Sau đấy vẫn là Hoắc Long Đình đưa Sầm Tư Kỳ trở về, dọc đường đi về Sầm Tư Kỳ một câu cũng không nói, Hoắc Long Đình vài lần quay đầu nhìn cậu, cậu vẫn đều duy trì tư thế và ánh mắt không tiêu cự ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Lo lắng, hối hận, không cam lòng, nhiều loại cảm xúc phức tạp cứ lặp đi lặp lại kích thích thần kinh Hoắc Long Đình, hắn lại không dám hỏi lấy một câu, không dám nghĩ đến tình cảnh lúc Sầm Tư Kỳ dưới thân hắn rơi lệ như sắp chết kia.
Sau khi xe dừng lại Sầm Tư Kỳ không nói lời nào đẩy cửa xuống xe, Hoắc Long Đình cùng xuống, hai người trầm mặc mà đứng cạnh nhau, lúc lâu sau, Sầm Tư Kỳ ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đen kịt không một ánh sao, lắp bắp nói: “Hoắc tiên sinh, sau này chúng ta thật sự đừng gặp lại nữa.”
“Thật sự… Một chút khả năng thôi cũng không có sao?” Hoắc Long Đình gian nan khàn giọng hỏi cậu, trong cuống họng tất cả đều là mùi vị đắng chát.
“Nếu Hoắc tiên sinh nhất định không chịu buông tha tôi, tôi chỉ có cách né đi thật xa, thế giới này lớn như vậy, Hoắc tiên sinh cũng không thể một tay che trời hết từng ngóc ngách, rồi cũng có chỗ cho tôi trú thân.”
“Em đừng đi!” Vừa nghe cậu muốn lần nữa rời đi, Hoắc Long Đình nhất thời cuống lên, trong âm thanh đã mang thêm nghẹn ngào, “Sau này anh sẽ không quấy rầy em nữa, anh bảo đảm sẽ không xuất hiện trong tầm mắt em, không quấy nhiễu cuộc sống của em nữa… Anh cầu xin em, đừng rời đi nữa, ít nhất… Ít nhất để anh có thể từ xa nhìn thấy em là được rồi, được không em?”
“Vậy thì có ý nghĩa gì chứ?” Sầm Tư Kỳ nhẹ giọng nỉ non, “Sau này tôi có cuộc sống của tôi, anh cũng có của mình, anh không phải không thể buông bỏ tôi, anh chỉ là không cam lòng mà thôi, anh thật sự không cần thiết phải chấp nhất với tôi tới vậy, thật sự, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.”
Hoắc Long Đình đôi mắt đỏ ngầu nhìn Sầm Tư Kỳ, một câu giải thích cũng không thốt ra được, hắn không biết phải làm như thế nào mới có thể làm Sầm Tư Kỳ tin tưởng hắn thật sự yêu cậu, hắn đau lòng lại áy náy, có thể nói thành lời nhưng lại thấy vừa yếu ớt vừa bất lực.
Suốt buổi tối hôm đó Sầm Tư Kỳ đều không thể ngủ ngon, sáng hơn hơn sáu giờ liền tỉnh, trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ từ số lạ, cậu không để ý, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Người trong gương có khuôn mặt sầu khổ, phía dưới đôi mắt mang theo hai vành đen khổng lồ, cả đêm cậu đều mơ thấy những thứ ngổn ngang kia trong giấc mộng, mơ hồi lâu lại hồi tưởng đến cậu và Hoắc Long Đình trước đây, cậu thật sự không còn nghĩ đến nữa, nhưng mà có một số việc không phải cậu chỉ cần dựa vào lý trí là có thể khống chế được.
Ngẩn người trước bồn rửa tay lúc lâu, Sầm Tư Kỳ mới mở nước lạnh cúi người trực tiếp dội lên trên mặt.
Số điện thoại kia gọi đến gần thứ ba, Sầm Tư Kỳ nhấn nút nghe, đối phương là một giọng nam xa lạ: “Xin chào Sầm tiên sinh, tôi là Hoắc Chiêu Lâm, còn nhớ không? Hai năm trước ở châu Âu, anh giúp tôi thiết kế nội thất.”
Cậu đương nhiên biết Hoắc Chiêu Lâm, là cháu trai của Hoắc Long Đình, Sầm Tư Kỳ không khỏi nhíu mày: “Xin chào, xin hỏi Hoắc tiên sinh có việc gì sao?”
“Anh có thể hay không… đến bệnh viện một chuyến, chú út tôi hôm qua chú ấy nhập viện, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, anh có thể đến xem chú út hay không?”
Nghe vậy Sầm Tư Kỳ trong lòng run lên bần bật, theo bản năng mà nắm chặt tay, hít sâu sau đấy mới mở miệng lần nữa, tận lực đè nén thanh âm run rẩy: “Anh ấy xảy ra chuyện gì?”
“Dùng thuốc ngủ quá liều.”
Bốn mươi phút sau Sầm Tư Kỳ đến khu phòng bệnh trong bệnh viện, Hoắc Chiêu Lâm ở trên hành lang bên ngoài phòng bệnh nói chuyện với bác sĩ, sau khi nhìn thấy cậu đi tới, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh có thể tới xem chú út.”
Sầm Tư Kỳ mặt trắng bệch hỏi y: “Anh ấy rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Chú út tối hôm qua uống hơn nửa lọ thuốc ngủ, may mắn trợ lý phát hiện kịp thời đưa chú ấy tới bệnh việc, đã rửa sạch dạ dày rồi, hẳn không còn vấn đề gì lớn nữa.”
“Vì sao chứ…” Sầm Tư Kỳ run run đôi môi, cơ hồ không nói ra lời, Hoắc Long Đình tại sao lại muốn uống thuốc ngủ, anh ấy rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
“Anh hiểu lầm rồi,” Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ giải thích, “Chú út không có nghĩ quẩn, chú ấy chính là… bị bệnh, được chẩn đoán bị rối loạn cảm xúc lưỡng cực mấy năm rồi, bình thường không thấy được, nhưng thật ra thường hay cáu giận bất thường không khống chế được cảm xúc, mà chú út cũng không chịu phối hợp điều trị, trời vừa tối thì liền đau đầu đến cả đêm không thể ngủ yên, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ, mới bắt đầu là nửa viên, sau đó liều lượng từ từ tăng lên, tối hôm qua tôi cũng không biết chú út như thế này, thế nhưng lại uống hết nửa lọ thuốc.”
Sầm Tư Kỳ cúi đầu, trong lòng không khắc chế được mà cảm thấy khổ sở không hiểu được, vì sao lại như vậy? Rõ ràng trước khi cậu đi thân thể Hoắc Long Đình không phải rất khỏe mạnh hay sao?
Hoắc Chiêu Lâm vỗ vai cậu an ủi cậu: “Anh cũng đừng lo lắng quá, bác sĩ nói không có vấn đề gì thì thật sự không có vấn đề gì đâu… Nói thật, tôi nói với anh những điều này, đúng là có ý muốn nói giúp cho chú út, tôi không biết năm đó anh và chú út đã xảy ra chuyện khó xử thế nào, nhưng mấy năm nay chính mắt tôi chứng kiến tinh thần chú út ngày một sa sút đi, chú út là thật sự yêu anh, nếu như có thể, có thể hay không thử… giúp chú út một lần?”
Bên trong phòng bệnh an tĩnh không tiếng động, Hoắc Long Đình nhắm mắt nằm trên giường một tay còn đang truyền dịch, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, môi khô khốc không chút huyết sắc, Sầm Tư Kỳ đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, cậu tựa như chưa từng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Hoắc Long Đình như thế này, người đàn ông cao cao tại thượng vừa cường thế có thể khống chế tất cả, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận cùng với người đang nằm ở đây, thật sự là cùng một người sao?
Trái tim như bị ngắt nhéo đau đến không ngừng co rúm lại, Sầm Tư Kỳ nhắm hai mắt, cố nén nước mắt bên trong vành giống như bất cứ lúc cũng có thể tuông ra, tâm tình tiêu cực không có chỗ trốn như muốn ép ngạt cậu.
Năm năm quá lẽ nào cậu sống rất tốt sao? Lúc mới ra nước ngoài cậu cũng giống vậy thường xuyên mất ngủ, chỉ có thể dựa vào chuyện đọc sách học tập không ngừng mà chữa thương cho chính mình, mới có mấy tháng cậu gầy đi gần mười ký, trong lòng cậu đau đến ngộp nhưng không có cách nào nói với bất kỳ ai, vào lúc đó có ai có thể tới giúp cậu đây?
Rõ ràng… Ban đầu là Hoắc Long Đình không cần cậu mà.
Cậu yêu đến hèn mọn như vậy, có lúc ngốc tới mức thật sự nghĩ có thể làm tình nhân bí mật của Hoắc Long Đình mãi mãi không cần thấy mặt, dù cho hắn có kết hôn sinh con cũng sẽ vô liêm sĩ mà bám theo hắn, mãi tới khi phát hiện bạn gái hắn là con gái của ân sư mình cậu mới rốt cuộc chịu thức tỉnh, không thể triệt để đạp đổ đường ranh làm người cuối cùng của chính mình, Hoắc Long Đình muốn cưới vợ sinh con, cậu lựa chọn rời xa để thành toàn cho hắn, cậu làm sai điều gì chứ? Cậu chân thành kết giao bạn bè, là giả, cậu cho rằng dựa vào năng lực của mình tìm được công việc, cũng là giả, tại sao trong vòng chuyển thời gian nhiều năm như thế, Hoắc Long Đình còn không chịu để cậu đi, cứ muốn tàn nhẫn như vậy mà lao đến giam cầm cậu trong bóng tối của quá khứ không thể tiêu tan?
Hiện tại Hoắc Long Đình bị bệnh, rõ ràng không phải lỗi của cậu, Sầm Tư Kỳ lại cảm thấy chính mình như tội ác tày trời, cậu oan ức cũng khổ sở, lại không biết rốt cuộc phải làm sao, mới có thể từ trong tử cục này bước ra.
Trên giường bệnh mi mắt Hoắc Long Đình giật giật, giống như sắp tỉnh lại, Sầm Tư Kỳ theo bản năng mà lùi lại một bước, cúi đầu, cậu không biết làm sao đối mặt với Hoắc Long Đình, chỉ muốn nhanh chóng trốn đi, đi càng xa càng tốt.
Do dự chốc lát sau, cậu xoay người, bước chân vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
–
Tôi muốn nói vài lời vậy.
Tôi biết có nhiều người khi đọc đến đây thấy tình yêu của hai người họ rất lẩn quẩn, yêu thôi mà cần hèn mọn đến thế không? Thế nhưng, yêu mà… đâu nói được là đúng hay là sai, lụy tình hay dứt khoát. Với tôi, ngay từ đầu không thể trách hoàn toàn lỗi ở Hoắc Long Đình, vì khởi đầu là bao dưỡng. Trong thời gian đó, hắn có thể có nhiều hoặc ít tình nhân khác, nhưng hắn không. Hắn sau lưng Tư Kỳ qua lại với Lâm Tuệ Trinh là việc hắn có thể làm, nhưng suy xét kỹ là vì hắn sợ, sợ mình động lòng thật sự. Việc hắn làm sai nhất chính hắn cũng nhận rồi còn gì, ở lúc thời điểm Tư Kỳ muốn rời đi hắn đã giữ người ở lại bằng cách rất rất ngu, nói thẳng là thế. Sầm Tư Kỳ là người kiên cường cũng rất có chính kiến, cậu yêu nhưng hiểu hơn hết là chuyện lâu dài. Nhưng mà, tình yêu mà, không có cách nào khác đâu. Tôi không biện giải thay cho Hoắc Long Đình, vì nhiều khi tôi vẫn nói lão ấy bị nghiệp quật là đáng, thế nhưng hắn yêu Tư Kỳ là thật, nhiều hay ít không thể so đo, tình yêu có phải hàng rau hay hàng thịt mà bỏ lên cân được. Chỉ biết là trên thế giới này chuyện yêu đương khó lấy ví dụ được lắm các bác à.
Nhân tiện, tôi kể câu chuyện này, tôi có ông anh họ ngày xưa lúc yêu đương, ông ấy với bạn gái chia tay, làm phiền tôi ngày vào giờ linh thiêng lúc nửa đêm, chỉ để khóc lóc chuyện ông ấy còn nhớ thương bạn gái. Tôi an ủi, khuyên nhủ suốt luôn, ông ấy kêu, rồi sẽ từ bỏ để người ta thương người khác, người ta có người khác rồi ông ấy không u ám nữa. Và rồi các thím biết sao không? Một tháng sau tôi hay tin ông ấy vào viện, vì tội đấm tay vào gương khi nghe tin bạn gái có người yêu mới, chưa biết thực hư có hay không nhưng tôi nghe tới ngán ngẩm. Thêm thời gian nữa, ông ấy vẫn cố lui tới nhà người ta, mặc bạn gái chả thèm đả động. Tôi hết thèm care. Và rồi ngày đẹp trời, tôi nghe tin hai người tái hợp. Qua thêm chút nữa, tôi qua nhà gái đón đâu với ông ấy. Tết này vợ chồng con cái vừa ghé thăm nhà tôi. Vậy đó, lụy tình có trăm nghìn kiểu cách, tính cách mỗi người khác nhau, chuyện tình yêu cũng khác đâu nói được cái gì đâu.