Chung Ly cùng Bùi Đoạn Nam muốn đuổi theo người giờ phút này đã có mặt trong trắc điện.
Hắn cười khổ đi đến trước mặt một người nữ tu quỳ xuống.
"Tú Tú bái kiến sư tỷ."
Cao Ninh Hiên ngồi trên ghế tựa nghiêng đầu, chăm chú nhìn nam tu xinh đẹp trước mặt.
Một thanh roi dài không biết từ đâu quất đến, Tú Mỹ yên lặng chịu đựng không rên một tiếng.
" Biết sai?"
" Là, sư đệ biết sai, đã đánh mất truyền tin vật với sư tỷ. Nhưng sư tỷ yên tâm, nữ tu kia Tú Tú đã sạch sẽ giải quyết."
Cao Ninh Hiên ngồi thẳng dậy, nhu hoà cất tiếng:
" Bình Bình cất đi ngươi roi, sao có thể làm sư đệ sợ hãi."
Nói xong lại đi đến xoa xoa khuôn mặt hắn:
" Tú Mỹ làm rất tốt, sư tỷ lần này mang theo ngươi là không sai."
Phùng Tú Tú nghe vậy chỉ cúi đầu không nói, đến khi cảm nhận có bàn tay lạnh lẽo đặt đến sau gáy mình hắn mới ngẩng đầu.
Hai mắt có chút hồng cất tiếng:
" Có thể trợ lực cho sư tỷ là may mắn của...Tú Mỹ."
Cao Ninh Hiên nghe được câu nói này liền cười càng hài lòng.
" Đi thôi, Bình Bình tiếp tục dẫn đường."
Kêu Bình Bình nữ tu bấy giờ mới kết ấn pháp, vài tia sáng thoát khỏi nàng ta lòng bàn tay phân tán.
————
Người đều đã ở trong tháp, bên ngoài tháp cát bụi đã dần tan, chỉ là trên bầu trời mây đen đã bắt đầu tích tụ.
......
Keng...âm thanh vũ khí va chạm..
Bạch Mặc Dịch đứng trước Quan Quân, chiến ý toả ra hừng hực. Bên cạnh Quan Nguyên sắc mặt tái nhợt, ôm bị thương ngực quan sát chiến đấu.
" Ngươi nghĩ kỹ?" Quan Quân sát ý lên tiếng.
Bạch Mặc Dịch nhàn nhàn liếc nhìn hắn, giống như băng sơn ngàn năm không đổi.
" Không hối hận."
Tốc độ cực nhanh kiếm khí lao đến, Quan Quân trở tay liền đỡ được.
Đỏ như máu kiếm khí phân thành bảy nhắm đến đều là điểm trí mạng.
Bạch Mặc Dịch thu lại vũ khí lần lượt chém bay từng mảnh huyết kiếm. Sau cùng xoay kiếm, cơn lốc vô hình hiện ra nhắm thẳng về Quan Quân.
Quan Quân trở tay kết ấn, từng tia sáng đỏ rực bao trùm quanh thân kiếm. Linh khí rời khỏi thân thể, giống như chỉ vừa chém đứt một yếu ớt cơn gió.
" Làm bia đỡ cho hai huynh đệ các ngươi, Bạch Mặc Dịch ta những năm qua thật sự sống chẳng ra gì!"
Quan Quân bình tĩnh đối diện hắn:
" Vậy rời đi, sống một cuộc đời mà ngươi cho là đáng." Câu nói cuối cùng Quan Quân hơi nhếch môi, kiếm mang mang theo huyết sát xuyên thẳng qua ngực Bạch Mặc Dịch.
" Nhưng trước tiên cảm nhận một chút đau đớn đệ đệ ta phải chịu."
Bạch Mặc Dịch dùng tay ôm lấy ngực, máu tươi từ ngực cùng cổ họng phun trào. Hắn vội dùng phong kiếm khí bức ra huyết sát nhưng kiếm mang căn bản không lưu luyến hắn, trước hắn một bước tự tiêu tan.
Bạch Mặc Dịch nhìn thẳng Quan Quân, cuối cùng mang theo thương thế nhanh chóng rời khỏi.
Quan Nguyên ở một nên chứng kiến, thấy ca ca một kiếm liền giải quyết thì cười khổ:
" Ca việc gì phải làm khó hắn. Là đệ kỹ* không bằng người."
(*: năng lực)
" Hắn kỹ không bằng ta." Quan Quân đáp đến bên cạnh đệ đệ, ân cần đưa tới tốt nhất đan dược trị thương.
" Muốn rời khỏi Quy Nhất, sẽ không dễ dàng như vậy." Quan Nguyên nuốt xuống đan được liền không nhịn được mà lẩm bẩm.
Trên tay trái, mảnh diệp màu xanh nhạt toả ra thứ ánh sáng mạnh mẽ.
Quan Quân vén tay áo bắt đầu giúp đệ đệ trị thương. Trái ngược, tay hắn trống không, không hề lưu bất cứ loại ấn ký nào.
...
Bên kia Chung Ly cùng Bùi Đoạn Nam tăng tốc một lúc cũng không phát hiện ra người.
Chung Ly nhìn không điểm cuối cầu thang, ngẫm lại một chút liền chọn một cánh cửa bước vào.
Bùi Đoạn Nam theo sau tiến tới, cảnh tượng bên trong ngay lập tức khiến máu toàn thân sôi trào mãnh liệt.
Nhìn đột nhiên xuất hiện hai người, hai bên chiến hoả khựng lại một chút.
" Sư huynh" Bùi Đoạn Nam hốt hoảng gọi một người. Nhân lúc này, hắn liền lao nhanh tới đạp bay một nam tu.
" Sư đệ, thật tốt quá." Sư huynh của Bùi Đoạn Nam toàn thân xương cốt vỡ vụn vẫn ôn hoà cười nhìn hắn.
Bùi Đoạn Nam nhìn gần như tàn phế đồng môn, hai mắt đỏ hoe luống cuống.
Phía sau hắn, một đan lô khổng lồ yên lặng xuất hiện. Chung Ly bên này bị một đám tu sĩ vây lại lập tức bạo phát lôi điện mạnh mẽ quét ngang cản chân người, kiếm khí nhanh chóng lao đến muốn chặn lại đan lô.
" Không kịp sao..." Nàng lẩm bẩm.
Nhưng lúc này vị sư huynh thương thế nặng nề nằm dưới đất kia lại đột ngột vươn mình đẩy ra Bùi Đoạn Nam. Đan lô vừa vặn tạp trúng hắn, máu tươi cùng thịt nát văng ra, cũng bắn thẳng vào đôi mắt đau đớn của hắn sư đệ.
" Không." Tiếng gào tuyệt vọng.
Chung Ly biến thành một cơn gió, chặn lại đan lô một lần nữa tấn công. Bùi Đoạn Nam đau khổ lại đờ đẫn, run lẩy bẩy không dám chạm vào sư huynh thi thể.
Nàng thở dài vỗ vai hắn, lại lập tức quay người đối đầu với đám đan sư mới bò dậy.
" Đan Lạc tông!"
Cha nàng là đan sư, cũng là đan sư tài giỏi nhất. Nhưng cha lại luôn tự nhận mình chỉ là một tán tu, không môn không phái. Cho dù nàng nghi ngờ cha từng có cũ với tông môn này cũng không được giải đáp.
Nàng với Đan Lạc tông trước nay quả thực chính là hai đường thẳng. Cho dù từ đại hội tuyển chọn đệ tử năm ấy, có một chút ghét bỏ đan tông cũng không khiến nàng quá muốn bận tâm.
Nhưng lúc này chứng kiến một đám đan sư quần ẩu một người thể tu, còn không phân rõ phải trái nhắm đến nàng, Chung Ly đột nhiên cảm thấy Đan Lạc tông này thật sự càng lúc càng khiến người ta chán ghét.
Kiếm khí đánh bay đan lô, cũng tự nhiên chém nó thành hai nửa. Hoả hoa cùng đan dược cặn bung ra, cùng với phế linh khí rơi rụng khắp nơi.
" Tiện nhân khốn khiếp, bảo vật của ta."
Chung Ly hơi nhếch khoé môi, không màng đến đan tu kia đau thắt ruột gan ôm về từng mảnh vụn đan lô đã đạp lên lưng hắn.
Tiếng xương gãy kèm theo là tiếng kêu to đau đớn, còn có âm thanh nức nở nho nhỏ.
Chung Ly trầm mặt, cũng không quay lại tìm hiểu tiếng khóc nghẹn ngào mà nhấc thẳng đan tu đã hại chết Tư Không môn đệ tử cắm thẳng lên tường.
Hắn bị kiếm khí ghim chặt không thể cử động, máu tươi dọc theo thân thể chảy xuôi xuống nền đất.
Còn lại đám người lập tức biến thành chim sợ cành cong lùi lại.
Chung Ly sát ý hai mắt nhìn hai nam hai nữ vẫn còn yên ổn đứng một bên. Nhớ lại khuôn mặt cợt nhả lại sung sướng khi hành hạ thể tu lúc trước, đám người này chính là cặn bã.
" Đừng giết ta, ta có thể giúp ngươi luyện đan." Một nam tu sợ sệt nói.
" Đúng vậy, vì một thể tu cỏn con mà đắc tội với Đan Lạc tông, con đường tu luyện của ngươi muốn bị đoạn tuyệt?" Một nữ tu giống như đột nhiên nghĩ thông, đắc ý nói.
" Ta xem này, ngươi là kiếm tu đột phá lâu dài nếu không dùng đan dược có thể có đủ thọ nguyên tu luyện sao?"
" Đan sư toàn bộ Bắc Vực nói không ngoa đều nghe chỉ đạo của Đan Lạc. Nếu ngươi đụng đến chúng ta..."
"AAA...." Còn chưa nói hết câu, nữ tu đã bị hắc kiếm một kích xuyên thủng cổ.
Máu từ cổ họng trào ra không ngừng, hai mắt trợn tròn ngã xuống.
Chung Ly chậm rãi rút kiếm về, vừa rồi người đều không kịp phản ứng nàng đã lao đến tiễn đi nữ tu đe doạ nàng.
Lúc này Chung Ly giống như ác mà bò lên từ địa ngục, thanh âm nhẹ nhàng đáp:
" Vậy giết hết các ngươi, Đan Hà tông muốn truy tra cũng không thể."
Kiếm mang quét ngang đến, hơi thở chết chóc xuất hiện. Đan tu trước nay chiến lực không cao, lần này vậy mà dám cử đệ tử tiến vào bí cảnh giương oai, ngại người nhiều liền tiễn đi một chết một ít sao?
" Cảm tạ tỷ tỷ." Âm thanh nghẹn ngào của thiếu niên. Bùi Đoạn Nam đã ngừng khóc, thu đi di thể của sư huynh đứng thẳng dậy.
Chung Ly không an ủi hắn, chỉ yên lặng lau đi vết máu trên kiếm.
" Tỷ tỷ, người không sợ đắc tội Đan Lạc tông thật sao?" Bùi Đoạn Nam nhìn đã chết đám người còn có một kẻ thoi thóp đang bị cắm lên tường, ánh mắt hận thù.
" Nếu có sợ, ta đã không ra tay."
Bùi Đoạn Nam lặng người đáp:
" Hắn là để lại cho ta sao?"
Thấy Chung Ly gật đầu, Bùi Đoạn Nam hét lớn lao đến dùng toàn bộ sức lực đánh kẻ thù hại chết hắn sư huynh. Hắn vừa đánh vừa hét to, giống như muốn xả ra toàn bộ đau khổ cùng uất ức.
Đến khi cả người đầy máu trở về, đan tu cuối cùng kia đã biến thành một đống thịt nát.
Chung Ly thở dài, không ngờ tiến vào trắc điện này do linh cảm, lại để tiểu tử họ Bùi thấy cảnh sư huynh hắn ngã xuống.
Nàng rời khỏi trắc điện, một lát sau Bùi Đoạn Nam sạch sẽ đi ra, cả người giống như đột nhiên trưởng thành.
" Tư Không môn tu luyện khắc khổ, mỗi đệ tử đều có một cỗ khí, chỉ cần khí không tuyệt con đường tu luyện sẽ vẫn luôn kiên trì."
" Nhưng đệ của ngày xưa lại không hề có cỗ khí đó. Là do sư huynh một tay dạy bảo, dạy cho đệ biết thế nào để trở thành một thể tu."
" Đều nói tư chất không cao người mới chọn trở thành thể tu nhưng gian nan cùng vất vả người ngoài sao có thể hiểu. Sư huynh khi ấy chính là đã dạy cho đệ hiểu những đánh giá đó hoàn toàn là sai."
" Sư huynh ngươi là một người thông thấu." Chung Ly xoa đầu hắn.
" Đệ đã coi huynh ấy như người thân. Nhưng huynh ấy lại vì đệ mà chết." Bùi Đoạn Nam đỏ hoe hai mắt, cố gắng nhìn nàng không khóc.
" Cho nên hãy sống thay phần đời của ngươi sư huynh, trở thành người có thể để người khác dựa vào." Chung Ly mỉm cười nói.
" Đệ sẽ."
———
Ba ngày sau, Chung Ly một người cũng không chạm mặt kiên trì leo thang.
Bùi Đoạn Nam đã thoát khỏi khổ sở tâm lý, chuyển sang cùng nàng cảm nhận khổ sở về thể xác.
Leo lâu như vậy cũng không thể thấy điểm cuối, linh khí dùng hết liền đả toạ khôi phục. Chỉ là thang này leo càng lúc càng khó. Giống như bậc thang vấn tâm mà nàng từng trải qua, càng lúc càng tiêu hao nhiều linh khí.
" Đã là lúc nào?" Chung Ly ho nhẹ hỏi.
" Tỷ tỷ, bí cảnh chỉ còn nửa ngày nữa sẽ đóng lại."
" Vậy cũng nên bắt đầu rồi." Nàng chạm vào mảnh diệp trên cánh tay phải than nhẹ.
Dứt lời bậc thang trước mắt liền biến mất, ánh sáng nhu hoà bao trùm lấy không gian. Chung Ly ném đến bên Bùi Đoạn Nam một lá tốt nhất phòng ngự phù rồi ngay tức khắc bị ánh sáng cắn nuốt.
Mảnh diệp trên cánh tay bị thứ ánh sáng này làm cho dần mai một, cuối cùng chỉ lưu lại một ấn ký nhàn nhạt.
Đầu óc nàng lúc này giống như bị kiểm soát, gieo vào sâu trong óc hai từ: thần phục.
Đầu gối chạm xuống mặt sàn lạnh lẽo, lưng cũng bị uy áp đè nặng chỉ có thể cúi rạp người.
Vài giọt mồ hôi trượt xuống má nàng rồi biến mất trong pháp y.
Chung Ly để trán chạm tới ngọc thạch sàn, cảm giác rùng mình chợt ùa tới, nàng ngay tức khắc rút ra hắc kiếm cắm mạnh xuống.
Uy áp đè nặng tức khắc biến mất.
" Các ngươi..."
Nàng mở to hai mắt đối diện với một khuôn mặt lạnh nhạt.
" Quan Quân?"
Quan Quân quy người không nhìn nàng, đôi tay kết phức tạp ấn kéo dậy hắn đệ đệ.
Chung Ly có thể thẳng thắn sống lưng nhưng hai đầu gối vẫn không thể rời khỏi mặt đất. Nhìn Tạ Ngọc, Cảnh Bác Văn còn có Tần Xuyên cách vài bước chân chỉ có thể lê đầu gối tiến đến ứng cứu.
Tạ Ngọc chưa cần nàng chạm đến đã dần có thể chống lại được uy áp. Hắn quay sang nhìn nàng gật đầu, không truyền âm mà chỉ về gốc cây trước mắt. Thân cây yếu ớt, trên cành chỉ có duy nhất một trái cây đỏ thẫm. Đây là thứ trước mắt cần tranh đoạt!
Dần dần người tiếp theo người cũng từ từ lấy lại được quyền khống chế thân thể.
Tại nơi này có cả thảy mười vị, các nàng đồng minh ấy vậy mà đã chiếm đến bốn vị trí.