buông tôi ra!
- Thế cô định làm gì? Nhảy xuống đó? Cô có biết bơi không mà đòi xuống đó?
- Tôi... - Cô ta cứng họng - Tôi không biết bơi đấy thì sao? Hàn Vy Anh là người anh yêu đấy, sao không xuống cứu cô ta đi! Hay chẳng lẽ anh cũng không biết bơi ?
Thấy cô gái này không còn ý định nhảy xuống nữa, Khải Nam mới buông tay ra, lạnh lùng đáp:
- Hà An Nhiên, cô không hiểu tình yêu là gì rồi. Yêu là cho đi, là mong muốn thấy người đó hạnh phúc, không có nghĩa là bắt buộc người đó phải ở bên mình. Hôm nay tôi không nhảy xuống không có nghĩa là tôi bỏ mặc cô ấy mà là vì tôi chắc chắn rằng ở bên Trịnh tổng cô ấy sẽ .... luôn an toàn !
Hà An Nhiên ngẩn ra, trong mắt lóe lên điều gì đó nhưng lại vụt tắt rất nhanh
Quay lại với nam, nữ chính của chúng ta. Giờ nó đang trong tình trạng chết đuối. Nói thật là không phải nó không biết bơi, mà năm rồi nó không luyện tập, thành ra nó cũng không biết có thể nhìn thấy ngày mai không nữa. Bỗng một cánh tay hữu lực giữ chặt lấy nó, đưa nó vào bờ.
" Khụ, khụ". Nó sau khi ho ra một đống nước, cuối cùng cũng bình thường trở lại. Mở mắt ra , thứ đầu tiên nó thấy là khuôn mặt hắn.
- Anh... anh cứu tôi sao?
- Cô đã ổn chưa? - Hắn không trả lời câu hỏi của nó mà ngược lại còn hỏi một câu rất không liên quan.
- Ừm... tôi ổn rồi. Còn anh... anh có sao không?
- Tôi không sao. - Hắn nhàn nhạt trả lời - Trời tối rồi, có lẽ ngày mai chúng ta mới tìm đường lên được, ở đây cũng không có sóng nên không gọi người đến cứu được.
- Ừ. - Nó mệt mỏi trả lời, tự nhiên nó cảm thấy buồn ngủ quá!
- Cô sao vậy? Cô đói à? Hay cảm thấy khó chịu ở đâu? - Hắn nhìn thấy nó như vậy liền lo lắng hỏi.
Nó nhìn hắn. Hắn lúc này trông thật đẹp, giống như hắn của năm trước, cũng yêu thương, quan tâm nó như vậy. Dường như bị trái tim thôi thúc, nó đột nhiên ôm chầm lấy hắn, dựa đầu lên vai hắn, nhắm mắt mơ màng nói:
- Có anh ở đây sẽ không sao!
Sau đó lăn ra ngủ luôn. Hắn nhìn nó và bất giác cười. Đã bao lâu rồi hắn không được cảm nhận cảm giác hạnh phúc này? Nhẹ nhàng cúi xuống, xuống nữa, đến khi hai đôi môi chạm vào nhau.
- Vy Anh, anh yêu em.