Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

chương 155: kịch giả tình thật: lấy mật mã (2+3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ui cha, chị à, sao chị lại có thể không nghĩ ra cách chứ —— "

Liên Kiều không nghe theo, cô ôm lấy Mặc Di, làm nũng nói: "Chị dùng hàng đầu thuật đi mà, trong hàng đầu thuật nhất định có cách, đúng hay không?"

Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe thấy vậy, thấp thỏm trong lòng mới buông xuống được, a, đúng vậy, hắn làm sao lại có thể quên điểm này, tuy rằng hắn không hiểu rõ về hàng đầu thuật, nhưng cũng biết trong hàng đầu thuật sẽ phân ra nhiều loại, nói không chừng loại này cũng tồn tại thì sao. Nói như vậy, hắn cảm thấy rất hứng thú nhìn Mặc Di một cái.

Đây quả thực là chuyện lạ thế giới, à không, hiện tượng chứ!

Mặc Di nghe cô nói vậy, lập tức lộ vẻ dở khóc dở cười, cô lắc đầu, "Em gái, cái này không được phép làm, chỉ có phù thủy người đầy oán linh mới làm như vậy!"

"Chị à, người ta thực sự không có cách nào, nếu là mật mã đơn giản thì không nói, nhưng cái này thì em biết đi chỗ nào lấy dấu vân tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước chứ! Nếu ngay cả chị cũng không giúp em, em đây thật đáng thương!" Liên Kiều không ngừng kêu rên, bắt đầu cứng rắn không được là dở trò nhõng nhẽo.

Mặc Di giữ chặt lấy tay cô, mở miệng nói: "Em gái, cái gì chị cũng có thể đáp ứng em, nhưng duy nhất chuyện này không được, thực sự chị có thể tạo ra người khác, nhưng —— nếu không phải trường hợp đặc biệt, cả chị và em sẽ phải gánh hậu quả nghiêm trọng!"

Liên Kiều chu miệng lên, vẻ mặt không cam lòng, "Vậy làm sao bây giờ! Nghe nói hàng năm tứ đại tài phiệt gặp mặt mất rất nhiều ngày!"

Sau khi Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe hai người bàn luận về đề tài này, lập tức không có cách nào tiêu hóa nổi, vì thế liền ngắt cuộc nói chuyện giữa họ lại.

"Từ từ —— từ từ ——" hắn gãi đầu, "Tôi không có nghe lầm hứ? Trong hang đầu thuật thật có thể —— tạo người?"

Vừa nãy hắn chỉ đoán thôi, không ngờ chuyện đó thực tồn tại...

Mặc Di thầm thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Hàng đầu thuật xác thực có thể làm được, loại này pháp thuật thuộc loại linh hàng, thực ra nghiêm khắc mà nói ý nghĩa của nó không phải là tái tạo, mà là một loại di dời linh hồn, không thể nói là tái tạo, chẳng thà nói linh hồn và kí ức hợp vào với nhau thì đúng hơn!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe đến ngốc, trời ạ, chuyện này, đây quả thực đã vượt qua tưởng tượng của hắn.

Mặc Di nói tiếp: "Nhưng điều kiện tiên quyết là có thủ lĩnh thi hang và một số thứ lien quan, như tóc hoặc là máu, nếu không sẽ không linh nghiệm!"

Liên Kiều nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp ——

"Sớm biết vậy thì em đã lấy một ít máu của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ai, bây giờ ngay cả một sợi tóc của anh ta đều không có!"

Mặc Di nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, "Em gái, cho dù em mang những vật liên quan đến Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng vô dụng, khi nãy chị vừa mới nói, loại này chị không thể làm!"

"Chị à —— "

Khuôn mặt Liên Kiều lộ vẻ tuyệt vọng, "Vậy chị nghĩ giúp em cách phá mật mã đi!"

Mặc Di Nhieemxd Dung thấy tình trạng lo lắng của cô, thật sự không đành lòng, liền nhẹ giọng nói: "Thật ra biện pháp cũng không phải không có, chẳng qua —— chắc phải phiền Hoàng Phủ tiên sinh một chút!"

Nói xong, cô nhìn sang bên Hoàng Phủ Ngạn Thương, ánh mắt dịu dàng mang theo ý hỏi.

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ nhàng cười, "Không biết tôi có thể giúp đỡ cái gì?"

Mà Liên Kiều cũng rất tò mò nhìn Mặc Di.

"Rất đơn giản!"

Mặc Di Nhiễm Dung cầm ly trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tiếp tục nói: "Hoàng Phủ Gia tộc có cùng huyết mạch, cho nên tôi muốn lấy một chút máu của Hoàng Phủ tiên sinh, nhưng mà, anh phải chịu một chút đau đớn!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe thấy vậy, không để ý cười cười nói: "Chuyện này có đáng gì đâu, tôi không có ý kiến!"

Cho dù em muốn giết tôi, tôi cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút (Min: Anh này dại gái quá- dại rất đáng thương)—— trong lòng hắn thầm bổ sung một câu như vậy.

Liên Kiều vừa nghe thấy Mặc Di nói như vậy, cực kỳ vui vẻ phấn chấn, "Chị à, cám ơn chị!"

"Thật sự không còn cách nào với em, nếu chị không nói biện pháp cho em, có phải em lại chạy đến trước mặt ông nội tố cáo chị không!" Mặc Di Nhiễm Dung cười cười.

Liên Kiều le lưỡi, cô lập tức kéo Mặc Di Nhiễm Dung lại, sau đó sau đó lôi đến bên người Hoàng Phủ Ngạn Thương——

"Nhanh nha, chị à, chị đối với em là tốt nhất!"

Có thể là cô quá mức hưng phấn, sức lực cũng hơi mạnh một chút, chỉ thấy cơ thể Mặc Di lảo đảo, kinh ngạc thở gấp một hơi rồi liền cầu cứu Hoàng Phủ Ngạn Thương, ngay sau đó, một canh tay có lực đỡ lấy cơ thể cô, ôm chặt cô vào trong ngực ——

"Ôi—— "

Liên Kiều thấy mình gặp rắc rối, thật xin lỗi nói: "Chị, thực xin lỗi!"

Mặc Di bị vây trong luồng hơi thở nam tính qune thuộc kia khuôn mặt lập tức hồng lên, cô vội vàng tránh khỏi ngực anh, nhẹ giọng quát lớn:

"Em nha đầu nghịch ngợm này, luôn động chân động tay thế!"

Mà Hoàng Phủ Ngạn Thương lại cảm thấy hết sức hài lòng, Liên Kiều này có đôi khi sẽ làm ra một vài chuyện tốt.

"Nhiễm Dung, em định làm như thế nào?" Hắn thấp giọng hỏi cô.

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Liên Kiều, nói: "Em ngoan ngoãn chờ ở trong này cho chị, không cho nghịch ngợm, có nghe thấy chưa?"

Liên Kiều ngoan ngoãn gật gật đầu.

Ngay sau đó cô nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhẹ giọng nói: "Hoàng Phủ tiên sinh, phiền anh tới phòng ngủ tôi một chút!"

"Được!" Hoàng Phủ Ngạn Thương đáp ứng.

☆☆☆☆☆☆☆☆

Trong phòng ngủ Mặc Di Nhiễm Dung tràn ngập hương hoa tự nhiên, đây là chuyện cô muốn làm nhất mỗi ngày, sáng sớm tự mình đi ngắt hoa tươi để đặt trong phòng, hơn nữa dưới ánh mắt trời bên hồ này, khiến không gian càng ấm áp hơn.

"Hoàng Phủ tiên sinh, mời ngồi!"

Mặc Di Nhiễm Dung vừa nói , vừa lấy từ trong vali ra một hộp gỗ đàn hương, ánh mắt trời chiếu vào, lại có thể ngửi thấy mùi đàn hương lượn lờ trong không khí.

"Đây là ——" Hoàng Phủ Ngạn Thương tò mò mà nhìn hộp hỏi.

Mặc Di Nhiễm Dung thật cẩn thận mở hòm ra, chỉ thấy bên trong đặt những vật giống hệt như chiếc kim châm, giống như châm cứu, mà châm bên dưới được bao gói chỉnh tề.

"Đây là châm chuyên dùng để chích máu, lấy máu ra phải đặt trên giấy này!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương lần thứ hai nhìn kỹ, hai chân mày chau lại không hiểu, "cái này dường như rất giống châm cứu!"

"Chỉ có thể nói là tương tự!"

Mặc Di Nhiễm Dung cười nhẹ, bâng quơ nói một câu: "bên ngoài thấy chúng nó chính là ngân châm, trên thực tế đã phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày tinh luyện!"

"Tinh luyện?"

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn chiếc kim châm có đầu nhọn hoắt kia một cái, so với kim châm thông dụng còn chói mắt hơn, không phải mài tinh tế, mà là vì hấp thu tinh hoa của con người!

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ nhàng rút một chiếc châm ra, đưa tới chỗ Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhẹ giọng nói: "Hoàng Phủ tiên sinh, xin anh cởi bỏ một cúc áo, bởi vì —— tôi muốn lấy đó là máu ở ngực anh!"

Hoàng Phủ ngạn Thương hơi giật mình một chút, lập tức cười cười: "Được!" Nói xong, không chút do dự cởi cúc áo ra.

"Ách —— "

Mặc Di Nhiễm Dung có chút mất tự nhiên mà chỉ chỉ, "Phải mở hết phần dưới mới lấy được máu..."

"A?"

Hoàng Phủ Ngạn Thương ngẫm lại, lập tức cúi xuống chỗ cô, bờ môi nhếch lên một cách tà mị, "Như vậy đi, em trực tiếp cởi giúp tôi, nếu không tôi không biết phải cởi đến chỗ nào mới thích hợp..."

Giọng nói trầm thấp như rượu ngon ủ lâu năm, thậm chí có một loại mê hoặc thấm đẫm vào lòng người.

Khuôn mặt trắng trẻo của Mặc Di Nhiễm Dung nổi lên từng chút đỏ ửng, cô không nói gì, chỉ rũ mắt xuống, giơ tay lên nhẹ nhàng cởi cúc áo cho hắn, ngón tay có những móng màu xanh nhạt ngượng ngùng cởi bỏ từng cúc từng cúc một trên áo hắn ——

Một pho tượng anh tuấn to lớn hiện ra trước mắt cô, da hơi ngăm đen khỏe khoắn cơ bắp cuồn cuộn sức sống. Rung động...

Hoàng Phủ Ngạn Thương không hề chớp mắt mà dừng suy nghĩ của người phụ nữ này, thấy cô ngượng ngùng mở to mắt, sâu nơi cổ họng bật lên tiếng cười khẽ.

Khá lắm cô gái đơn thuần!

Mặc Di Nhiễm Dung thực sự ngượng ngùng, cô lớn đến từng này rồi mà đây là lần đâu tiền chủ động cởi áo cho đàn ông, hơn nữa —— ánh mắt của hắn vô cùng suồng sã, cũng thật lớn mật.

"Cái châm này rất nhỏ, cho nên anh sẽ không cảm thấy đau lắm!" cô cúi xuống lấy châm, tận lực không nhìn tới ánh mắt của hắn.

"Được!" Lại là một tiếng nói nhỏ, mang theo chút dịu dàng vô cùng dễ nghe. Rung động.

Châm nhỏ nhẹ nhàng đâm vào da thịt Hoàng Phủ Ngạn Thương, đó cũng không phải châm thường thấy, cho nên sau khi đâm vào, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, lập tức, cô lấy tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, thấm từng chút máu một.

Khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy kỳ lạ là, lúc máu thấm lên tờ giấy, miệng vết thương đang chảy máu bỗng ngưng lại, không chảy nữa.

Hắn vừa định nói chuyện, Mặc Di Nhiễm Dung lại mở miệng trước.

"Tôi sẽ xử lý vết thuong cho anh, nhưng —— có thể sẽ đau một chút!" Cô nhìn hắn, nhẹ giọng nói.

Hoàng Phủ Ngạn Thương cười cười nói: "Chỉ là châm vào thôi, ngay miệng vết thương cũng không lớn, không cần xử lý!"

Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu, "Anh không hiểu, miệng vết thương này của anh bị châm bởi châm được tạo thành bởi thi du (Min: mỡ người chết), nếu không dùng phương pháp giải hang xử lý, anh sẽ —— "

Cô dừng lại, ánh mắt có chút mất tự nhiên.

"Tôi sẽ như thế nào ?" Hoàng Phủ Ngạn Thương áp sát cô bộ dáng muốn nói lại thôi, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đến cự hạn.

Mặc Di theo bản năng né tránh hơi thở ấm áp của hắn, nhẹ giọng nói : "Anh sẽ bị thao túng bởi trung hàng, đến lúc đó, anh không khống chế nổi lý trí mình mà đi làm một số việc không tưởng nổi!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhếch môi cười, hắn nhân tiện nói: "Thực ra tôi hiện tại với trung hàng có gì khác nhau?"

Một câu nói khiến Mặc Di Nhiễm Dung có chút nghi hoặc, cô không hiểu được ý tứ trong lời hắn nói, ngược lại giơ tay lật mí mắt hắn lên xem, sau khi xem xong hít từng ngụm khí:

"Hoàng Phủ tiên sinh, anh yên tâm đi, anh hiện tại không có trung hàng!"

Ách ——

Hoàng Phủ Ngạn Thương không đoán được mình nói thế sẽ khiến cô sinh ra loại hiểu lầm này, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, hắn thật sự nhịn không được đột nhiên cúi đầu chạm nhẹ lên môi cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô nói:

"Em thực sự làm tôi muốn không yêu cũng không được!"

"Anh —— "

Mặc Di Nhiễm Dung không nghĩ được hắn sexd làm ra hành động thân mật như thế đối với mình, theo bản năng che môi lại, một đôi mắt tím cũng bởi vậy mà trợn lên.

"Đứa ngốc!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương yêu thương nói, hắn không kìm lòng nổi vươn tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô, nói: "Được rồi, không phải em muốn xử lý vết thương cho tôi sao?"

Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới kịp phản ứng, cô cắn môi, với lấy hộp gỗ, từ bên trong lấy ra một viên gì đó rất nhỏ, sau đó nhìn về phía hắn ——

"Anh phải nhẫn nại một chút!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương không biết cô muốn làm như thế nào, nhưng vẫn gật đầu.

Cô nhìn cái người khiến cô mặt đỏ tim đập, nhẹ nhàng tới gần, gần đến mức trong hô hấp của cô chỉ có hơi thở nam tính của hắn, có chút mất tự nhiên nhét viên thuốc vào miệng hắn, sau đó cúi đầu xuống, môi anh đào nhẹ nhàng hôn lên bờ ngực rộng của hắn ——

Cơ bắp da thịt nháy mắt truyền đến cảm giác mềm mại khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương hít một hơi, hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, lông mi thật dài che khuất đôi mắt ngượng ngùng của cô, còn đang khẽ rung, làm người ta đau lòng.

Dần dần, hắn cảm thấy đầu lưỡi cô khẽ liếm lên trên ngực hắn, loại hấp dẫn này khiến hắn run lên, ngay sau đó, hắn có thể cảm thấy một nơi nào đó của cơ thể đang mãnh liệt kêu gào, một loại dục vọng nguyên thủy đang gắt gao chiếm lấy hắn!

"Nhiễm Dung..." Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, bàn tay ấm áp khẽ ôm lấy cổ cô, dịu dàng chạm tới da thịt mềm mại.

Lúc này, một trận đau đớn truyền khắp thân thể, lại làm hắn càng khó tự chủ hơn, bởi vì loại đau đớn này gợi lên khát vọng vùi sâu trong hắn, hơn nữa mùi hương của phụ nữ này vẫn quanh quẩn, cảm giác này khiến hắn muốn nổ tung!

Ngay tại lúc hắn hận không thể đặt cô dưới thân ngay lập tức, Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu, than nhẹ, nâng mắt lên nhìn lại đôi mắt đầy dục vọng của hắn ——

Trái tim, thế nhưng mãnh đập mạnh!

Cô theo bản năng ôm ngực, nhẹ giọng nói: "Có thể..."

Sauk hi vừa nói xong, thấy người đàn ông không có phản ứng gì, dừng lại, liền giơ bàn tay nhỏ bé lên muốn đóng cúc áo dùm hắn.

Ngay lúc đóng đến viên cuối cùng, tay cô bị Hoàng Phủ Ngạn Thương nắm chặt, hơi ấm nóng truyền qua cô chạy tới nơi sâu nhất...

"Hoàng Phủ tiên sinh, anh —— buông tay..." Mặc Di cảm thấy hô hấp khó khăn.

"Nhiễm Dung, tôi muốn em yêu tôi!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương bỏ đi dịu dàng khiêm tốn lúc trước, trong giọng nói có sự mạnh mẽ và ra lệnh của người Hoàng Phủ gia tộc, mà bên trong ánh mắt cũng mang theo sự chiếm giữ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio