'Quý Dương, để em đi bệnh viện, em phải đến đó kiểm tra mới được, anh hiểu mà!' Sầm Tử Tranh bấu lấy cánh tay Cung Quý Dương, giấu không được sốt ruột nói.
Cung Quý Dương nhìn vợ, trong mắt đầy đau long, đôi tay hắn giữ chặt lấy vai cô, nhẹn giọng nói: 'Tranh Tranh, em trước bình tĩnh lại đã. Giờ đã khuya vậy rồi, đợi sáng mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện. Chúng ta mời bác sĩ Từ đến đây giúp em kiểm tra trước, được không?'
Nghe vậy Sầm Tử Tranh mới bình tĩnh trở lại, để mặc Cung Quý Dương dìu mình về phòng.
'Tranh Tranh, anh bảo với người làm một tiếng, em ngoan ngoãn đợi ở đây thôi!'
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu Cung Quý Dương mới yên tâm bước ra ngoài. Khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, sự ôn nhu trong đáy mắt thoáng chốc biến mất chỉ còn lại một tia âm lãnh sắc bén.
Hắn lấy điện thoại ra, ấn một loạt con số, sau khi nghe đầu kia có tiếng tả lời, hắn liền lạnh lùng lên tiếng, 'Nghe kỹ, lập tức tra cho tôi hành tung của Khương Tĩnh Nghiên!'
Trong phòng ngủ chính lúc này đã đứng đầy người, Cung lão phu nhân, hai vợ chồng Cung Doãn Thần, cả mẹ và em trai của Sầm Tử Tranh cũng có mặt, trên mặt ai nấy đếu có chút sốt ruột.
'Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?'
Sầm Tử Tranh cũng nhìn bác sĩ không dám chớp mắt, sắc mặt có chút lo lắng.
'Cung tiên sinh, Cung phu nhân, chúc mừng hai vị!' Bác sĩ cười hiền hòa nói.
'Bác sĩ, ý của ông là ...' Sầm Tử Tranh chống tay ngồi dậy, tâm trạng phức tạp lắp bắp hỏi.
Cung Quý Dương nhẹ vỗ vai cô như trấn an, thuận thế đỡ cô ngồi dậy.
Bác sĩ cười nhẹ: 'Đúng vậy, Cung tiên sinh, Cung phu nhân mang thai!'
'Tốt quá!'
Bốn phía không khỏi vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm. Trình Thiến Tây là người có phản ứng đầu tiên, 'Tử Tranh à, vậy tốt quá rồi. Mau nằm xuống đi đừng để bản thân mệt quá!'
'Đúng đó đúng đó! Tử Tranh à, đây đúng là tin tốt lành của cả nhà chúng ta. Bà nội tối nay chắc là vui đến không ngủ được đây!' Cung lão phu nhân cười đến không khép miệng lại được.
Cung Quý Dương cũng không dấu được niềm vui trong đáy mắt, rõ ràng hắn cũng cực kỳ kích động, 'Bác sĩ, cám ơn ông ...' Sau đó nhìn về phía quản gia, 'Tiễn bác sĩ dùm tôi!'
Bác sĩ vừa định theo quản gia rời đi thì chợt bị Sầm Tử Tranh gọi lại, 'Bác sĩ, xin đợi một chút!'
Đợi bác sĩ quay lại, Sầm Tử Tranh ngập ngừng giây lát rồi mới lên tiếng: 'Bác sĩ, xin hỏi cục cưng ... có khỏe mạnh không?'
Chần chừ một lúc Sầm Tử Tranh mới thốt được thành lời, có trời biết, cô lo lắng vấn đề này đến thế nào.
'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương lo lắng nhìn vợ.
Bác sĩ và những người xung quanh hơi sửng sốt một chút, bác sĩ Từ hòa ái cười: 'Cung phu nhân, xin bà yên tâm. Vừa nãy tôi có kiểm tra rồi, thai nhi rất khỏe mạnh!'
Cung Quý Dương nghe ông trả lời như vậy, càng ôm cô chặt hơn, 'Tranh Tranh, ngoan, đừng cho mình áp lực lớn như vậy, ngày mai anh với em cùng đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng lần nữa!'
Sầm Tử Tranh chỉ cắn cắn môi, nhẹ gật đầu, trong mắt thoáng qua một nỗi khổ sở không nói thành lời.
'Quý Dương, cám ơn anh ...'
'Ngốc à, em là vợ anh, không nên nói "cám ơn" hai chữ này!' Cung Quý Dương nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, 'Anh làm chuyện gì vì em cũng là nên thôi ...'
'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh cảm động đến nói không nên lời, chỉ biết nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào gọi.
Những người xung quanh đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ tưởng cô vì quá vui không kềm được, Trình Thiến Tây liền lên tiếng an ủi: 'Tử Tranh à, con yên tâm đi, quãng thời gian này mẹ sẽ tự mình chăm sóc con, nhất định con và cục cưng sẽ khỏe mạnh bình an, cũng giống như ba đứa nhỏ kia vậy!'
'Bà thông gia, bà thật là có lòng. Vất vả cho bà rồi!'
Bà Sầm xúc động lên tiếng, con gái của bà thật may mắn, không gả lầm người. Tuy rằng hai người từ lúc quen biết đến kết hôn đã trải qua không ít khổ sở nhưng sau khi kết hôn sống hạnh phúc đến khiến nhiều người hâm mộ, nhất là tình cảm mà Cung Quý Dương dành cho con gái bà, thật tốt đến không còn lời nào để nói.
Trình Thiến Tây xua tay, 'Haizz, Tử Tranh là con dâu của tôi, sao nói là vất vả được chứ!'
'Chị ...'
Em trai của Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Dịch bước đến ngồi bên cạnh cô, cười giảo hoạt, 'Chị mà sinh đứa bé này nữa thì chính là đúng ý nguyện của anh rể rồi. Anh Quý Dương vẫn luôn hâm mộ nhà Hoàng Phủ đông đúc nhiều người, chỉ đáng tiếc là ...'
'Đáng tiếc gì chứ? Em đừng đả kích chị mình chứ!' Cung Quý Dương ôm Sầm Tử Tranh đầy che chở nói.
'Đáng tiếc nhà Hoàng Phủ vốn có năm sáu anh chị em, ai nấy đều có con trai con gái, theo em thấy, thế nào cũng không đuổi kịp họ đâu!' Sầm Tử Dịch trêu chị.
'Tiểu tử thối này, thật không biết lớn nhỏ, chỉ biết ăn nói lung tung!' Bà Sầm trách yêu con trai.
Nếu như là ngày thường, Sầm Tử Tranh sớm đã vui vẻ cười nói với mọi cười nhưng hôm nay cô đúng là cười không nổi. Bàn tay nhỏ nhẹ áp lên vùng bụng, theo bản năng như muốn che chở cho báu vật nhỏ bé trong đó.
Ngay lúc đó ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ cửa, sau đó là ba giọng nói non nớt không hẹn mà cùng vang lên ...
'Mẹ!'
'Mẹ!'
'Mẹ!'
Nghe đến ba giọng nói quen thuộc, Sầm Tử Tranh cứ tưởng mình nằm mơ, vội nhìn lại thì đã thấy Cung Liệt Thiên, Cung Liệt Diên và Cung Ngữ Hòa ba thiên thần nhỏ cùng lúc bổ nhào vào lòng.
'Các con?'
Lập tức vòng tay ôm lấy ba đứa nhỏ vào lòng, cô vui đến rơi nước mắt không ngừng hôn lên ba gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn như thiên thần kia, 'Sao các con lại quay về?'
'Là ba đón chúng con về, nói là mẹ nhớ tụi con!' Cung LiệtThiên ngẩng đầu trả lời mẹ.
'Ba các con?' Sầm Tử Tranh không khỏi ngẩng lên nhìn Cung Quý Dương. Thấy hành động của cô, Cung Quý Dương biết vợ đang nghĩ gì, hắn cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: 'Tranh Tranh, anh biết em có chuyện không vui, vì muốn em vui vẻ hơn một chút anh bất đắc dĩ mới phải đón ba đứa tiểu quỷ này về. Hừ, vì chuyện này mà Thiên Dục tên kia còn vòi anh một khoản lớn!'
Lần này Sầm Tử Tranh khó mà nén nỗi xúc động, ngực cô như nghẹn lại, sững sờ nhìn chồng mình, nước mắt bất tri bất giác rơi.
Người đàn ông này thâm tình mà chu đáo đến không thể tưởng tượng được, sau khi biết chân tướng sự tình không những không ghét bỏ cô mà còn lo lắng cho tâm tình của cô, thâm tình này cô làm sao đền đáp được chứ. Chuyện này ... vốn là lỗi của cô, là cô xin lỗi hắn mới đúng!