Dịch : dquynh
Hạnh phúc, là mãi mãi cũng là tạm bợ
Thậm chí sẽ vươn cánh xa bay
Khi hạnh phúc, chớp đôi cánh rộng bay đến
Diễm lệ mà nhẹ nhàng
Uyển chuyển mà thong dong
Khiến cho người yêu nhau lòng sáng như mặt trời
Thế nên
Anh hạnh phúc ...
Em hạnh phúc ...
Khi hạnh phúc xa bay
Lẳng lặng bay đi không chút tăm tích
Như bầu trời mông lung
Có chăng
Chỉ là nước mắt vương nơi khóe mi
Long lanh như ngọc quý
Khiến cho người yêu nhau lòng lạnh như mùa đông
Thế nên
Bay đi rồi
Chờ quay trở lại ...
Đã hơn tám giờ tối, khi đèn bắt đầu được chiếu sáng nơi nơi, rực rỡ muôn màu nhuộm một vẻ phồn hoa lên thành phố, một chiếc xe Bentley màu sẫm sang trọng đã qua cải tiến lướt nhanh như gió trên đường cao tốc.
Khi nhìn thấy Cung Viên chìm dưới ánh trăng nhàn nhạt, ngồi nơi ghế phụ l ái Sầm Tử Tranh không nhịn được rùng mình một cái ...
Khi cửa lớn của Cung gia thông qua thiết bị quét hình nhận diện từ từ mở ra, trong tiếng sóng vỗ thấp thoáng xa xa, Cung Quý Dương nhấn mạnh chân ga chạy vào, một tay hắn vươn ra nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô như muốn truyền cho cô sức mạnh.
'Quý Dương ...'
Giọng cô yếu ớt vô lực như một chú nai con đi lạc trong rừng rậm, bàn tay đang đặt trong tay Cung Quý Dương run run.
Thấy cô như vậy, Cung Quý Dương tạm dừng xe lại, hắn hơi nghiêng người, khi nhìn thấy cô bởi vì quá khẩn trương mà bấu tay hắn thật chặt thì mỉm cười, cầm lấy bàn tay còn lại ủ trong tay mình.
'Tranh Tranh, anh biết em sẽ rất khẩn trương, đừng sợ, thả lỏng một chút, đừng lo lắng suy nghĩ gì cả!'
Giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai mang lại sức mạnh an ủi thật lớn, sự ấm áp từ bàn tay và sự quan tâm của hắn lan dần đến nơi sâu nhất trong nội tâm cô.
Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi sau đó nhắm mắt lại, hàng mi rợp dài nhẹ run rẩy như cánh bướm trong gió mang theo một vẻ đẹp có phần yếu ớt nhưng khi đôi mắt kia mở ra lần nữa, thay vào đó là vẻ sợ hãi và bất lực đến cùng cực...
'Quý Dương, em cũng đã thử rồi nhưng không được, em không có cách nà thả lỏng bản thân được ...' Ngay cả giọng nói cũng run run, không khó nhận ra cô quả thực quá mức khẩn trương.
'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương khoác tay lên vai cô như muốn truyền cho cô thêm sức mạnh.
'Quý Dương, em thấy hay là thôi đi. Hôm nay ... em thật sự chưa chuẩn bị tâm lý tốt ...' Sầm Tử Tranh lúc này chỉ có ý nghĩ rút lui.
Lời của cô khiến Cung Quý Dương bật cười, hắn nắm lấy tay cô, môi dịu dàng đặt lên đó những nụ hôn nhỏ vụn, hơi thở nam tính nhẹ len qua những ngón tay thanh mảnh của cô nhưng lại mang đến tác dụng trấn an cực lớn.
'Tranh Tranh, sớm muộn gì em cũng phải đến Cung Viên, giờ là lúc tốt nhất để em học cách khắc chế sự khẩn trương đó!'
'Nhưng ... nhưng mà em ...'
'Được rồi, đừng có nhưng mà nữa. Tin tưởng anh, cứ giao hết cho anh, lát nữa em chỉ cần đi theo anh, đừng rời khỏi anh là được!'
Vuốt mái tóc dài của cô như vỗ về, hắn nhẹ giọng trấn an, trong đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười.
Sầm Tử Tranh không nói gì nữa nhưng từ trong đôi mắt cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra sự lo lắng vẫn chưa tan.
Cung Quý Dương cười cười, lần nữa cúi xuống âu yếm đặt lên trán cô một nụ hôn, hắn chu đáo cởi áo vest khoác lên người cô, cẩn trọng dặn dò:
'Cung Viên gần núi gần biển cho nên nhiệt độ tương đối thấp một chút, cẩn thận đừng để bị cảm!'
Sầm Tử Tranh hít sâu lần nữa, gật đầu, trên môi gượng gạo nở một nụ cười ...
Khi Cung Quý Dương nắm tay Sầm Tử Tranh chậm rãi bước vào khuôn viên tòa nhà, cô gần như bị sự xa hoa và rộng lớn của Cung Viên dọa đến giật mình. Có thể nói Cung Viên là kiến trúc vận dụng một cách khéo léo nhất địa thế thiên nhiên để xây dựng lên mà cô biết, thật sự tận dụng đến tận mỹ lợi thế gần biển gần núi.
Lúc này tuy đã là buổi tối nhưng cả Cung Viên dưới ánh sáng của vô số ngọn đèn rực rỡ như ban ngày, bất luận là dưới chân hay trên đầu, nơi nơi đều rực rỡ muôn màu như những vì sao lấp lánh khiến cô trong nhất thời có một loại ảo giác như chính mình đang phiêu đãng trên không trung!
'Quý Dương, Cung Viên rộng quá ...'
Sầm Tử Tranh không nhịn được thốt lên một câu khen ngợi từ đáy lòng, chỉ đi ngang một góc vườn hoa mà đã có quá nhiều thứ cô không kịp xem hét.
Cung Quý Dương mỉm cười, âu yếm nhìn cô: 'Vì vậy tối nay em phải theo sát bên cạnh anh, bất luận là anh đi đâu em cũng phải đi theo, biết chưa?'
'Ân!'
Sầm Tử Tranh càng dựa sát vào hắn, thực ra không cần hắn dặn dò cô cũng sẽ làm như vậy.
Chỉ riêng mẹ của Quý Dương đã rất khó đối phó rồi, còn cha của Quý Dương nữa, hoặc là những người khác trong nhà hắn?
Chỉ nghĩ thôi mà Sầm Tử Tranh đã bắt đầu thấy nhức đầu rồi.
'Thiếu gia, ngài về rồi!'
Dì Tề, quản gia lâu năm của Cung Viên cùng một nhóm người làm sớm đã đứng ở cửa chờ đợi, khi bà nhìn thấy bóng của Cung Quý Dương, chính mình cùng những người làm đều cúi người chào.
'Ừ. Hôm nay mọi người đều ở Cung Viên cả rồi?' Cung Quý Dương thuận miệng hỏi một câu.
Dì Tề thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: 'Thiếu gia, ngoại trừ Cung lão thái thái vẫn còn ở Trung Quốc lễ Phật, lão gia và phu nhân, còn có lão gian và phu nhân của Ngải gia, Ngải tiểu thư, mọi người đều đang đợi ngài!'
Ngải tiểu thư?
Sầm Tử Tranh nghe đến danh xưng này, cả người chợt run lên ...
'Ngải Ân Hà?' Cô nhìn Cung Quý Dương thấp giọng hỏi.
Không biết vì sao cô lại cảm thấy có chút sợ hãi khi phải đối mặt với cô gái này ...
Cung Quý Dương nhẹ vỗ vỗ tay cô, nhẹ giọng nói: 'Thả lỏng chút, em với cô ấy nhiều năm không gặp rồi, tối nay cũng nên ôn lại chuyện cũ một chút!'
Sầm Tử Tranh lại bởi vì lời của hắn mà sợ run lên.