'' Chưa từng hết yêu em ", câu nói này, cuối cùng thì nó cũng đợi được.
Hắn biết rõ nó là người con gái đã từng phản bội hắn, khiến một người đàn ông kiêu ngạo như hắn chịu đả kích, vậy mà hắn chưa từng buông tay.
Không phải là nó không muốn cho hắn biết sự thật, mà là nó không muốn để hắn phải hối hận vì năm xưa chia tay quá dễ dàng, cũng là để chứng minh tình yêu của họ dù có trắc trở thế nào, nhất định rồi cũng tìm được nhau.
Nhưng bây giờ xem ra sự thật không còn quan trọng nữa rồi !
Nó nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào :
- Nếu đã là như thế, từ bây giờ ở chỗ này của anh, không được chứa thêm bất kỳ người con gái nào nữa
Hắn cầm bàn tay trắng nõn của nó, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn :
- Cả con gái anh cũng không được sao ?
Cảm giác truyền từ đầu ngón tay khiến cả người nó bỗng chốc tê dại. Hình ảnh đứa bé có khuôn mặt giống hệt Trịnh Y Tử, bập bẹ gọi nó là " mẹ ơi " khiến nó kinh động. Hắn nhanh nhạy nắm bắt suy nghĩ của cô gái nhỏ, bàn tay vòng qua eo nó, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai :
- Thế nào? Có phải muốn có baby rồi không?
Ánh mắt nó mông lung nhìn hắn, căn bản là đang không để ý hắn nói gì. Người nào đó được nước làm tới :
- Nếu em muốn, anh có thể giúp em ngay bây giờ.
Nó bừng tỉnh, vội dùng hết sức đạp chân thật mạnh vào tên vô sỉ đứng bên cạnh mình :
- Sắc lang ! Anh là đồ sắc lang !
- Anh đã làm gì em đâu ? - Ánh mắt ngây thơ vô số tội.
- Còn không phải? Anh vừa dụ dỗ con gái nhà lành còn gì.
- Pháp luật không ngăn cấm anh dụ dỗ vợ mình. Hơn nữa, Vy Anh à...em là con gái nhà lành thật sao?
Nó tức điên :
- Trịnh Y Tử ! Anh đứng lại cho em !
- Em yêu, mặc dù anh rất thích nhưng hành động theo đuổi quá khích này của em cũng khiến anh hơi sợ đấy !
Lửa giận hừng hực cháy trong nó :
- Được lắm ! Hôm nay không bắt được anh tôi quyết không phải con gái nhà họ Hàn.
Cả không gian yên tĩnh bỗng chốc ngập tràn trong tiếng cười đùa ríu rít của đôi bạn trẻ. Người ta nói đúng, tình yêu là liều thuốc thần kỳ có thể khiến cho con người ta trẻ lại.
Ví như tổng tài lạnh lùng như Trịnh Y Tử cũng có ngày chạy đến mất hết cả phong độ.
Hay thiên kim tiểu thư nhà quý tộc như Hàn Vy Anh cũng hò hét khản cả cổ như đang ở sân vận động.
Nhưng có hề chi, bởi sau tất cả tình yêu của họ vẫn trong sáng và đơn thuần như ngày nào.
Trên thực tế, sau khi chính thức " hẹn hò " với nhau, cuộc sống của Vy Anh và Y Tử không có gì thay đổi nhiều so với trước đây. Ngoài việc trở thành " Trịnh thiếu phu nhân tương lai " thì nó vẫn làm tròn trách nhiệm của một thư ký, hằng ngày giúp hắn giải quyết công vụ. Sau khi tan sở thì cùng nhau đi ăn tối, cùng nhau tản bộ ngắm nhìn thành phố lên đèn. Đến đêm thì trở về nhà xem phim hoặc tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Trịnh tổng tuy bình thường anh minh, chính trực, nhưng từ khi có người yêu cũng đã bắt đầu biết " lợi dụng quyền lực ". Không chỉ cho người kê ngay bàn làm việc của Vy Anh ngay trong phòng của mình để tiện cho việc " phòng ngừa tình địch " mà hắn còn bắt nó dọn về biệt thự sống chung cùng hắn.
Đối với việc độc chiếm mãnh mẽ này của đại boss, nó cũng không phản đối. Nói là ở chung nhưng hai người vẫn ở hai phòng khác nhau, mối quan hệ tuyệt đối trắng tinh hơn cả lông cừu.
Thiên Nhi từng lắc đầu ngao ngán về kiểu hẹn hò tại gia này của Vy Anh nhưng đối với nó, đây là cuộc sống mà nó hằng ao ước từ lâu. Chỉ cần một bờ vai giúp nó che mưa che nắng, chỉ cần một bờ vai giúp nó cảm thấy yên bình sau một ngày dài mệt mỏi, tất cả đã quá đủ rồi.
- Vy Anh, Vy Anh
Người nào đó kêu tên nó làm nó bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Ngẩng đầu lên, thì ra là Từ Khải Nam.
- Hàn thư ký từ sau khi trở về hình như hay mất tập chung nhỉ, có phải sắp được uống rượu mừng không ?
Hai gò má nó đỏ bừng. Nhìn mình dạo này giống người đang yêu lắm sao ?
Ánh mắt Từ Khải Nam nhìn nó thoáng qua một tia đau lòng, nhưng rồi anh nhanh chóng trở lại bình thường, hào sảng nói :
- Đi ! Hôm nay anh mời em ăn trưa coi như chúc mừng.
Vy Anh thoáng do dự. Đi ăn trưa với đồng nghiệp tất nhiên là nó luôn hào hứng rồi, nhưng còn con người hay ghen kia...
Nó thoáng nhớ lại lời " đe dọa " của vị tổng tài băng lãnh mấy hôm trước :
" Em nghe cho kĩ đây, từ hôm nay cấm em giao du với bất kỳ người đàn ông nào, nhất là tiểu tử Alex và tên họ Từ kia. Tốt hơn hết là tránh xa trong bán kính m "
" Nếu không thì anh định làm gì ? "
" Hôn chết em "
- Ok là anh mời đấy nhé !
Vy Anh không sợ chết chấp nhận. Ghen là việc hắn, đi ăn là việc của nó, hai chuyện này không hề liên quan đến nhau nha. Hơn nữa không phải hắn cũng toàn đi xã giao với bao nhiêu mỹ nữ sao ? Cho hắn trải nghiệm cảm giác ăn giấm chua một lần cho biết.
Tại nhà hàng, nhìn một bàn toàn món Âu yêu thích, Vy Anh không khách sáo bắt đầu cầm đũa đánh chén. Khải Nam chống tay vào má cười cười :
- Trước mặt anh em không thể tỏ ra ngại ngùng, e thẹn được sao?
- Diễn sâu không có gì vui.
Ánh mắt của Khải Nam lướt qua một tia ảm đạm. Trước mặt mọi người, Vy Anh luôn là một bộ dạng vui vẻ, nhí nhảnh, nhưng thực ra nó luôn giữ khoảng cách, vừa khiến người ta cảm thấy thân thiết, dễ gần lại có gì đó khó với tới. Dường như chỉ khi bên cạnh người đàn ông ấy nó mới thật sự trút bỏ hết lớp phòng bị.
Mặc dù trong thâm tâm, anh đã từ bỏ tình yêu để trở thành một người bạn, nhưng trong tim vẫn còn một chút gì đó thật...đau.
Nhưng Từ Khải Nam anh từ trước đến giờ luôn là người vô cùng lý trí. Nếu đã quyết định buông tay, anh tuyệt đối sẽ không rút lại lời nói.
- Vy Anh em là một cô gái tốt, anh hy vọng em sẽ sống hạnh phúc dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Nó cầm ly rượu vang trên tay, hơi mỉm cười :
- Nè anh đừng làm em sợ nha, nói cứ như anh sắp đi đâu xa lắm ý.
- Không xa lắm, chỉ nửa vòng Trái Đất thôi.
Nó sửng sốt :
- Tại sao lại phải chuyển đến đó?
Từ Khải Nam nhìn sắc mặt Vy Anh, không hiểu tại sao nhìn vào mắt người con gái ấy, anh hiểu nó nghĩ rằng vì nó từ chối nên anh mới quyết định chuyển đi. Mặc dù lý do đúng là như vậy nhưng làm sao anh nỡ để người con gái mình yêu phải cảm thấy khó xử chứ?
- Nhà hàng VAL mở thêm cơ sở ở Australia, anh nộp hồ sơ vào giám đốc điều hành ở đó và trúng tuyển rồi.
Nó ngạc nhiên :
- Thật á? Chúc mừng anh nhé !
Khải Nam cười trừ :
- Cảm ơn em - đoạn anh như chợt nhớ ra điều gì đó - Vy Anh này, em đã bao giờ tự hỏi xem VAL có nghĩa là gì chưa?
- ...
- Là Vy Anh Love.
Nó kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh chàng. Từ hồi làm ở Trịnh Thiên đến giờ, hầu như ngày nào nó cũng đến đây ăn. Đầu tiên là nó chỉ cảm thấy tò mò, tại sao hắn kinh doanh trong lĩnh vực thời trang mà lại đầu tư thêm về mặt ẩm thực. Nhưng ăn ở đây một lần, nó thực sự cảm thấy đồ ăn ở đây rất ngon, hầu như toàn là món nó thích, hương vị lại vô cùng độc đáo. Vy Anh luôn cảm thấy đây dường như là một sự trùng hợp, nhưng nó chưa bao giờ tưởng tượng rằng... Trịnh Y Tử mở ra thương hiệu ẩm thực này, là vì nó. Có phải hắn luôn tin nó sẽ trở về không?
- Anh nói thật chứ?
- Anh đoán thế.
Vy Anh : " ... "
- Từ Khải Nam, em cho anh một phút để rời khỏi đây trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn. À quên, nhớ trả tiền bữa ăn hôm nay nhé!
Sau khi trở về nhà, nghe tin buổi sáng hắn đã đáp chuyến bay xuống Paris để tham gia hội nghị, nó cảm thấy yên tâm phần nào. Cứ tưởng mọi chuyện trót lọt, không ngờ hôm sau vừa ăn mặc chỉnh tề để đến công ty, một dàn anh mặc áo đen cực kì đập chai đã khoanh tay đứng trước cửa :
- Hàn tiểu thư, thiếu gia đã dặn dò từ bây giờ cô không cần phải đến công ty nữa.
Vy Anh cười cười, nghĩ rằng bọn họ vẫn đang nói đùa :
- Các anh không để cho tôi đi thật đấy à?
- Tiểu thư xin cô đừng làm khó chúng tôi.
Nó ngừng cười, quay vào trong nhà gọi điện cho hắn :
- Trịnh Y Tử, anh đuổi việc em là có ý gì ?
- Ý gì thì em tự hiểu. Trưa hôm qua em ở đâu em cũng tự biết.
Nó cứng họng :
- Sao...sao anh biết ?
- Đến cả bạn gái mình ở đâu cũng không quản nổi thì bổn thiếu gia mất người yêu như chơi à?
Nó hết nói nổi. Người đàn ông bá đạo, lạnh lùng trước đây chỉ trong một đêm thay đổi ngay thành một người vừa trẻ con lại hay nhõng nhẽo đến phát bực.
- Bây giờ anh muốn như thế nào?
- Anh chẳng muốn thế nào cả.
Nó tắt máy, mệt mỏi ngã xuống giường. Thực ra thì nó biết đây là lỗi của mình, nó cũng đang muốn dỗ hắn lắm đây. Nhưng ai bảo hắn nói chuyện không có đạo lý như thế chứ. Mặc dù trước đây nó đúng là chưa thấy hắn nói chuyện có đạo lý bao giờ.
Chuông điện thoại vang lên, người đầu dây bên kia không cần nói cũng biết là ai
- Vợ yêu giận rồi à?
- Ai dám giận anh.
- Thôi, cho anh xin. Là anh sai, đừng giận nữa.
Nó cười thầm, thực ra phụ nữ luôn thích những người đàn ông trưởng thành, trầm ổn, nhưng riêng nó lại yêu chết kiểu người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nội tâm lại đáng yêu như một đứa trẻ vậy.
Thấy nó im lặng, hắn tưởng nó vẫn còn giận, xuống nước năn nỉ :
- Đi mà ! Anh có quà cho em ở ngăn kéo thứ hai đấy !
Quà ư? Nó tò mò kéo ngăn tủ ra, bên trong có chiếc hộp màu đỏ hình trái tim rất đẹp. Nhẹ nhàng mở nắp hộp, bên trong là một sợi dây chuyền có đính mặt kim cương màu hồng ngọc hình trái tim tuyệt đẹp, ở chính giữa có khắc ba chữ " VAL ".
- Thích không ?
- Thích lắm !
Ở nước Pháp xa xôi, người nào đó khẽ mỉm cười
- Chiếc vòng này là tự tay anh thiết kế và nhờ thợ kim hoàn nổi tiếng nhất thế giới chế tác. Anh định tặng nó làm quà sinh nhật cho cô bé Vy Anh tuổi. Nhưng tiếc thật, sáu năm sau anh mới hoàn thành tâm nguyện.
- Vậy " VAL " là " Vy Anh Love " đúng không?
- ...
Giọng nó nghẹn ngào :
- Anh không trả lời nghĩa là thừa nhận rồi nhé ! Một năm sau ngày em đi anh vẫn ôm mối tình tan vỡ mà làm quà sinh nhật cho em. Ba năm sau ngày em đi anh cứ ngốc nghếch như thế mà lấy tên em cho thương hiệu ẩm thực của anh. Rốt cuộc Hàn Vy Anh em có gì tốt mà gặp được người như anh chứ?
- Vậy thì em gắng mà đối xử tốt với anh đi !
Nó mỉm cười :
- Được. Từ bây giờ em sẽ tốt với anh gấp một trăm lần trước đây luôn.
Hắn cười, chất giọng cực kỳ dễ nghe :
- Hy vọng là được như thế.
Xong nó như chợt nhớ ra điều gì :
- À tại sao anh lại đặt tình yêu của anh vào nhãn hiệu ẩm thực mà không phải lĩnh vực khác?
- Bởi vì em là cô gái ham ăn nhất mà anh từng gặp.
Nó xịu mặt :
- Thảm thế sao? Nhưng ngoài ham ăn ra em còn ham ngủ nữa
- Ok. Giường tân hôn anh nhất định cho em một chiếc kingsize có khắc chữ : " Vy Anh love " to nhất từ trước đến giờ.
Nó cười khúc khích, tiếp tục " được voi đòi Hai Bà Trưng " :
- Em muốn nhiều thứ nữa cơ.
Hắn thở dài :
- Tiểu Vy Anh à, chẳng lẽ em không biết mọi thứ trong cuộc sống và sự nghiệp của anh đều dành cho em sao? Em nói em hâm mộ Young, em thích nhất bộ sưu tập " You"re my sunshine " của anh, nhưng em có biết chúng được thiết kế là dành cho ai không?
Nó im lặng. Tình yêu của hắn dành cho nó dường như lớn hơn nhiều so với nó tưởng tượng.
- Em yêu anh, ông xã. Em đợi anh về.
Trái tim hắn như có một dòng nước ấm chảy qua khi nghe nó ngọt ngào gọi " ông xã ". Nhưng hắn vẫn cố làm mặt lạnh :
- Không được đến công ty nữa, không được gặp tên họ Từ đó nữa.
- Ok. Từ nay Hàn Vy Anh sẽ là do Trịnh Y Tử nuôi. Anh dám bỏ em, em quyết bám anh đến hết đời luôn.