‘Hai đứa tiểu quỷ này, có muốn đi với cha nuôi không nè?’
Cung Quý Dương dù sao cũng là đàn ông, tuy thân thể cường tráng nhưng cũng không thể cứ bế mãi hai đứa bé cứ nhún nhảy suốt trong lòng được, vì vậy anh đành đặt hai đứa bé xuống.
‘Này, cha nuôi rất muốn mang hai con đi du lịch, các con cùng đi với cha nuôi đến Hy Lạp được không? Các con nghĩ xem, cha nuôi đi du lịch một mình rất cô đơn nha, nếu như các con đi với cha nuôi, thứ nhất vừa được xem phong cảnh nè, thứ hai có thể nói chuyện với cha nuôi, như vậy rất vui, được không?’
Cung Quý Dương hào hứng nhìn hai đứa bé nói, như đang cùng bọn chúng thương lượng đại sự vậy.
Hai đứa bé không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười thanh thúy.
‘Cha nuôi bây giờ phải đi, nếu như các con muốn cùng cha nuôi đi thì lại kêu lên một lần nữa, nếu như không kêu thì cha nuôi đi thật đó!’ Cung Quý Dương nói xong liền chậm rãi đứng lên.
Anh thấy lòng mình rất khẩn trương và sợ hãi. Trời ạ! Cho dù anh đối diện với những nguy cơ thương nghiệp lớn đến đâu cũng đều chưa từng sợ hãi và khẩn trương như vậy.
Cung Quý Dương mắt vẫn dán vào hai đứa bé, chân bắt đầu bước lùi về phía sau …
‘Ya … đi … ya … đi …’ Lại là Tiểu Lăng Triệt bắt đầu lên tiếng, mặc dù âm thanh vẫn là mơ hồ nghe không rõ như trước, chừng như cảm giác được Cung Quý Dương cách mình càng lúc càng xa, gương mặt nhỏ nhắn bắt đầu nhăn lại, giống như muốn khóc vậy.
Còn Tiểu Lăng Lạc cũng giống như anh trai mình, bắt đầu lên tiếng bi ba bi bô lần nữa, đôi chân nhỏ không ngừng quẫy đạp nhưng sau đó lại hắt hơi một tiếng nữa!
Cung Quý Dương vui vẻ chạy đến, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa bé …
‘Cha nuôi thích nhất là những thần đồng nhỏ như các con, hai đứa thật ngoan. Vậy được rồi, cha nuôi nhất định sẽ mang con đi theo!’
Nói dứt lời, anh bắt đầu hành động, mà hai đứa bé thì cực kỳ ngoan ngoãn giống như nghe hiểu lời anh nói vậy, vui vẻ bi ba bi bô khua tay múa chân không dứt.
Nhìn hai tiểu quỷ đáng yêu kia, toàn thân Cung Quý Dương tràn đầy sinh lực và động lực, nhưng mà …
Anh ôm Tiểu Lăng Triệt vào lòng, đau lòng và lưu luyến xoa đầu Tiểu Lăng Lạc: ‘Tiểu Lạc, không phải cha nuôi không muốn mang con đi, chỉ là vừa nãy con hắt hơi mấy các liền, cha nuôi sợ con chịu không nổi vất vả trên đường mà sinh bệnh. Tiểu Lạc ngoan nha, phải ở bên cạnh cha mẹ để hồi phục sức khỏe, đợi con khỏe rồi, cha nuôi nhất định sẽ mang con đi du lịch thế giới!’
Tiểu Lăng Lạc không khóc mà chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Cung Quý Dương một cách tò mò khiến anh nhìn mà không đành lòng, sau đó Cung Quý Dương nhét một món đồ chơi vào tay con bé.
Lòng tò mò của trẻ con vốn không mạnh mà sức chú ý cũng rất dễ bị dời đi, không lâu sau Tiểu Lăng Lạc đã quên mất Cung Quý Dương mà mải mê với món đồ chơi mới.
‘Tiểu Triệt, hành trình tiếp theo là đến Hy Lạp, chỉ có con đi cùng với cha nuôi thôi đó!’ Anh kích động tuyên cáo.
Chỉ mất nửa phút, Cung Quý Dương, Tiểu Lăng Triệt, một cái lục lạc và một quả banh da nhỏ đã biến mất khỏi căn phòng.
Không lâu sau đó, Cung Quý Dương loạng choạng chạy trở lại, cầm lấy hai túi tã giấy đặt ở đầu giường sau đó biến mất lần nữa …
Cung Quý Dương trộm đi Tiểu Lăng Triệt rất thuận lợi, từ đó trên suốt chặng đường đến Hy Lạp người ta luôn nhìn thấy một người đàn ông cao to ôm một đứa bé. Có Tiểu Lăng Triệt làm bạn đồng hành, cuộc lữ hành của Cung Quý Dương chưa bao giờ có hứng thú như lúc này …
Qua hai ngày nữa đã là ngày hội công bố thương hiệu Leila-J, Sầm Tử Tranh mấy ngày này bận tối mặt tối mũi, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Cũng còn may là có bà Sầm ở bên cạnh cô, tranh thủ những lúc rảnh rỗi nấu canh dinh dưỡng cho cô uống, hơn nữa còn thỉnh thoảng mang những món điểm tâm ngon lành đến cho cô để cô được ăn nhiều món ngon.
Chỉ có điều, khiến Sầm Tử Tranh luôn cảm thấy không thoải mái đó là, bà Sầm lần nào cũng nhắc đi nhắc lại cái tên Cung Quý Dương, mỗi lần trông thấy cô đều quan tâm truy hỏi xem giữa hai người bọn họ phát triển đến đâu rồi, khiến cho Sầm Tử Tranh càng khổ sở.
Hôm nay, khi Sầm Tử Tranh đã ăn no căng bụng những món ngon mà mẹ mình tự tay làm thì bà Sầm lại bắt đầu nhắc nhở: ‘Bé cưng à, lần trước Quý Dương nói cuối năm nay sẽ kết hôn, ngày tháng các con đã xác định chưa vậy?’
‘Mẹ …!’ Sầm Tử Tranh thầm rên một tiếng, lại bắt đầu nữa rồi!
Sầm Tử Tranh cảm thấy đầu đau quá, cô vội chạy đến đóng cửa văn phòng lại, lầu bầu nói: ‘Mẹ có thể đừng nhắc đến con người đó được không? Phiền chết đi được!’
‘Bé cưng, Quý Dương là con rể tương lai của mẹ, mẹ không nhắc đến nó thì nhắc đến ai đây? Mà nhắc mới nhớ, sao gần đây mẹ không thấy Quý Dương, hai đứa cãi nhau sao?’ Bà Sầm quan tâm hỏi.
‘Ai ya, mẹ, con đã nói qua mấy ngàn lần rồi, con với anh ta không có chút quan hệ nào cả, trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng không có. Mẹ muốn con nói bao nhiêu lần nữa mẹ mới tin đây?’ Sầm Tử Tranh chống tay lên trán, rầu rĩ nói.
Nét mặt bà Sầm hoàn toàn không tin tưởng: ‘Sao có thể không có chút quan hệ nào chứ? Bé cưng, mẹ là người từng trải, nhìn người cực kỳ chuẩn. Quý Dương đứa bé này vừa nhìn đã biết là nó thích con, bằng không vì sao lại đón mẹ đến đây, lại mua nhà cho mẹ, lại giúp em trai con chuyển công tác. Nó làm nhiều như vậy hoàn toàn là để lấy lòng con mà thôi!’
‘Mẹ!’
Trên mặt Sầm Tử Tranh bắt đầu lộ vẻ nghiêm túc: ‘Riêng về căn phòng mẹ đang ở, mua bao nhiêu tiền con sẽ trả lại cho Cung Quý Dương, còn về công việc của em trai, cứ coi như con nợ anh ta một ân tình đi, sau này con nhất định sẽ trả lại!’
‘Con đó, mẹ thật không hiểu nổi con đang nghĩ gì nữa, nhất định là vì con quá chú trọng đến sự nghiệp mà không chịu kết hôn luôn. Nhưng là phụ nữ thì vẫn nên xem gia đình là trọng, hơn nữa, sự nghiệp của Quý Dương đã thành công như vậy rồi, con chỉ cần làm một người vợ hiền của nó là được!’ Bà Sầm lại bắt đầu lên lớp cho Sầm Tử Tranh một bài.