Không đợi Cao Ninh Hiên nói chuyện thêm, Quan Nguyên hiểu ý lập tức chất vấn:
" Quỳ Hoa tông các vị chào hỏi người cách thức thật thô bạo đâu."
" Haha, đạo hữu hiểu lầm, là do ta sư đệ thị lực kém khó khăn phát hiện yêu thú sa mạc liền thuận thế ra tay."
Đánh giá hai người một chút lại nói tiếp:
" Không ngờ yêu lại là hai vị đạo hữu toạ kỵ. Thật sự thất lễ, ta thay mặt sư đệ nhận lỗi với hai vị."
Nhìn ngoài miệng đơn giản nhận lỗi, trên mặt lại chẳng hề mảy may để ý họ Cao nữ tu, Chung Ly lạnh nhạt đáp:
" Không cần, chúng ta còn có việc. Thứ lỗi không thể ở lại."
Quan Nguyên cũng điều khiển Hắc Tử bọ sa mạc cùng nàng rời đi.
Nhìn hai người đi xa, còn lại nữ tu tức giận nói:
" Sư tỷ, để bọn hắn đi dễ dàng vậy sao? Chúng ta người nhiều như vậy..."
" Hiện tại chưa phải lúc." Cao Ninh Hiên phất tay.
...
———
Bên dưới một gốc cây đại thụ lớn...
" Tần đạo hữu trên tay tơ hồng có thể chia cho tại hạ một sợi?"
Tần Xuyên nghe được lời thỉnh cầu nhanh gọn dùng tay áo lấp kín đồ vật:
" Cảnh đạo hữu thông cảm, ta trên người đã vô trữ hàng."
Cảnh Bác Văn tiếc nuối nói:
" Vậy chúng ta càng không thể tách nhau ra tìm kiếm. Sẽ thất lạc."
Tần Xuyên nghẹn họng nghe hắn nói chuyện, giấu dưới pháp y đôi tay nắm vào lại mở ra, cuối cùng vẫn không thể tự đánh mình mặt mũi lôi ra thêm tơ tín tiệu.
Cảnh Bác Văn giống như hiểu, cười nghiền ngẫm nhìn nàng:
" Đạo hữu không phát hiện ra nơi này bí ẩn?"
" Bí ẩn? Bí cảnh không phải bao trùm bởi rừng rậm sao? Còn có điều gì lạ thường?"
" Không một bóng người..." Cảnh Bác Văn đáp, sau đó trêu đùa nhìn về phía Tần Xuyên nói tiếp:
"...giống như ở tại một không gian phong bế."
Tần Xuyên giật mình, mày cau lại từ từ suy nghĩ, thấy đối diện người bộ dạng nhàn nhã, nàng tức giận hỏi:
" Ngươi vì cái gì không sớm nói."
Cảnh Bác Văn nhún vai, sau đó phong độ đáp:
" Xin lỗi Tần đạo hữu, là do tại hạ trước đó chưa chứng minh được suy nghĩ cho nên tạm thời chưa dám đề ra nghi ngờ."
" Vậy hiện tại ngươi đã có thể chứng minh?"
Cảnh Bác Văn dịu dàng nhìn nữ tử đối diện, hắn thâm tâm vô cùng có thiện cảm với người này:
" Trên bầu trời không có bóng dáng yêu thú hoạt động."
Tần Xuyên nghe được liền vội nhìn lên không trung, quả thật cây cối phát triển nhưng một con điểu cũng không hề xuất hiện.
Cảnh Bác Văn thấy Tần Xuyên nghe vào, rũ mắt nói tiếp:
" Còn có, linh khí nơi này không đúng. Giống như luôn bị lôi kéo về khắp các hướng."
" Ngươi nghi ngờ nơi này có trận pháp?" Tần Xuyên lấy ra một con quay gỗ đặt xuống nền đất. Con quay không hề có lực tác động vậy mà lại tự động xoay tròn. Tốc độ còn càng lúc càng nhanh.
Cảnh Bác Văn tò mò quan sát sau đó không ngần ngại đánh giá:
" Linh bảo dùng thật tốt."
Tần Xuyên không để tâm hắn tiếp tục chỉ dẫn linh bảo sư phụ giao cho tìm kiếm mắt trận.
" Chúng ta tách nhau ra tìm kiếm." Nàng lên tiếng.
" Không thể, trận pháp này biến ảo, chia ra tìm kiếm chỉ càng thêm nguy hiểm."
" Ta còn tơ tín hiệu." Tần Xuyên vành tai đỏ ửng lên tiếng, nàng mặt đã bị chính mình đánh sưng đâu.
Cảnh Bác Văn mỉm cười từ chối:
" Trước đó có thể nhưng hiện tại..."
"...Cẩn thận!" Cảnh Bác Văn đang nói chuyện đột nhiên lao đến ôm lấy Tần Xuyên tránh khỏi nơi vừa đứng. Trên mặt đất con quay giống như bị thứ gì đó tác động, rung lắc không ngừng sau đó dừng lại.
Cảnh Bác Văn một tay ôm lấy Tần Xuyên, tay còn lại lôi ra một thanh chuỷ thủ ném đến nơi con quay đang nằm. Cảnh tượng ngay sau đó khiến Tần Xuyên nghĩ mà sợ, thanh chuỷ thủ lập tức bị cắt vụn biến thành bột mịn rơi rụng khắp nơi.
" Đây là...?"
" Khí lưu hỗn loạn, có thể cắn xé vạn vật. Nơi đây hẳn là mắt trận nhưng bố trí như vậy đã biến nó thành tử mắt."
Tần Xuyên trầm mặt, lay mình rời khỏi cánh tay Cảnh Bác Văn nói:
" Lại có nhân vi đặt sẵn trận pháp chờ đợi thế hệ sau tiến bí cảnh. Mục đích của người này là gì?"
" Sẽ không vô cớ làm như vậy, nơi này ắt hẳn còn che giấu điều gì khác."
Tần Xuyên nhắm mắt, kêu gọi con quay trở về nhưng linh bảo chỉ cử động đôi chút sau đó tiếp tục yên lặng nằm giữ dòng khí lưu.
" Vô dụng, có cách gì có thể dừng lại tử mắt một khắc. Ta nhất định phải thu về đồ vật."
Cảnh Bác Văn đi đến trước mặt nàng đáp:
" Tìm ra mắt phụ, hẳn có thể khống chế chủ mắt đủ thời gian cho ngươi hành động."
Nhìn Tần Xuyên muốn xoay người đi tìm kiếm, hắn lại nói thêm:
" Chỉ có thể thu về linh bảo. Mắt trận cố gắng đừng tác động, sẽ rất nguy hiểm."
Tần Xuyên dừng lại một chút lắng nghe sau đó gật đầu bắt đầu tìm kiếm.
Cảnh Bác Văn thở dài, cũng lôi ra một viên tinh thạch màu trắng xám cùng Tần Xuyên đi lại xung quanh.
...
———
Nhiệt lượng thiêu đốt vạn vật nhưng cũng không thể làm giảm đi tốc độ của hai sinh vật sa mạc....
" Ta cho rằng Quỳ Hoa tông người là cố ý." Quan Nguyên nhanh nhẹn nói chuyện.
Chung Ly ngồi trên lưng bọ cạp yêu nghe được không vội tán thành mà hỏi:
" Cao Ninh Hiên kia ngươi có biết rõ?"
Quan Nguyên gật gù đáp:
" Thế hệ thân truyền nổi bật nhất Quỳ Hoa tông, Mười bảy tuổi tu vi luyện khí chín tầng, đơn mộc linh căn phẩm chất hoàn mỹ."
" Những điều này ta đều biết. Thứ ta muốn hỏi chính là người này nhân phẩm như thế nào?"
Quan Nguyên nhìn nàng sau đó thẳng thắn đáp:
" Kém!"
" Vậy không còn nghi ngờ gì, nàng ta đã nổi sát tâm với chúng ta."
" Ngươi không hỏi ta vì sao biết?"
" Ta có thể nhìn ra nàng ta e ngại Quan đạo hữu."
Quan Nguyên lắc đầu:
" Không, Cao Ninh Hiên e ngại người là ta ca ca. Chúng ta là song sinh bào thai, tử vong trước một khắc có thể cùng chung đôi mắt."
Chung Ly tò mò hỏi:
" Đây là thuật pháp hay là...thần thông?"
" Bẩm sinh linh giác đi, ta cũng chưa từng có cơ hội sử dụng nó!" Quan Nguyên trêu đùa đáp.
Hai người sau đó tiếp tục dẫn dắt bọ cạp yêu và Hắc tử bọ nhanh chân đi lại, nếu gặp gỡ Quỳ Hoa tông một lần nữa có thể sẽ không tránh được xung đột. Cho dù đã ném bỏ áo choàng, Cao Ninh Hiên cũng sẽ sớm phát giác ra Chung Ly nàng chính là người nàng ta nổi sát tâm lúc trước.
———
Ở một góc khác, hai tu sĩ một nam một nữ đang khó nhọc đi lại. Trong tầm mắt hai người lúc này chỉ có cát vàng bao phủ.
" Nơi đây thực sự chỉ có sa mạc sao?"
" Không biết."
" Ngươi biết chúng ta đang ở khu vực nào không?"
" Không biết."
...
" Bùi Đoạn Nam, ngươi không thể nói quá hai chữ sao? Ta thật sự đổ tám đời vận đen mới có thể bị truyền tống đến cùng ngươi."
" Sư muội nóng nảy." Bùi Đoạn Nam dừng lại nghiêm túc lắng nghe sau đó lắc đầu nói.
" Ta nóng nảy? Ngươi một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, cứ tiếp tục đi lại như vậy chúng ta có thể tìm đến trung tâm?"
Bùi Đoạn Nam cứng khuôn mặt khuyên nhủ:
" Nên bình tĩnh."
Nữ tu hai mắt càng tức giận, đẩy ra Bùi Đoạn Nam chạy lên phía trước.
" Chúng ra tách nhau ra đi lại, ngươi không cần chọn giống ta phương hướng."
Bùi Đoạn Nam yên lặng đứng trên cát nhìn sư muội chạy càng lúc càng xa. Đến khi hắn hơi cụp mắt muốn xoay người chọn một phương hướng thì dị biến đột nhiên xảy ra.
Tiểu sư muội tiếng kêu thất thanh từ đằng xa vọng lại. Hắn giật mình lập tức đuổi theo phương hướng vừa rồi.
" A, các ngươi là thứ gì, mau tránh xa ta." Đinh Mỹ Ngọc hét lớn.
Ba nam tu cả người trần như nhộng, sáu đôi mắt đỏ ngầu bắt lấy tay chân Đinh Mỹ Ngọc. Nàng ta bị kéo lại xé mở y phục, ba nam tu mắt sáng rực đang muốn ra tay thì bị một bóng đen tốc độ chóng mặt lao đến hất văng cùng lúc.
Đinh Mỹ Ngọc oà khóc vội lôi kéo lại y phục, chân có chút nhũn ra sợ hãi nhìn người ứng cứu.
" Bùi...sư...sư huynh cứu ta."
Bùi Đoạn Nam không trả lời mà đeo lên bộ giáp lao băng băng về phía chưa gượng dậy nổi ba nam tu.
Hắn một tay xách lên hai tên giống như vô hồn con rối cùng đập mạnh vào nhau. Óc cùng máu tươi văng tung toé khắp nơi.
Tên còn lại vẫn còn đờ đẫn liền lập tức ăn phải một miệng ô uế. Kẻ này giống như tỉnh táo lại, hai mắt sợ hãi tột cùng nhìn khắp nơi, tay chân liên tục khua múa nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Bùi Đoạn Nam buông xuống hai xác chết nhìn về phía hắn, đang muốn một nắm tay trực tiếp kết liễu thì sư muội phía sau sợ hãi hét:
" A A A"
Vội quay người lại, một bóng đen đã ôm choàng lấy Đinh Mỹ Ngọc, cơ bắp khắp người nàng ta nổi lên muốn phản kháng. Bùi Đoạn Nam không kịp lao đến ứng cứu, đồng môn sư muội đã bị bẻ gãy cổ mở to mắt nhìn về phía hắn.
Bóng đen che mặt chỉ lộ hai mắt đầy ý cười trêu tức nhìn Bùi Đoạn Nam. Hắn nắm chặt tay vụt đến, tia sáng bạc loé lên từ giáp bộ khiến y phục đen người thích thú. Không tránh đi, người này chẳng hề mảy may sợ hãi giơ tay đón nhận hắn đòn đánh.
Âm thanh nứt gãy vang rội trong không khí, che mặt người xương tay vỡ vụn bị đánh lùi lại mười bước có hơn.
Người này nhìn tàn phế cánh tay bật cười thành tiếng:
" Rất tốt, có muốn đi theo ta."
Bùi Đoạn Nam không nói chuyện, lao vụt đến muốn quét ngã đối thủ. Che mặt người hiểu rõ liền vươn mình bật lên không, tay trái đặt vào vai Bùi Đoạn Nam lộn ngược trở về sau lưng hắn. Bên eo lập tức bị vật kim loại sắc nhọn đâm đến. Trái ngược với suy nghĩ của đối thủ, chính là đâm không thủng. Chuỷ thủ tiếp xúc với Bùi Đoạn Nam phần eo giống như kim loại, vụt lên hoả hoa.
Che mặt người thấy tấn công vô ích liền nhanh nhẹn lui về phía sau. Người này ném đi chuỷ thuỷ lấy ra một con rối bằng rơm. Trên tay hiện lên tia sáng đỏ, nam tu còn điên dại ban nãy đột nhiên thẳng lăng hai mắt nhìn về phía Bùi Đoạn Nam.
Che mặt người giống như rất vui vẻ nói:
" Ngươi là Tư Không môn người? Muốn hợp tác cùng ta sao?"
Bùi Đoạn Nam không để ý đáp:
" Không."
Che mặt người lắc đầu, tháo xuống khăn che mặt, cũng để lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc dụ dỗ:
" Không suy nghĩ lại sao. Ngươi nhìn ta một chút, ta rất có thành ý đâu."
Âm thanh giống như có ma lực truyền trong không khí, tiếp xúc đến tai họ Bùi thể tu lại biến thành tiếng muỗi vo ve. Hắn tò mò liếc nhìn nữ tu một cái, vành tai vậy mà lại không chịu khống chế lập tức đỏ lên, cổ họng cũng trở lên khô khốc. Nghi ngờ bản thân đã trúng chiêu, Bùi Đoạn Nam tức giận giương nắm tay lao đến. Khắp mình cơ bắp hoạt động, cách một lớp y phục vẫn có thể thấy rõ.
Nữ tu hai mắt sáng lên vội thổi ra một ngụm khí, hương thơm lưu luyến quanh chóp mũi khiến Bùi Đoạn Nam càng tức giận. Nắm tay càng không hề lưu tình mà đấm đến mặt nữ tu. Nàng ta bất ngờ bị đánh mạnh ra xa, hai mắt nhỏ nước mắt che đi một bên mặt sưng đỏ. Miệng không tin nổi nhìn chằm chằm Bùi Đoạn Nam.
Đúng lúc này nam tu bị điều khiển nhận được lệnh liền lao đến cản lại Bùi Đoạn Nam. Hắn giơ chân đạp mạnh về phía nam tu nhưng phản lực truyền lại khiến chân tê rần. Hiện giờ kẻ trước mắt từ máu thịt yếu ớt của nhân loại đã biến thành một tấm kim loại cứng rắn.
Bùi Đoạn Nam ăn đau càng không sợ, công pháp luyện ra, vòng xoáy trong tay giống như bão cuốn lấy đối thủ. Trở thành người rối nam tử bị dòng khí đè ép không thể đứng dậy. Nhân lúc này, Bùi Đoạn Nam đi đến dùng chân đạp vỡ nát đầu nam tu. Con rối bằng rơm trong tay nữ tu cùng theo đó mà vỡ thành bột mịn.
Nàng ta không hoảng không giận, buông xuống tay đang che mặt lôi ra một thanh sáo. Sáo màu sắc đen sậm, âm thanh phát ra mang theo âm điệu ai oán vô cùng.
Lần này Bùi Đoạn Nam bị âm thanh tác động liền ôm đầu ngã quỵ trên cát. Hắn gân xanh cùng mồ hôi đầm đìa, miệng hét lớn, đau đớn lúc này đã xuyên thẳng đến thần hồn, khó có thể nhịn.
Nữ tu áo đen vừa thổi sáo vừa đi đến cạnh Bùi Đoạn Nam, âm điệu từ ai oán dần biến thành mê hoặc.
Cảm nhận cơn đau giảm bớt, Bùi Đoạn Nam thở ra một hơi, nhìn nữ tu đang thổi sáo trước mắt vô cùng kháng cự. Tay chân bủn rủn bắt lấy mép váy người này, không đợi hắn phản công, hắc sáo bỗng chạm nhẹ vào trán khiến hắn phòng tuyến lập tức tan vỡ.
Nhìn nam tu đã ngất xỉu trên cát, nữ tu nuốt một ngụm nước bọt lại xoa xoa đau nhức nửa khuôn mặt đá mạnh vào lồng ngực Bùi Đoạn Nam.
" A, chết tiệt." Giống như đá vào sắt thép, đau đớn dưới chân khiến nữ tu đổ mồ hôi lạnh. Thoá mạ rất lâu, nàng ta mới thu lại cảm xúc lẩm bẩm:.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
" Không vấn đề, như vậy làm con rối mới có thể càng mạnh mẽ."