'Tử Tranh ...' Trong mắt Cung Quý Dương thoáng qua nét kinh ngạc, hắn bước vội về phía cô, ôm chặt cô vào lòng, đau lòng cực kỳ khi cảm nhận được người phụ nữ trong lòng mình đang run rẩy.
Cơn gió lạnh đầu xuân tuy rằng không quá khắc nghiệt, dù cây cỏ không ngừng xao động nhưng Sầm Tử Tranh run rẩy đến mức này rõ ràng là cực kỳ không thích hợp.
'Quý Dương ...' Cảm nhận được hơi thở và vòng tay quen thuộc, đôi môi anh đào run khẽ, như muốn nói gì đó lại thôi.
'Tranh Tranh, có chuyện gì vậy?' Cung Quý Dương rất nhanh đã nhận ra trạng huống của cô có gì đó không thích hợp, đôi mắt tà tứ chợt thoáng hiện sự sốt ruột và lo lắng.
'Quý Dương, em ...' Trong mắt cô thoáng qua một tia bi thương và nản chí rồi có lẽ là do quá kiệt sức, cô ngất đi trong tay Cung Quý Dương ...
Cũng là một đêm trăng, cũng là một căn biệt thực, khác chăng là người trong căn biệt thự.
Khi Thư Tử Hạo từ trong giấc ngủ trầm trầm nặng nề tỉnh dậy, sự lạnh lẽo khác thường trong căn phòng khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, nơi trước ngực có chút lạnh khiến hắn ngạc nhiên nhìn lại chính mình thì càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy trên người không một mảnh vải. Đây là chuyện gì chứ?
Đầu nhức như búa bổ, càng giống như kiệt sức sau khi say rượu phóng túng quá độ nhưng hình như có gì đó không bình thường.
Cơn đau đầu khiến hắn thống khổ rên lên một tiếng, trong mơ hồ hắn như ngửi được một mùi thơm như có như không, càng hoang mang hơn khi nhìn thấy bên gối rơi rụng mấy sợi tóc dài.
Tử Tranh?
Cái tên đầu tiên xẹt qua trong đầu hắn. Là cô, đúng vậy, mùi hương thanh mát u nhã này là của riêng cô!
Tối hôm qua ...
Day day thật mạnh huyệt Thái Dương của mình, trong đầu hắn lướt qua những mảnh ghép rời rạc ...
Ánh mắt khiếp sợ cực kỳ của một người phụ nữ, tiếng quần áo bị xé toạc, sự mềm mại dưới thân, còn có dục vọng không thể phát tiết ...
Trong mắt Thư Tử Hạo thoáng qua một tia hoảng hốt, hắn nhặt vội quần áo, hỗn độn khoác lên trên người.
'Tĩnh Nghiên, Tĩnh Nghiên ...'
Giọng nói trầm thấp mang theo một tia lo lắng vang khắp căn biệt thự nhưng hoàn toàn không có một tiếng đáp lời.
Cửa của từng căn phòng một đều bị mở ra, cho đến khi mở ra cửa của một căn phòng, thân hình thon dài của Thư Tử Hạo chợt khựng lại, những gì hiện ra trước mắt khiến hắn thật không dám tin.
Đây vốn là căn phòng dành cho Tĩnh Nghiên, nhưng ngay lúc này trong phòng thật lạnh lẽo, chăn gối được xếp chỉnh tề nhưng hoàn toàn chẳng có hơi người.
Thấp giọng rủa thầm một câu, Thư Tử Hạo bước nhanh vào phòng, mở ra cửa tủ quần áo ... đúng như hắn nghĩ, tủ quần áo hoàn toàn trống rỗng.
Tĩnh Nghiên đã đi rồi!
Đi thật lặng lẽ, không một tiếng giã từ cũng như cô đã từng lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn ...
Cung Viên
Lại là một buổi bình minh nắng ấm, mùa xuân đang đến gần như mang đến cho nhân loại sự sống và hy vọng. Ánh mặt trời ấm áp xua tan cái lạnh của mùa đông giá, cây cỏ cũng bắt đầu nảy lộc đâm chồi.
Cộc cộc cộc
Cửa phòng ngủ vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, không nghe tiếng trả lời, người đứng ngoài cửa liền tự động đẩy vào.
Người vừa bước vào là Trình Thiến Tây, trên tay bà là một khay thức ăn.
'Quý Dương ...' Bà nhìn đứa con trai vẫn luôn túc trực bên giường, ánh mắt đăm đăm dõi theo Sầm Tử Tranh vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
'Mẹ, sao phải phiền mẹ tự bê lên thế này?' Tiếng gọi của Trình Thiến Tây làm Cung Quý Dương bừng tỉnh, hắn nhìn mẹ mình, nhẹ giọng nói.
'Mẹ không yên tâm nên muốn đến xem sao. Bác sĩ Từ nói sao vậy con?' Trình Thiến Tây nhìn con trai và con dâu, ánh mắt có chút thương xót.
'Không có gì đáng ngại, chỉ là bị sợ hãi quá độ mà thôi!' Cung Quý Dương tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt, sự lo lắng không giảm đi chút nào.
Trình Thiến Tây nhẹ thở dài một tiếng, 'Sao lại như thế chứ? Sáng hôm qua lúc con bé ra khỏi nhà còn tốt lắm mà!'
Cung Quý Dương nghe mẹ nói vậy, ánh mắt chợt tối lại, hắn không nói gì thêm mà đứng dậy bước ra cửa, dặn dò người làm mấy câu. Không lâu sau đó, mấy người vệ sĩ ăn mặc như người thường xuất hiện trước mặt hắn.
'Cung tiên sinh!' Mấy vệ sĩ cung kính cúi người lên tiếng chào.
Cung Quý Dương trầm giọng hỏi, sắc mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ: 'Ngày hôm qua là nhóm các ngươi phụ trách sự an toàn của phu nhân?'
'Dạ, Cung tiên sinh ...' Hô hấp của mấy người vệ sĩ dần trở nên dồn dập.
'Sáng hôm qua sau khi phu nhân rời khỏi công ty thì đã đi đâu?' Giọng Cung Quý Dương càng lúc càng lạnh.
Những vệ sĩ dè dặt trả lời: 'Chúng tôi thấy phu nhân đi ... đi đến đường Sachens ...'
'Cái gì?' Mắt Cung Quý Dương chợt rút lại, trong đáy mắt càng thêm thâm trầm, 'Ta chắc đã có nói qua nơi nào thì phu nhân không được đến!'
Giọng hắn không cao nhưng như một ngọn roi quất lên người những người vệ sĩ.
'Cung tiên sinh, chúng tôi không dám ngăn phu nhân lại ...' Những người vệ sĩ sợ run, lập cập lên tiếng giải thích.
Ánh mắt Cung Quý Dương chợt híp lại, trong đáy mắt thoáng qua một tia hàn ý khiến người ta không rét mà run, sau đó hắn ấn một phím trên điện thoại ...
'Cung tiên sinh, xin ngài, cho chúng tôi thêmm cơ hội. Cung tiên sinh ...' Trên mặt ai nấy đều không giấu được nét sợ hãi.
Chỉ trong tích tắc, ba người đàn ông trong bộ tây trang màu đen, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng đã nghiêm chỉnh đứng trước mặt những người vệ sĩ.
'Đem đám người vô dụng này đi cho khuất mắt ta. Ta không muốn nhìn thấy họ nữa!' Cung Quý Dương nắm chặt bàn tay, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
'Dạ, Cung tiên sinh!'
Ba người áo đen cung kính đáp lời sau đó không nói thêm gì nữa lôi những người vệ sĩ kia ra ngoài.
'Quý Dương, ta biết con lo lắng cho sự an nguy của Tử Tranh nhưng cũng đâu cần làm đến mức tuyệt tình như thế!' Trình Thiến Tây đứng bên cạnh chứng kiến một màn này từ đầu đến cuối, bà bất nhẫn than dài một tiếng.
Cung Quý Dương bước đến bên cạnh giường Sầm Tử Tranh, lẳng lặng ngồi xuống, bàn tay to nhẹ vuốt ve gương mặt trắng nhợt của cô, một lúc sau mới điềm đạm nói: 'Con thật hận mình không có ở bên cạnh Tranh Tranh, thậm chí đã xảy ra chuyện gì con cũng không hay biết chút nào ...'
Ánh mắt âm hàn vừa nãy đã hoàn toàn bieesnb mất, chỉ còn lại tình yêu và sự đau lòng.
Trình Thiến Tây làm sao không biết tâm tình của con trai chứ nhưng bà chỉ còn cách nhẹ giọng khuyên bảo: 'Quý Dương, từ tối qua đến giờ con cũng chưa chợp mắt, cũng không ăn uống gì, như vậy rất có hại cho sức khỏe! Nghe lời mẹ, đi nghỉ ngơi một chút đi, ở đây có mẹ trông chừng cho Tử Tranh là được rồi!'
Cung Quý Dương không trả lời bà, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh, âu yếm đặt lên môi hôn.
Trình Thiến Tây thấy vậy, biết có nói gì lúc này con trai cũng không nghe lọt tai, bà chỉ thở dài một tiếng lẳng lặng rời đi.
Nào ngờ khi cánh cửa phòng vừa khép lại thì người vẫn đang nằm trên giường từ tối qua rên khẽ một tiếng sau đó đôi mi dài nhẹ rung động ...
'Tranh Tranh ...'
Cung Quý Dương không dấu được sự vui mừng trên mặt và cả trong giọng nói, hắn cúi thấp đầu, nhẹ giọng gọi tên cô.