Màn đêm vừa buông xuống thì Sầm Tử Tranh đã bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách, mắt không ngừng nhìn lên đồng hồ.
Cung lão phu nhân thấy cô như vậy, cười trêu nói: 'Quý Dương à, con mau trở về thôi, con mà còn không về thì thật sự có người mong đến dài cổ luôn đó!'
'Bà nội ...' Sầm Tử Tranh đỏ mặt ngượng ngùng lên tiếng, cô vội ngồi xuống bên cạnh Cung lão phu nhân, tay khoác lên cánh tay bà, 'Đâu phải cháu đang đợi Quý Dương đâu!'
'Vậy sao?' Con tưởng bà lão này già rồi không nhìn thấy gì sao?' Cung lão phu nhân vẫn giữ giọng đùa cợt.
Mặt Sầm Tử Tranh sớm đã đỏ rực giờ lại càng nóng đến tưởng chừng có thể rán được trứng gà, cô còn đang định nói gì thì lúc này dì Tề bước vào nói: 'Lão phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu gia về rồi!'
Nghe câu nói này Sầm Tử Tranh không chờ được nữa vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ ...
Cung lão phu nhân nhìn theo bóng lưng cô, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền hòa, nhìn thấy hai cháu yêu thương nhau như vậy lòng bà cũng vui lây nhưng lại chạnh lòng nhớ về người chồng đã khuất của mình.
Tài xế vừa lái xe rời đi thì Cung Quý Dương đã nhìn thấy Sầm Tử Tranh như một cánh bướm xinh đẹp bổ nhào đến bên môi hắn liền lộ ra một nụ cười đầy thâm tình, hắn cũng bước nhanh đến, đôi cánh tay vươn ra đón cô vào lòng.
'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh bổ nhào vào lòng hắn, trên mặt không giấu được tình yêu và nỗi nhớ mong.
Cung Quý Dương ôm chặt cô vào lòng, tham lam hít lấy mùi hương thanh mát của riêng cô, sóng mũi cao thẳng trượt trên mái tóc dài mượt của cô, giọng trầm ấm thì thầm bên tai Sầm Tử Tranh: 'Hôm nay có nhớ anh không?'
Sầm Tử Tranh không chút giấu diếm gật đầu, trong lồng ngực rộng rãi của hắn cô mới có cảm giác ấm áp và an toàn.
'Biết anh nhớ em đến mức nào không? Em đúng là tiểu yêu tinh, hại anh ngay cả trong lúc họp cũng thất thần ...' Cung Quý Dương trầm giọng cười, trong tiếng cười tràn đầy tình ý.
Sầm Tử Tranh không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy người chồng yêu của mình ...
Sau bữa tối Sầm Tử Tranh tâm huyết dâng trào chạy đến vườn hoa hái một ít hoa Marguerite về phòng cắm vào lọ hoa, nào ngờ vừa đi đến gần vườn hoa thì cô ngạc nhiên nhìn thấy một người đang ngồi trong nhà kính vườn hoa. Nhìn kỹ lại thì cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy người đó là Cung Doãn Thần, ông đang nhìn đăm đăm về biển hoa Marguerite ánh mắt đăm chiêu, không biết ông đang suy nghĩ điều gì.
Theo bản năng Sầm Tử Tranh muốn rời khỏi nơi đó, dù sao khi một người đang suy nghĩ thì chắc là không thích có người quấy rầy. Nào ngờ khi cô vừa xoay người định bước đi thì cửa phòng kính chợt bị đẩy ra ...
'Tử Tranh, vào đây nói chuyện phiếm với ba một lúc!' Giọng Cung Doãn Thần vang lên sau lưng cô.
Phòng kính trong vườn hoa nằm giữa mảnh đất trồng hoa Marguerite vì vậy khắp trong phòng kính tràn ngập mùi hương thanh mát của hoa Marguerite. Khi Sầm Tử Tranh bước vào, cô cảm thấy tâm tình cực kỳ thoải mái.
'Ba, nhìn ngài hình như có tâm sự!' Sầm Tử Tranh ngồi đối diện với ông, dè dặt hỏi.
Khi về ở Cung Viên, cô cho rằng không ai có bí mật gì đáng nói nhưng lúc này, khi ngồi đối diện với Cung Doãn Thần người cha chồng này thì trong lòng cô dâng lên một cảm giác thần bí, bình thường thấy ông không hay nói chuyện nhưng ánh mắt lại hay toát ra vẻ thâm ảo khó dò, Sầm Tử Tranh biết, người càng như vậy thì càng có nhiều điều ẩn giấu trong lòng.
Cung Doãn Thần nghe con dâu hỏi như vậy, ông mỉm cười, trong nụ cười mang theo một điều gì đó mà Sầm Tử Tranh không nhìn thấu được.
Ông không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà chỉ hỏi lại: 'Ở trong một ngôi nhà như Cung gia, chắc con phải chịu không không ít!'
'Không phải vậy đâu, ba đừng nghĩ vậy!' Sầm Tử Tranh lễ phép đáp lời.
Cung Doãn Thần nhìn Sầm Tử Tranh, ánh mắt vẫn có vẻ khác thường giống như ông đang thông qua cô để nhìn một người khác vậy, ánh mắt này khiến Sầm Tử Tranh có chút không thoải mái và bất an.
'Ba à ...' Cô dè dặt gọi.
Cung Doãn Thần lúc này mới hoàn hồn, ông thu tầm mắt lại, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng hỏi ...
'Tử Tranh à, cha của con trước khi chết có nói lại gì không?'
Câu hỏi này khiến cho Sầm Tử Tranh cảm thấy hết sức kỳ lạ, cô nhẹ lắc đầu nói: 'Con không nhớ nữa, lúc đó con còn nhỏ quá ...'
Cung Doãn Thần gật đầu, trong mắt không giấu được nét tang thương, ngập ngừng một lúc sau đó ông lại hỏi tiếp: 'Vậy ... còn mẹ con, bà có khỏe không?'
Sầm Tử Tranh hơi ngẩn người, sau đó cười trả lời: 'Mẹ con rất khỏe, chỉ là thường than nơi đây không giống như khu phố cũ ở Đài Loan, quan trọng nhất là lúc nào thèm ăn món Thượng Hải chính tông thì không biết ăn ở đâu, chỉ có thể tự mình xuống bếp!'
Môi Cung Doãn Thần câu lên một nụ cười đầy thâm ý, ông chậm rãi lên tiếng, chừng như vẫn còn chìm trong suy tư ...
'Đúng đó, mẹ con chính là như thế nhưng trước đó sức khỏe bà rất suy yếu, chắc là bởi vì cha con tận tâm chăm sóc cho nên sức khỏe mới trở nên tốt như vậy. Lúc đó bà ấy thường sinh bệnh, mỗi khi bà ấy nhập viện, trong phòng bệnh lúc nào cũng có rất nhiều hoa Marguerite, giống như muốn dời cả vườn hoa Marguerite về phòng vậy ...'
Sầm Tử Tranh càng nghe càng hồ đồ, đôi mày xinh đẹp càng lúc càng nhíu chặt, lòng cũng theo lời của ông mà rúng động không thôi.
'Ba, ngài rất thân với mẹ con sao?'
Chắc là có giao tình từ trước, bằng không sao ông lại biết nhiều việc tường tận như thế chứ?
Nhưng ... cô thật sự nghe không hiểu ông đang nói gì. Mẹ của cô sức khỏe không tốt? Hơn nữa năm xưa thường phải nằm viện? Những chuyện này sao trước giờ cô không nghe mẹ nhắc đến chứ?
Cung Doãn Thần chừng như phát hiện ra hành vi của mình có chút luống cuống, ông vội đè nén nỗi xúc động trong lòng xuống, nhàn nhạt nói: 'Ồ, nếu như ta không có nhận nhầm, thì cha của con tên là Sầm Dực Hiên, đúng không?'
Sầm Tử Tranh gật đầu.
'Vậy thì đúng rồi, lúc ta còn trẻ đã từng bị một cơn bệnh nặng, là cha con cứu sống ta, ông ấy là bác sĩ chủ trị của ta!' Cung Doãn Thần như nhận ra nghi vấn trong mắt cô, ông lên tiếng giải thsich.
Nhưng ông càng giải thích thì Sầm Tử Tranh càng nghi hoặc, 'Bác sĩ chủ trị? Ba, ý của ngài nói là, cha con đã từng làm bác sĩ sao?'
Câu hỏi này của cô khiến Cung Doãn Thần thực sự sửng sốt, ông hỏi ngược lại: 'Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ cha mình làm nghề gì con cũng không biết sao?'
Sầm Tử Tranh lắc đầu: 'Về chuyện cha con đã từng làm bác sĩ con thật sự không biết chút gì, mẹ cũng chưa từng nhắc qua với con, con chỉ biết cha con là một công chức rất bình thường thôi!'
Cung Doãn Thần nghe vậy cười khổ lắc đầu, ông nói một cách dứt khoát: 'Không đúng! Cha của con - Sầm Dực Hiên là một bác sĩ rất nổi tiếng của khoa tim mạch ở Thượng Hải!'