"Ta ở đây." Nghe thấy giọng nói của Tần Xuyên, cuối cùng Bùi Thải mới thở ra. Chỉ thấy vị Tần sư thúc chật vật trui ra khỏi bụi cây, lôi theo một nam tu mặc đồ đen. Bùi Thải nhận không ra người nam tu này, khuôn mặt hắn đều bị máu tươi che lấp.
" Sư thúc còn ổn?"
" Khá tốt." Tần Xuyên mặt đỏ tía tai đặt xuống bất tỉnh người.
" Người này là?"
"..." Tần Xuyên nhìn nam tu đang bất tỉnh nhất thời không thể nói rõ hai người quan hệ.
Bùi Thải trước nay am hiểu xem mặt đoán ý, thấy Tần Xuyên bối dối liền giải vây:
" Sư thúc, nơi này cách bìa rừng rất xa. Trời cũng đã sắp về khuya, chúng ta vẫn là nên kiếm một nơi an toàn đặt trận."
Tần Xuyên gật đầu, muốn nhấc lên nam tu liền bị Bùi Thải ngăn lại.
" Để sư điệt."
" Ngươi đang bị thương, vẫn là để ta thì hơn." Tần Xuyên đáp.
" Sư thúc không phải cũng bị thương, chúng ta không ai khoẻ mạnh hơn ai liền để ta. Dù sao sư điệt cũng là nam nhân."
Bùi Thải cõng thương nặng người đi theo sau Tần Xuyên, linh giác mở hết cỡ khiến cho thân thể căng chặt vô cùng. Ở một nơi nguy hiểm còn mang theo hai con vợ trước, hắn quả nhiên đã ngại sống quá lâu. Đang thở dài trong lòng thì nghe thấy giọng nói của Tần Xuyên:
" Cảm ơn ngươi, Bùi Thải."
" Sư thúc, chúng ta là đồng môn."
" Ta biết, nhưng ngươi có thể xuất hiện tại nơi này. Là ta nợ ngươi."
Hai người nói xong liền yên lặng, Bùi Thải sau lưng cảm nhận ướt dính liền tăng mạnh bước chân.
" Người này đã sắp chịu không được. Liền chọn sơn động phía trước." Linh giác mách bảo hắn nơi này trước mắt rất an toàn.
Tần Xuyên cuối cùng tiến vào liền bắt đầu bày ra phòng ngự cùng che giấu trận. Xong xuôi nàng mới yếu ớt ngã ngồi xuống cạnh cửa.
Bùi Thải đặt nam tu sang một bên rồi mang theo thương tật chân đi đến đỡ Tần Xuyên.
Gom góp lại đốt lên một đống lửa lớn, ánh sáng liền chiếu rõ cảnh tượng xung quanh.
Tần Xuyên đang giúp nam nhân kia trị thương liền bị Bùi Thải cản lại.
" Sư thúc trước tiên nên chăm lo cho bản thân mình trước đi."
Tần Xuyên nghe vậy sắc mặt tái nhợt nhét xuống miệng người kia một viên đan dược mới rụt lại tay ngoan ngoãn tự mình trị thương.
Bùi Thải thở dài kiểm tra nam nhân bên cạnh thương thế, thấy máu đã ngừng chảy mới cẩn thận sờ đến cái chân bị thương của bản thân.
Đêm đen, có vài con sói yêu lần theo mùi máu tươi đến trước một cửa động. Chúng đi vòng quanh kiểm tra nhưng vẫn không thể phát hiện lối vào. Đang muốn quay đầu rời khỏi thì liền bị một thanh kiếm xỏ xuyên qua đầu. Xác sói rơi xuống đất, mùi máu tươi kêu gọi đến những con sói khác.
Tiếng sói tru dài trong đêm, kèm theo là vô số tiếng bước chân. Sói đầu đàn đứng trước xác của đồng loại, hai mắt đỏ ngầu. Nó ra lệnh cho những con sói còn lại bao vây lấy hang động.
Bên trong Bùi Thải chợt mở mắt, lông tơ dựng đứng. Hắn bấm tay tính toán, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
" Đã bị bao vây rồi sao!"
Nhìn lại, trong hang động chỉ còn duy nhất hắn có năng lực đối chiến với đàn sói. Đây là ông trời thấy hắn mệnh đã đến lúc tuyệt rồi sao?
" Bùi Thải, có sói?" Tần Xuyên mở mắt, phát hiện tiếng soi tru bên ngoài.
Bùi Thải không trả lời, bóng lưng căng cứng quay lại nhìn Tần Xuyên.
Nàng thấy hắn trong mắt hoảng loạn cùng tuyệt vọng liền biết yêu thú bên ngoài nguy hiểm vô cùng.
Tần Xuyên đứng dậy, lại nhìn sang đối diện vẫn đang bất tỉnh người kiên định nói:
" Bùi Thải, có thể tính toán số lượng yêu thú không?"
" Đây hẳn là Độc Lang, nhân số theo đàn khoảng chừng hai mươi con. Hẳn là trong rừng rậm này chúa tể." Bùi Thải thở dài đáp, thần thức rà quét khắp nơi đều là hung ác lang.
" Như vậy sói đầu đàn tu vi hẳn đã ở trúc cơ trung kỳ." Tần Xuyên nắm chặt tay nói.
" E rằng sư thúc đã đoán thấp nó tu vi." Bùi Thải nhìn ra cửa động, một bóng hình to lớn chuẩn xác đối mặt với họ. Cho dù chưa phát hiện ra trận pháp che giấu nhưng nó đã cảm nhận được nơi đây có linh khí dao động mạnh mẽ.
" Ngươi nói, trúc cơ hậu kỳ yêu thú?"
Nói xong Tần Xuyên cũng phát hiện ra Độc lang đang đứng bên ngoài liền căng thẳng nín thở.
" Trận này chỉ có thể ngăn lại trúc cơ trung kỳ yêu." Thấy lang quay đầu tiếp tục tìm kiếm quanh, Tần Xuyên mới tiếp tục lên tiếng.
Bùi Thải nhìn Tần Xuyên, hy vọng nàng có thể lấy ra trận pháp tốt hơn, dù sao vị sư thúc này chính là nguyên anh thân truyền đệ tử. Hắn đặt cược một ván này, không thể thua.
Tần Xuyên đối diện đôi mắt trông mong của Bùi Thải có chút ngượng ngùng:
" Đây là ta trên người duy nhất trận pháp."
Nhìn ánh sáng dập tắt trong mắt người đối diện, nàng siết chặt tay nói:
" Nhưng ta sẽ không liên luỵ ngươi. Bùi Thải, ngươi tu luyện được đến giờ ắt không phải là do may mắn. Nếu có cơ hội trốn thoát, đừng bỏ lỡ."
" Ngài sẽ không cảm thấy ta hèn nhát cùng không trượng nghĩa?"
" Nếu ta là ngươi, ta sẽ càng ích kỷ. Tu tiên cùng thiên tranh đấu lại không phải để ban ph át tình thương."
Hai người đang nói chuyện thì một tiếng va chạm mạnh vang lên. Trận pháp trước cửa lập tức có chút lung lay.
Tần Xuyên vội vàng đưa nào linh khí ổn định trận pháp, lại nhìn sang Bùi Thải nói:
" Bùi sư điệt, ngươi đến đánh thức tên nam nhân kia. Hắn là chúng ta đường ta."
Bùi Thải nghe vậy kinh ngạc, bỗng dưng rất tò mò hai vị này quan hệ.
Tần Xuyên cắn răng giữ trận, Bùi Thải lại cố hết sức đi đánh thức người. Thấy hiệu quả một chút cũng không, Tần Xuyên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa hét lớn:
" Cảnh Bác Văn, mau tỉnh lại cho ta."
Nam nhân trong mơ bị gọi tỉnh, chậm rãi mở mắt.
Bùi Thải giống như công cụ người ở một bên:
"..." Họ Cảnh này thật sự quá đáng.
Cảnh Bác Văn ôm ngực ngồi dậy, bỏ qua bên người Bùi Thải kinh ngạc nhìn Tần Xuyên:
" A Xuyên."
" Bên ngoài là trúc cơ hậu kỳ yêu, kèm theo còn có không ít đã trúc cơ kỳ lang yêu. Ngươi có thể sao?"
Bùi Thải: '...Người này mới trúc cơ sơ kỳ tu vi. Tần sư thúc đây là thật sự coi trọng hắn.'
" Ta có thể." Cảnh Bác Văn đáp.
Bùi Thải kinh ngạc nhìn nam tu lại nhận được ánh mắt lạnh nhạt quét đến của người này liền vội vàng giải thích:
" Đạo hữu, ta là gọi ngài ấy một tiếng Tần sư thúc."
" Ngươi giải thích cái gì?" Hai người đồng loạt đáp.
"..." Thật đáng sợ, hắn xuất hiện tại nơi này hẳn chính là kỳ đà cản mũi. Có cơ hội liền nghe lời Tần sư thúc, trực tiếp chạy thoát. So với yêu thú, nam nhân họ Cảnh kia càng khiến hắn sợ hãi...
" Trước tiên ra ngoài, nơi này không tiện chiến đấu." Cảnh Bác Văn lên tiếng.
Tần Xuyên rút lại linh khí, dồn thành một kích trực tiếp kíp nổ trận pháp.
Vụn đá văng tung toé cũng tạm thời đẩy lùi được hung ác đàn sói.
Ba người nhân cơ hội chạy ra ngoài, lập tức phát hiện quanh người đều đã bị bao vây.
Cảnh Bác Văn nhíu mày nhìn xác lang yêu bị một kiếm xỏ xuyên nói:
" Trong tối còn có người theo dõi. Hai người cẩn thận."
Nói xong liền xông thẳng đến sói đầu đàn, bắt giặc liền bắt vua trước.
Bùi Thải cũng ra tay, pháp thuật tung ra cản lại một nửa số lang yêu.
Độc lang tên gọi như vậy là bởi vì toàn thân chúng chứa đầy kịch độc. Da lông giống như sắt thép, khi xuyên thủng ngươi làn da liền trực tiếp đưa vào độc tố. Hơn nữa loại sói này trí tuệ vô cùng, dùng hai từ xảo trá thôi là chưa đủ.
Cho dù có Cảnh Bác văn chống đỡ phần lớn, hai người cũng chưa chắc có thể bảo toàn tính mạng. Hơn nữa còn có kẻ giấu trong bóng tối quan sát.
" Tìm ra kẻ ẩn nấp kia, không thể để hắn thoải mái như vậy." Tần Xuyên cùng Bùi Thải truyền âm.
———
Cùng một đêm, đôi ông cháu đứng trước mái hiên cảm nhận linh khí hướng về một phía.
Một tia sét giáng xuống, thần kinh căng chặt lập tức thả lỏng.
" Hắn còn sống đi." Tiểu Oản nhìn ông nội rò hỏi.
" Không biết, nếu hắn còn sống sẽ trở ra ngoài. Con hỏi ta cũng vô ích."
" Gia gia, người năm lần trúc cơ thất bại hẳn đã kinh nghiệm đầy mình. Nói cho cháu gái một chút suy đoán không được sao?"
Lão giả thở dài:
" Hắn thành công mệnh ta liền chưa đến lúc tuyệt. Thôi con liền trở về nghỉ ngơi đi. Người này cùng chúng ta nhân quả là chưa thể đoạn."
Tiểu Oản gật đầu, ngoan ngoãn quay trở về phòng. Nhưng mới đi được ba bước nàng liền kinh ngạc chỉ về một phía.
" Gia gia, nhìn xem kia là thứ gì."
Lão giả nghe vậy cũng hướng mắt xem liền thấy một ánh sáng vàng rực bao trùm lấy trung tâm rừng rậm.
Họ ở xa như vậy vẫn có thể lờ mờ thấy được cột sáng này, không biết cảnh tượng tại nơi đó lại sẽ như thế nào.
Tiểu Oản há hốc miệng chứng kiến, đến khi cột sáng dập tắt mới lấy lại được giọng nói:
" Ông nội, là có bảo vật xuất thế sao?"
...
Cột sáng dập tắt, khắp nơi lập tức la liệt xác lang yêu. Độc lang đầu đàn lúc này đang hấp hối nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy hung ác nhìn đầu xỏ người.
Cảnh Bác Văn tái nhợt khuôn mặt thu đi vàng kim tháp, từ hốc mắt chảy ra hai dòng máu tươi.
Tần Xuyên nhanh nhẹn đỡ lấy hắn, Bùi Thải nhân lúc này lao đến lôi ra kẻ vẫn luôn ẩn nấp trong bóng đêm.
Người mặc y phục dạ hành này hai mắt mù loà nhất thời không kịp phản ứng bị Bùi Thải đạp đến trước mặt sói vương.
" Trốn lâu như vậy cuối cùng cũng lộ mặt. Lang yêu ngươi ngửi thử một chút hương vị này có quen thuộc? G iết chết ngươi cháu chắt chính là hắn." Bùi Thải tức giận nhanh nhẹn đạp đến sống lưng người này.
Lang vương giống như nghe hiểu châm chọc, hung ác lập tức chuyển đến kẻ bị đạp ngã bên cạnh.
Móng vuốt sắc bén cứa qua cổ hắn, lập tức mùi máu tươi càng nồng.
Cảnh Bác Văn lần nữa bất tỉnh, toàn bộ trọng lượng đè lên người Tần Xuyên. Nữ tử sau lưng thương thế cũng không nhẹ hết đường xoay xở liền cùng hắn ngã xuống.
Bùi Thải cảnh giác nhìn một lang một người đang cắn xé nhau. Lùi lại phía sau kéo đi hai con vợ trước đã bất tỉnh.
Chỉ hy vọng, lang vương và nam tu trúc cơ trung kỳ kia cùng đồng quy vu tận. Bất cứ bên nào còn sống mấy người bọn họ liền không an toàn.
Lúc này hắn không dại dột chen một chân vào tranh đấu để trở thành bọn chúng kẻ thù chung.
Một mạch kéo hai người chạy ra khỏi trung tâm rừng rậm. Bùi Thải thở hổn hển cảm thán:
" Vừa rồi nam nhân của Tần sư thúc thật sự lợi hại. Quả nhiên thiên kiêu tất sẽ ở cùng anh kiệt."
Là một đêm thật dài...nhưng nó rồi cũng sẽ trôi qua.
———
Ánh sáng đầu tiên xuất hiện, chiếu lên khuôn mặt nữ tử đang đả toạ. Nàng hai mắt đen láy mở ra, nhìn người không biết lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt.
" Châu Vĩ Thành?"
" Không thể kêu một tiếng ca ca sao?"
" Ca ca có chuyện?" Chung Ly nghe lời kêu gọi, không phải năm năm trước đã từng kêu, nàng cũng không ngại gọi thêm.
Châu Vĩ Thành mỉm cười nhìn nàng:
" Gia chủ muốn gặp muội."
Chung Ly gật đầu, ở Châu gia từng ấy ngày đều chưa nhìn thấy gia chủ. Đến lúc này nàng cái danh hờ tam tiểu thư Châu gia đã lan truyền khắp toà thành này, không có lý nào gia chủ lại sẽ không gặp.
Nàng theo Châu Vĩ Thành một mạch đi đến một thanh u đại điện. Trước cửa trồng một cây đào hồng, linh khí rồi rào.
' Đào này đã sắp thành linh.' Tử Đằng cùng nàng truyền âm.
Chung Ly lặng lẽ quan sát gốc đào liền không chú ý Châu Vĩ Thành khi nào đã dừng lại.
Nàng lập tức va đầu vào sau lưng hắn, may mắn vẫn đứng ổn.
Ngước lên nhìn liền thấy người không ít, chính giữa là một trung niên đại thúc khuôn mặt anh minh.
"..." Mặt mũi của ta.
Châu Vĩ Thành liếc nhìn nàng sau đó chắp tay với mọi người:
" Gia chủ, các vị trưởng lão, đây là Vĩ Thành nghĩa muội, nàng kêu Chung Ly."