Hoắc Long Đình chưa từng nuôi mèo, khi còn nhỏ cháu trai hắn mang một con mèo trở về nuôi không đến hai ngày hắn liền bị dị ứng phải vào bệnh viện, từ đó về sau nhà bọn họ không nuôi mấy động vật nhỏ nữa, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Tư Kỳ đem con mèo nhỏ kia về nhà, lúc đấy hắn thật sự đã bày ra nét mặt rất không vui, bạn nhỏ bị hắn hù phải đem con mèo trả về, sau đó cũng chỉ dám len lén nuôi bên ngoài, thế nhưng hôm nay hành động của hắn lại rất điên rồ, không chỉ ôm mèo trở về, còn tính toán giúp Sầm Tư Kỳ hoàn thành dự định muốn nuôi.
Buổi tối hôm đó Hoắc Long Đình bắt đầu cảm thấy cả người điều không thoải mái, không ngừng ho khan trên mu bàn tay lại nổi đầy những mận đỏ, hắn biết chính là bị dự ứng với lông mèo, chỉ bảo trợ lý đi đến bệnh viện mang thuốc về, so với cảm giác mất mát và hoảng hốt sâu thật sâu trong lòng không thể miêu tả được, thì thân thể không khỏe này hắn chẳng muốn để tâm.
Bởi vì không được điều trị tận gốc, thời gian một tháng trên người dị ứng cứ lặp đi lặp lại, rồi sau đấy, tựa như một ngày nào đó sau một giấc ngủ, bệnh dị ứng của hắn tất cả đều biến mất sạch, con mèo được chăm sóc tỉ mỉ ngày càng xinh đẹp nằm nhoài bên chân hắn ngủ say sưa, Hoắc Long Đình đứng dậy đi tới ban công, đốt một điếu thuốc, nhìn mặt trời đang mọc ở phía chân trời xa, hồi lâu sau, khóe môi không tiếng động mà kéo lên một vệt cười khổ.
Đến ngày hôm nay rồi, hắn rốt cuộc đã suy nghĩ rõ ràng hết thảy.
Hắn đối với Sầm Tư Kỳ, không hề đơn thuần chỉ là đối với một tình nhân bao dưỡng thích cũng được không thích cũng chả sao, bởi vì hắn sẽ đau lòng, sau khi cậu rời đi hắn không thể ngừng nhớ cậu, sẽ mặc kệ dị ứng dù không khỏe cũng nuôi mèo của cậu, chính là hắn đây đã từng xem thường cái gọi là tình yêu, mà hai chữ này, hắn không còn cơ hội để nói ra nữa rồi.
Dị ứng không khỏe, nhịn một chút là có thể qua, như vậy mất đi tình yêu thì thế nào? Nếu luôn chịu đựng cũng có thể thành quá khứ hay sao?
Nơi Sầm Tư Kỳ đi, muốn hỏi thăm thật ra cũng không hề khó khăn, Hoắc Long Đình thông qua Lâm Tuệ Trinh liên hệ với giáo sư Lâm mà dò hỏi một lần, đã sớm biết cậu đi nước ngoài du học, Sầm Tư Kỳ đã từng ngu ngốc vì hắn mà muốn từ bỏ cơ hội, sau đó lại bị hắn tổn thương mà tỉnh táo lại lựa chọn được con đường đi chính xác.
Hoắc Long Đình thậm chí không dám suy nghĩ đến, ở thời điểm hắn không biết, Sầm Tư Kỳ rốt cuộc đã trải qua cảm giác mâu thuẫn và giãy giụa như thế nào, mới có thể đối với hắn dập tắt hoàn toàn hy vọng một lời cũng không nói trực tiếp bỏ đi.
Lúc mới vừa biết Sầm Tư Kỳ ở đâu hắn thật ra đã xúc động muốn lập tức đi tìm người, cầm lấy điện thoại muốn gọi cho trợ lý đặt vé máy bay nhưng rồi hắn do dự, nếu như là trước đây, hắn có thể dùng tư thái cường ngạnh nhất xuất hiện trước mặt Sầm Tư Kỳ, cưỡng bách cậu phải đối mặt với chính mình, thế nhưng hiện tại, hắn không làm được.
Hắn là thành uy hiếp Sầm Tư Kỳ, hắn lại không nỡ làm khó cậu, không nỡ để cho cậu lại vì mình buồn rầu không vui, rời hắn đi, Sầm Tư Kỳ sẽ có tiền đồ ngày càng rộng lớn, sẽ gặp được người khác càng tốt hơn, cũng sẽ quên mất những tổn thương và đau lòng hắn đã làm với cậu.
Nếu như cố gắng chịu đựng thật sự có thể hòa tan đi tình yêu muộn màng này, hắn nguyện ý chịu hết nổi đau như moi tim xẻ thịt, đây là trừng phạt hắn phải nhận.
Sầm Tư Kỳ đã bắt đầu cuộc sống nghiên cứu sinh, chương trình học áp lực hơn so với trong nước là rất nhiều, mỗi ngày đi qua đi lại giữa phòng học với thư viện, một ngày ngủ nhiều nhất cũng chỉ tiếng, tuy rằng bận rộn, nhưng với Sầm Tư Kỳ chính là điều cậu muốn, cậu cảm thấy phong phú cũng rất bình tĩnh, không cần suy nghĩ những chuyện khác, ngày qua ngày chỉ cần không ngừng học tập, rồi vẽ như vậy là đủ rồi.
Xế chiều hôm đó, cậu ở thư viện đọc sách, đám bạn cùng phòng trong group đột nhiên náo nhiệt, Thẩm Chi Hòa ba người bọn họ gửi tin nhắn chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Sầm Tư Kỳ hơi sửng sốt, mới sực nhớ ra hôm này là sinh nhật tuổi của cậu, trong nước bây giờ đã là giờ rồi, mặt khác cũng có những bạn học khác lục tục gửi tin nhắn chúc mừng cho cậu, Sầm Tư Kỳ trả lời từng cái một, tâm tình hiếm thấy mà vui vẻ.
Sau khi cậu qua bên này cùng với bạn học trong nước liên hệ ít đi, cũng thật sự là không có thời gian, huống chi lại cách biệt giờ giấc, ngày hôm nay khó lắm trong group đều tập hợp đầy đủ bốn người liền cùng nhau tán gẫu, từng từng nói đến sinh hoạt sau mấy tháng tốt nghiệp của mình. Ngụy Đông ở công ty mới thuận buồm xuôi gió rất được cấp trên thưởng thức thuận lợi chuyển chính thức, Lưu Hướng Dương bị ba hắn quần cho muốn chết đi sống lại nhưng cũng may làm ra vài thành tích xem như có khổ cũng thấy vui, Thẩm Chi Hòa một tháng trước đã quay trở lại trường, đi theo giáo sư bắt đầu làm nghiên cứu sinh các giai đoạn hạng mục, mỗi người trải qua đều rất phong phú, Sầm Tư Kỳ nhìn không nhịn được kéo khóe môi cao lên, đây không phải là trạng thái phấn chấn của sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp cần phải có hay sao? Cậu cũng muốn nỗ lực gấp bội hơn nữa, không thể thụt lùi về sau.
Thẩm Chi Hòa gửi riêng một tin nhắn đến cho cậu: “Tống học trưởng, di động anh ấy hôm nay bị rơi mất, bảo tôi nhắn với cậu một câu sinh nhật vui vẻ, lần sau về sẽ mời cậu ăn bữa cơm.”
Sầm Tư Kỳ cố nén cười gửi trả lời cho cậu ấy: “Điện thoại học trưởng bị rơi mất sao lại liên hệ với cậu vậy nha, lúc đó hai người đang ở cạnh nhau hả?”
“Tôi đưa tài liệu cho anh ấy sẵn ăn bữa cơm đụng phải trời mưa mới ở lại chỗ anh ấy ở nhờ một đêm mà thôi.”
“À~”
Thẩm Chi Hòa gửi trả lời cho cậu một icon hình đôi tay che mặt, Sầm Tư Kỳ cười cười, không treo ghẹo cậu ấy nữa: “Giúp tôi nói với học trưởng một câu cảm ơn nha.”
Cậu thật ra có chút hâm mộ, không phải cậu đối với Hoắc Long Đình còn lưu luyến, mà là hâm mộ Thẩm Chi Hòa đối với Tống Nghiêm Minh có thể thẳng thắn yêu thích như thế, loại tình cảm không chứa tạp chất này, cậu chưa từng có được, cũng không dám vọng tưởng xa vời.
Tin nhắn từ trong nước gửi đến còn có một dãy số xa lạ với lời chúc mừng sinh nhật, Sầm Tư Kỳ có hơi nghi hoặc mà trả lời lại: “Cảm ơn, nhưng thật ngại quá, xin hỏi cậu là ai?”
Đối phương rất nhanh hồi âm giải thích y là học đệ nhỏ hơn cậu một niên khóa, là xin số điện thoại ở nước ngoài của cậu từ những học trưởng khác, bởi vì cũng muốn đến bên này du học, muốn nhờ cậu tư vấn vài chuyện, hỏi cậu có thể thêm Wechat hay không.
Sầm Tư Kỳ rất sảng khoái mà gửi kết bạn qua Wechat, đối phương gửi tới cho cậu một icon là khuôn mặt cười: “Cảm ơn.”
Vị học đệ này tự giới thiệu tên là Triệu Sinh, tên này nghe quá bình thường, Sầm Tư Kỳ không biết nhiều đến đàn em khóa dưới nên cũng chẳng có ấn tượng gì, nhưng đối phương đã tìm đến nơi rồi cậu cũng không từ chối, cũng chỉ là việc nhỏ không tốn sức gì: “Không có gì, có vấn đề gì cậu cứ hỏi tôi là được, nếu biết tôi sẽ đều nói với cậu.”
“Anh ở bên đó học tập sinh hoạt như thế nào? Bài tập có nhiều lắm không? Có mệt hay không? Đang ở chỗ nào? Là tìm người chia phòng hay là ở một mình? Vấn đề ăn uống thì sao? Có phải rất vất vả hay không?”
Vốn tưởng là vị học đệ sẽ hỏi mấy việc liên quan đến hoàn cảnh trường học rồi yêu cầu chuyên môn này nọ, không nghĩ tới y là liên tiếp quan tâm mấy vấn đề vụn vặt liên quan đến phương diện sinh hoạt, Sầm Tư Kỳ nhất thời dở khóc dở cười, kiên nhẫn trả lời y: “Bài tập thật sự rất nhiều, còn phải theo giáo sư làm hạng mục, bất quá cũng không có gì đâu, trước khi đi học phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tới lúc thành quen sẽ không cảm thấy mệt nữa, tôi là cùng với học trưởng qua bên đây trước thuê chung nhà trọ, cách trường học không xa, tiền thuê nhà vẫn có thể trang trải, buổi trưa sẽ ăn cơm trong trường học, thế nhưng món tây ăn nhiều sẽ ngán, tôi buổi tối sẽ tự mình nấu cơm, làm hai món đơn giản là được, sáng sớm thì cứ mua đại bánh mì đối phó, mới qua đúng là có hơi khổ chút, thời gian qua sẽ tốt thôi, cũng chỉ hai năm thôi mà, đảo một cái là xong rồi.
“Anh phải chú ý nghỉ ngơi, đừng có cậy mạnh, thân thể mà yếu thì bù cỡ nào cũng không đủ được đâu.”
Sầm Tư Kỳ cảm thấy vị đàn em này nói chuyện rất kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ nhiều, trả lời y: “Ừm, cảm ơn đã quan tâm, không có chuyện gì, tự tôi biết rõ mà.”
“Vậy thì tốt… Sau này nếu tôi thường xuyên quấy rầy anh anh sẽ không cảm thấy phiền chứ?”
“Thời gian của tôi thật sự không có nhiều, cậu có việc có thể nhắn cho tôi, tôi thấy sẽ trả lời cho cậu.”
“Được, anh ở bên đó sắp đến giờ cơm chiều hả? Bây giờ về lại phòng trọ sao?”
“Còn ở thư viện, muộn chút nữa sẽ về.”
“Ăn cơm sớm một chút, đừng kéo dài quá muộn, không tốt cho dạ dày, tôi không quấy rầy anh nữa, anh đọc sách tiếp đi.”
Sầm Tư Kỳ tùy ý gửi đi một icon, nhấn tắt di động, tiếp tục đọc sách chuyên ngành đang đọc dở.