"Này, anh buông chị tôi ra!" Cảnh sát quèn vừa nhìn thấy lập tức giận sôi gan, định tiến lên liền bị những cảnh sát khác ngăn lại.
"Cậu điên rồi, anh ta chính là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, cậu muốn đắc tội với anh ta à?”
"Các người….các người.” Bộ dạng của cảnh sát quèn khóc không ra nước mắt.
Cung Quý Dương lười phải để ý đến mấy người này, ánh mắt không khi nào rời khỏi gương mặt của cô gái lấy nửa tấc. Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn vài sợi tóc mềm phía sau gáy cô, cúi người, tựa đầu vào bên vành tai cô…..
"Anh muốn làm gì? Nơi này là đồn cảnh sát, tôi có thể kiện anh tội vô lễ với . . . . . ." Cơ thể của cô không khỏi run lên, cô phóng tầm mắt của mình về phía mấy anh cảnh sát kia, tựa như muốn cầu xin sự giúp đỡ.
"Không nên cử động!"
Âm thanh của Cung Quý Dương đột nhiên trở nên cương quyết, bàn tay càng thêm dùng sức siết chặt lấy eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích được.
Phảng phất, anh cảm nhận được mùi hương thoang thoảng, thẩm thấu vào tận đáy lòng.
Anh không khỏi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi…….
Như thể mùi hương này tràn vào mũi anh, thấm vào lục phủ ngũ tạng, nhuộm lấy nội tâm anh, cũng quấy nhiễu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng………
Tim của anh, không khỏi dâng lên hàng loạt cơn tê dại……..
Ngước mắt lên, mọi thứ đã thay đổi.
Con ngươi sâu thẳm, tràn đầy sự độc đoán!
Cảm giác hưng phấn giống như mỗi lần anh đối mặt với những dự án đầu tư!
Tròng mắt đen, thoáng qua một tia không khác biệt hứng thú là mấy.
"Qủa nhiên em vẫn giống như trước kia, mùi hương thơm ngát làm cho anh nổi điên!” Cung Qúy Dương mê muội thì thầm bên tai cô.
Vậy mà sau một khắc.
"Bộp" một tiếng!
Mọi người xôn xao, chỉ thấy cô gái phẫn nộ đem túi da hung hăng đập vào đầu Cung Quý Dương!
"Ưmh, đáng chết! Đau lắm đó!”
Cung Quý Dương nhíu mày xoa đầu, không ngờ cô lại dùng đến chiêu này. Đầu của mình bất thình lình bị chiếc túi xách của cô thân mật “KISS” một cái.
Cô gái xinh đẹp cười lên một tiếng, dường như trong tiếng cười còn mang theo sự châm chọc cùng khinh thường: “Như thế nào, anh cũng biết đau à? Tôi còn tưởng rằng da đầu của anh cũng dày như da mặt, đã được luyện thành kim cương, không biết đau là gì rồi! Tôi cảnh cáo anh….anh còn quấy nhiễu tôi nữa, coi chừng cả cái xác của anh cũng không ai tìm ra!”
Toàn bộ người trong đồn cảnh sát hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả mồ hôi lạnh trên đầu anh cảnh sát quèn cũng bắt đầu chảy xuống.
Mẹ ơi, từ khi nào thì bà chị của anh lại trở nên dũng mãnh như vậy? Cũng chưa đến mức phải ra tay tàn nhẫn với tên trộm xe như thế chứ, nói sao đi nữa thì người ta cũng là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, đắc tội không nổi đâu.
Cung Qúy Dương đợi cô nói xong, lạ một điều là cũng không nổi giận. Trên gương mặt anh tuấn giương lên nụ cười tươi rói làm người khác hoa mắt, dạt dào tình cảm, khiến người ta không cẩn thận sẽ bị xoáy sâu vào. Đôi con ngươi tĩnh lặng, sắc bén như Ưng, sít sao khóa chặt đôi mắt lóng lánh như sao trời của cô.
“Cái cục trưởng cục cảnh sát gì đó, tới đây!” Anh giương giọng nói tà mị lên một lần nữa, nhìn đăm đăm vào mặt mũi của cô gái, ánh mắt chưa từng rời đi một phút giây nào.
"Cung tiên sinh, ngài gọi!" Cục trưởng cục cảnh sát lập tức đi tới sau lưng Cung Quý Dương, cực kỳ khép nép.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt quật cường của cô gái, khóe môi Cung Qúy Dương nhếch lên, thoáng qua một tia hứng thú:
"Hành động mới vừa rồi của cô ấy, tôi có thể thưa kiện phải không!”
Cái gì?
"Không sai, Cung tiên sinh!" Cục trưởng cục cảnh sát lau mồ hôi lạnh nói.
.................
"Này! Anh là con chim Khổng Tước đực hả, anh cho rằng mình có tiền là có thể tuỳ ý hành động sao? Anh kiện tôi? Tôi còn muốn kiện anh hơn đấy, anh trộm xe của tôi chưa tính, còn biến nó thành cái dạng gì nhìn cũng không ra, món nợ này chúng ta ra tòa tính toán một phen!” Cô gái vừa nghe thấy, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, đáng chết, tên ác ôn này lại muốn kiện ngược lại cô, trả đũa à?
Cung Quý Dương cười ha ha, Khổng Tước đực? Cô thật là biết hình dung!
Anh đi đến bên cạnh cô gái, ánh mắt cười nhạo, nói: “Em thật là không có lương tâm, xe của em sau khi qua một tay anh sửa đổi, tính năng không biết được nâng cấp lên bao nhiêu lần. Còn màu sắc của chiếc xe này, anh không thích nó quá chói mắt nên đổi màu khác, người không có con mắt thẩm mỹ dĩ nhiên là không biết thưởng thức!”
"Tôi không có con mắt thẩm mỹ?” Đôi mắt trong veo của cô gái cơ hồ muốn phun ra lửa. Cô thật sự muốn rút giày cao gót của mình ra, hung hăng nện lên đầu tên đàn ông đáng ghét này mấy cái.
Có gan nói cô không có con mắt thẩm mỹ? Thôi nào, cô là nhà thiết kế thời trang hàng đầu đó! Dám nói cô không có thẩm mỹ!
"Chị,” cảnh sát quèn mắt thấy tình huống như thế rất bất lợi cho chị của mình, lập tức tiến lên nói: "Thôi, nếu xe đã tìm được rồi, chuyện này cũng không cần truy cứu nữa!"
Người đàn ông ngông cuồng này làm cho da đầu của anh cũng cảm thấy tê dại, hơn nữa, bên trong ánh mắt anh ta phảng phất một loại hưng phấn tựa như thú săn, tốt nhất là để cho chị gái mau chóng rời khỏi nơi đây.
"A Dịch," cô gái bất mãn nhìn em trai, nhưng khi vô tình liếc mắt nhìn sang toàn bộ người trong đồn cảnh sát phía sau lưng, dường như bọn họ đang run lên cầm cập, cô tự nhiên cũng hiểu ra được tình cảnh của mình.
Hừ! Cô miễn cưỡng đèn nén lửa giận trong lòng xuống, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Cung Quý Dương lần cuối, cất lời: "Hôm nay coi như anh may mắn, tôi không truy cứu, anh tốt nhất nên về nhà thắp hương bái Phật để đừng đụng mặt tôi lần nữa, bằng không thì tôi chắc chắn anh sẽ không nhìn ra mình nổi đâu!”
Cô nói xong, lập tức cầm lấy túi xách, xoay người bực tức rời đi…..
"Sầm Tử Tranh, chẳng lẽ em không muốn ôn chuyện với anh rồi hãy đi sao?” Cung Quý Dương chậm rãi lên tiếng, anh đột nhiên gọi tên cô gái.
Toàn thân Sầm Tử Tranh rõ ràng hơi khựng lại một chút, cô đứng tại chỗ, một lát sau, quay đầu nhìn về phía Cung Qúy Dương, hàng chân mày thanh tú nhíu lại: “Ôn chuyện? Thật là buồn cười, tôi và anh……có quen biết không?”
Dứt lời, cô liền đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Cung Quý Dương đăm chiêu nhìn theo bóng dáng yêu kiều của Sầm Tử Tranh, một bên khóe môi bất giác nhếch lên, đôi tròng mắt đen sâu thẳm ngưng đọng tựa như có điều suy nghĩ……
"Cung tiên sinh," vừa thấy tình hình đã không còn căng thẳng như trước, cục trưởng cục cảnh sát cười xòa, vừa định nói thêm gì đó liền bị Cung Qúy Dương cắt lời…
“Ở đây hẳn là không còn chuyện gì liên quan đến tôi chứ?”
"Đúng, đúng!"
Cục trưởng cục cảnh sát vẫn chưa nói hết, Cung Quý Dương liền nối gót theo sau, đi nhanh ra khỏi đồn cảnh sát…
Chẳng biết tại sao, em trai của Sầm Tử Tranh – Sầm Dịch, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia dự cảm xấu. . . . . .
Ánh đèn mờ ảo chiếu vào một chiếc Ferrari mang màu sắc quái dị…
Sầm Tử Tranh tức giận ngồi ở trong xe, hung hăng vỗ vào vô lăng, tên đàn ông thối tha, hôm nay thật là xúi quẩy!
Cô đang muốn khởi động máy, bất thình lình cửa xe bên phía tay lái phụ bị một bàn tay to mở ra. Ngay sau đó, một chiếc quần tây bao gọn chiếc đùi rắn chắc thò vào, nhìn xem một chút nữa, Cung Qúy Dương ung dung tự tại, ngồi ngay ngắn ngay bên cạnh cô!
"A…” Đôi mắt Sầm Tử Tranh trừng lớn, cô nhìn Cung Qúy Dương tựa như vừa gặp Qủy: "Ai cho anh lên xe hả? Đi xuống cho tôi!"
Anh ta thật đúng là một tên đàn ông ‘không da không mặt’! Chỉ là, anh ta lên xe của mình làm gì?
Cung Quý dương nhếch môi cười nhạo, lấn người áp sát về phía cô, gương mặt tuấn tú nổi rõ nét tà ác, ngày càng tiến đến gần…..
Hơi thở nguy hiểm, đập vào mặt. . . . . .
"Anh muốn…….tự ôn chuyện với em!” Anh càn rỡ cười lên một tiếng, nuốt gọn ánh mắt hoang mang của cô vào đáy mắt mình.
Ngắm nhìn hình bóng xinh đẹp, từ từ từng bước một tiến vào địa bàn của anh, tựa như một con cừu nhỏ đơn thuần, từng bước từng bước tiến vào hang sói nguy hiểm…
~Hết Chương ~