Cầm ra đã có chút nhạt màu trúc thân, luyện tập ba tháng nay lôi linh bao hàm trong nó cũng bắt đầu biến mất dần.
Quả nhiên là tiêu hao vật, nếu nàng còn không thể sớm kham phá ra e rằng mặt mũi muốn mất hết.
Cầm lôi trúc thành kiếm, liên tục chém ra đã in sâu vào xương cốt chiêu thức.
Lôi điện mạnh mẽ tiêu huỷ xung quanh vật, thu công lại quanh mình nàng đều là cháy khét thực vật còn có chi chít hố đất.
Ngồi xuống đả toạ khôi phục, Chung Ly lấy ra lôi thạch tham nhập thần thức.
Lôi nguyên tố dao động bên trong dày đặc kết thành mạng lưới cứng rắn.
Chung Ly thần thức chạm phải liền tê liệt rụt về.
" Thần thức quá thiết yếu, cần phải song song tu luyện cùng pháp lực."
Tiếp đó công việc hằng ngày của Chung Ly từ luyện kiếm, sử dụng lôi trúc đến tu luyện thần thức với hắc kiếm, cuối cùng mới tham nhập dần dần vào lôi thạch.
Một tháng tu luyện nàng cuối cùng cũng bỏ xuống trúc ống.
Tử Lôi trúc toàn thân đã về lại màu xanh biếc, bây giờ nó đã trở thành vô thuộc tính vật.
Cầm hắc kiếm trong tay, Chung Ly thuần thục đưa vào linh khí, thân kiếm xuất hiện từng vệt lôi điện cuốn quanh.
Nàng mỉm cười chém ra kiếm quang, lôi điện nhanh như chớp nổ tung vách đá trước mặt.
Liên tiếp dùng ra lôi kiếm quang, nàng đã có thể chính xác độ nhập linh khí, đã không còn dư thừa thoát ra ngoài.
" Quả nhiên độ chính xác và lực đạo đã cải thiện, ta cuối cùng cũng không bỏ phí sư tổ phi thăng sinh thành vật."
Thu lại xung quanh dữ dằn hơi thở, nàng đến bái kiến sư phụ.
Mấy tháng trước để lại cho nàng trúc gậy sư phụ đã trước tiên bế tiểu quan.
Bây giờ đến gặp ngài ấy sau, nàng cũng quyết định đi tiếp nhận nhiệm vụ.
Thẩm Thế Thuỵ nhìn tiểu đồ đệ đến bái kiến, mắt cũng không nâng ném cho nàng một túi trữ vật nói:
" Phía trước đưa ngươi trận pháp nhưng quên đưa ngươi linh thạch.
Cầm lấy."
Chung Ly đen mặt bắt lấy túi trữ vật, sư phụ người một năm rồi mới nhớ ra, cũng quá tri kỷ đi.
" Đồ nhi cảm tạ sư phụ.
Lần này bái kiến người con là muốn xin phép ra ngoài tiếp tục lĩnh nhiệm vụ."
Nguỵ Trạch chân quân gật đầu:
" Kiếm pháp viên mãn là lúc để đột phá.
Đi đi, không cần sớm trở về."
Chung Ly lui xuống, cưỡi theo hạc giấy đến Nhiệm Vụ đường.
Lần này nàng có hẹn với Tạ Ngọc cùng làm nhiệm vụ, Ứng Nguyệt mới vừa đóng cửa bế quan, trước mắt sẽ không ra ngoài.
Hai người xem xét một lượt bảng công việc quyết định nhận nhiệm vụ tìm kiếm Linh Lăng thảo.
Đăng ký xong tổ đội hai người, đang muốn rời đi thì bị một âm thanh giữ lại.
" Hai vị chậm đã!"
Chung Ly quay lại nhìn thì thấy người mới cất tiếng là một nam tử.
Người này nàng vẫn nhớ mặt, chính là sư điệt lần đó nàng gặp ở Nội vụ đường khi đến lần đầu tự đến lĩnh tông môn trợ cấp hàng tháng.
Bây giờ nhìn hắn quần áo hẳn đã được thăng chức thành quản sự của Nhiệm Vụ đường.
Tạ Ngọc bị gọi lại liền quay người, nhìn về phía nam tử quản sự hỏi:
" Có việc gì?"
" Hai vị sư thúc có phải vừa tiếp nhận nhiệm vụ thu thập Linh Lăng thảo?"
Chung Ly không có vấn đề gì liền gật đầu nói phải.
Nam tử quản sự nghe vậy chắp tay nói chuyện:
" Mạo phạm hai vị sư thúc, vừa rồi trên thẻ bài có điểm một dấu sao thể hiện nhiệm vụ này đã có người đính trước."
Tạ Ngọc nhíu mày nhìn hắn hỏi:
" Ý ngươi là chúng ta không thể tiếp nhận? Nhiệm vụ đường vừa rồi đã phê duyệt nhiệm vụ bây giờ lại muốn huỷ bỏ!?"
Quản sự nam tử vẫn bình tĩnh nói:
" Vừa rồi là nhiệm vụ đường đệ tử sai sót.
Hai vị sư thúc có thể chọn lại tân nhiệm vụ, sẽ không mất quá nhiều thời gian, tích phân cũng sẽ ưu tiên đưa ra cho hai vị sư thúc."
Tạ Ngọc nghe vậy bật cười:
" Ta chưa từng biết rằng nhiệm vụ đường còn có đặt trước nhiệm vụ, không phải trước nay luôn là ai đến trước lĩnh trước hay sao!?"
Chung Ly nhìn quản sự cũng đã bắt đầu phiền chán.
Người này không lần nào là khiến nàng thoải mái, làm nàng khó chịu người trước nay nàng đề sẽ không phải khách sáo:
" Sư điệt ngồi quản sự ghế thật oai phong, luật lệ của Nhiệm Vụ đường cũng có thể tự mình định ra.
Ngươi là muốn giữ nhiệm vụ này cho ai?" Cũng không màng phải đắc tội hai thân truyền đệ tử!
Nam tử quản sự nghe nàng nói liền trầm mặt:
" Thật không dám đắc tội hai vị sư thúc, chỉ mong các ngài có thể để lại nhiệm vụ này cho ta sư muội.
Hai vị muốn hỗ trợ thời gian hoàn thành cho nhiệm vụ nào sư điệt đều có thể giúp đỡ."
Quản sự nói xong liền chắp tay cúi người.
Chung Ly và Tạ Ngọc liếc nhau cảm thấy quá khó hiểu với người trước mắt.
Bảng tiếp nhận còn thiếu nhiệm vụ để chọn lựa sao? Hà cớ phải nhăm nhăm cướp đi ở trên tay hai người.
Chung Ly cũng không có đồng ý mà hỏi:
" Nói ra ngươi sư muội tên hơn nữa nhiệm vụ này có gì đặc biệt?"
Nam tử quản sự thấy nàng không chấp thuận liền rũ mắt, miệng ngậm chặt không muốn nói.
Hắn ngầm cáu giận với hai người trước mắt.
Nguyên Anh thân truyền đệ tử không có một thứ tốt, đều kiêu ngạo vô tình như nhau!
Cảm nhận không khí có chút căng thẳng, Chung Ly liền khoanh tay trước ngực nhìn nam tử quản sự.
Nàng thật muốn xem hắn còn nói ra được gì.
Lúc này ba người bị một âm thanh cắt đứt giằng co, người đến vậy mà chính là Cao Thế Lan.
" Thế Lan xin chào hai vị sư thúc còn có sư huynh."
Chung Ly nhìn nữ hài đi đến liền gật đầu đáp lại.
Nam tử quản sự nghe tiếng vội ngẩng đầu lên, chạm tiến ánh mắt Cao sư điệt liền rụt lại.
Tạ Ngọc xem rõ tình hình mở miệng hỏi:
" Ngươi giữ nhiệm vụ là cho Cao sư điệt?"
Cao Thế Lan nghe thấy giật mình, nhìn về phía nam tử quản sự:
" Sư huynh giữ lại nhiệm vụ cho ta sao?"
Hắn bấy giờ mới nói:
" Đúng vậy, là nhiệm vụ đến Linh Lung trấn sau núi tìm kiếm Linh Lăng thảo."
Cao Thế Lan nghe nói vội nhìn sang Chung Ly hai người, rụt rè mở miệng:
" Sư thúc đã lĩnh nhiệm vụ này? Thế Lan không cầu sư thúc nhường lại chỉ kính xin người cho ta cùng tổ đội."
" Nhiệm vụ này có gì đặc biệt sao?" Chung Ly nhíu mày hỏi.
" Là, không có gì, sư điệt có việc cần làm gần khu vực đó nên đã nhờ vả sư huynh lưu ý nhiệm vụ giúp ta."
Trong lòng còn nghi ngờ nhưng Chung vẫn đồng ý thêm Cao Thế Lan vào tổ đội.
Trước khi rời khỏi liếc nam tử quản sự, hắn ánh mắt lửa nóng vẫn luôn hướng về Cao sư điệt.
Lần này Chung Ly hai người không muốn đợi lâu, lĩnh nhiệm vụ xong liền trực tiếp rời khỏi tông môn.
Cao Thế Lan thấy vậy không dám phàn nàn vội theo sau.
Tạ Ngọc vứt ra một cái bát ăn cơm lớn kêu gọi hai người ngồi vào.
Chung Ly đánh giá nó hình dạng có chút chê bai:
" Phi hành pháp bảo của ngươi cũng đủ thô bỉ."
" Đại tô này tốc độ nhanh đâu, ngươi ngồi vào trước xem còn dám hay không chê bai." Tạ Ngọc hơi nâng cằm nói.
Ngồi trên Tạ Ngọc pháp bảo bay ra khỏi tông môn trận pháp, quả thật tốc độ hơn hẳn vẫn thường ngồi hạc giấy.
Chung Ly nhàn dỗi nhìn sang Cao Thế Lan hỏi:
" Cao sư điệt rất thân thiết với quản sự Nhiệm Vụ đường vừa rồi?"
Cao Thế Lan nghe được hai mắt trầm tĩnh, sau cùng gật đầu nói:
" Là, sư thúc.
Phía trước ta từng giúp đỡ hắn."
Chung Ly gật đầu nói đã hiểu, nhưng ánh mắt vẫn luôn ngầm để ý nàng này.
Trong lòng thầm nghĩ:
Cao sư điệt so với vài lần gặp trước hình như đã thay đổi.
Cảm giác của ta trước nay vẫn luôn rất đúng.
Lôi ra một bọc hạt dưa nhờ Ôn Đà quản sự mua hộ, nàng vừa cắn hạt vừa quan sát Tạ Ngọc.
" Tiểu Ngọc, ngươi pháp bảo rất vững chãi, lại là đồ gia truyền sao?"
" Ngươi miệng cũng là gia truyền sao? Phun ra lời nói đã khiến người khác không muốn trả lời!"
" A, đừng tức giận.
Ta chỉ là khen ngươi phi hành pháp bảo dùng tốt, cũng muốn mua một cái."
" Đây là đặt chế tác pháp bảo, sẽ không dễ dàng bày bán bên ngoài."
Chung Ly phun ra một đống vỏ hạt dưa, trước ánh mắt lạnh lùng của Tạ Ngọc tay nhanh chóng gom xác dưa lại nhét vào túi.
" Không mua nữa, dù sao ta cũng là kiếm tu sau này có thể dùng kiếm phi hành."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Cao Thế Lan một bên yên lặng rất ít khi xen vào.
Pháp bảo hạ xuống trước một toà thành trì, Tạ Ngọc mới luyện khí hậu kỳ không thể điều khiển phi hành khí liên tục, họ liền quyết định dừng lại nghỉ ngơi.
Ba người dừng lại thành trì tên Ô Vân, là một tiểu thành phụ thuộc vào Thanh Hà tiên tông.
Vẫn còn rất gần tông môn nên mấy người cũng không đổi đi phục sức đệ tử trên người liền tiến đến thuê trọ.
Tạ Ngọc thuê một tiểu viện động phủ còn được chủ quán niềm nở miễn phí mở ra tụ linh trận.
Giá cả không bàn đến nếu không phải nói là rất phải chăng, hơn nữa họ còn nhận được chăm sóc cấp S.
Không hổ là tiên tông đệ tử nên có được đãi ngộ.
Chung Ly mấy người tiến vào tiểu viện đả toạ nghỉ ngơi, linh khí mật độ kém tông môn cho dù đã bổ sung tụ linh trận.
Nàng cũng nhàm chán dừng lại đả toạ mà ra ngoài đi dạo.
Mới bước ra khỏi tiểu viện đã thấy bóng dáng Cao Thế Lan đi phía trước.
Nàng ấy hình như không phát hiện ra nàng mà nhanh nhẹn biến mất khỏi cuối đường.
Chung Ly nhún vai khép lại cửa chậm rãi đi dạo phố.
Ô Vân thành tuy là tiểu thành trì nhưng bày bán thứ gì cũng có.
Nàng tiến vào một cửa hành bán pháp bảo xem xét, từ chủng loại đến màu sắc đều đa dạng.
Một tạp dịch tiến đến cẩn thận đón tiếp nàng, Chung Ly liền phất tay để hắn lui ra, nàng chỉ là muốn xem xét thử.
Nhìn trên tường một bộ áo choàng, tò mò tiến lên xem thử, tạp dịch đã nhanh nhạy giới thiệu cho nàng nó công hiệu.
Ẩn nấp áo choàng, có thể che dấu thân mình và hơi thở với người cao hơn mình một tiểu cảnh giới.
Mặc vào nó trước mắt nàng có thể ẩn nấp trước luyện khí hậu kỳ người hoặc là yêu thú.
" Màu sắc còn rất hợp ta thẩm mỹ." Lẩm bẩm nói sau đó quay qua tạp dịch đệ tử bên cạnh hỏi:
" Pháp bảo này giá cả ra sao?"
" Thưa khách nhân, vật này phẩm chất là trung giai linh khí, giá cả đã định trước là sáu vạn linh thạch."
Chung Ly vỗ vỗ trên người pháp y thở dài nói:
" Đáng tiếc ta trên người mang không đủ linh thạch, lại mới ra ngoài tông làm nhiệm vụ không thể sớm trở về.
Chỉ có thể từ bỏ."
Nói xong đang muốn rời đi thì bị tạp dịch đệ tử ngăn lại, bên cạnh người nhanh chóng đi báo cho quản sự.
Một lát sau nàng mỹ mãn cầm theo ẩn nấp áo choàng trở ra, tiêu tốn năm vạn linh thạch còn được miễn phí đưa tặng một viên tị thuỷ châu.
A danh phận này dùng quá tốt nhưng tiếp theo thành trì lại không thể tiếp tục phô trương.
Thảnh thơi đi dạo trên đường, nàng tiến đến xem xét các quầy hàng nhỏ, lần trước mua được Lung Hồn chuông cũng dùng cách thức này.
Không biết còn có thể một lần nữa nhặt của hời!.