Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một đôi nam nữ tiến vào, Hồng Tước đang bế Niệm Phi Đình cũng vội vã quỳ xuống, hô
“Tham kiến đại vương, vương hậu”
“Thế nào rồi?” Nam tử áo tím khẽ phất tay, ý bảo Hồng Tước đứng lên, giọng lạnh lùng
“Chàng cũng thật là, định dùng mặt lạnh dọa ai?” Vị nữ tử áo trắng véo hông nam tử, trừng mắt hỏi.
Hồng Tước vừa đứng lên biết ý cúi xuống không nhìn. Nam tử lập tức nở một nụ cười rực rỡ, liên tục lắc đầu, ánh mắt vô cùng sủng nịnh thậm chí mang theo chút lấy lòng nhìn nữ tử. Nữ tử kiêu ngạo nhìn nam nhân, hứ một tiếng, tiến tới ôm Niệm Phi Đình vào lòng, vỗ lưng thuận khí cho cô.
Niệm Phi Đình cười đến co rút bụng, suýt chút là khỏi thở luôn, thực nguy hiểm a. May là kịp thời ngừng lại, nếu không cô sẽ là người đầu tiên chết vì cười. Không chết bởi bom đạn mà lại chết vì cười thì toàn bộ mặt mũi của cô sẽ mất hết mất, thực không có hình tượng. Niệm Phi Đình thở dốc hai cái rồi quan sát hai người trước mặt.
Người đang bế cô là một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, người từ trên xuống dưới đều bao phủ một màu trắng. Đem lại cho người ta cảm giác rất tao nhã nhưng đôi mắt vàng với con ngươi dựng thẳng kia lại mị hoặc vô cùng. Ban nãy đối diện trực tiếp với ánh mắt đó làm cả người Niệm Phi Đình như bị giật điện, lập tức làm như vô ý nhìn sang hướng khác, cũng không biết có bị phát hiện không.
Nam tử áo tím này có gương mặt đẹp vô cùng, làn da không tính là trắng, tóc tím sẫm buộc cao bay bay. Đôi mắt vàng lạnh lẽo lơ đãng liếc qua cũng mang tính áp lực thực cao.
Nếu phải so sánh giữa hai người thì người áo trắng mang cảm giác hơi sởn gai ốc một chút. Còn người nam nhân áo tím đang ra sức lấy lòng nữ nhân áo trắng còn đáng sợ hơn, trực tiếp đem tới cho Niệm Phi Đình cảm giác áp bách, dù rất nhỏ nhưng vẫn là có.
Đấy còn là trong trường hợp chưa lộ ra bất cứ cái gì đấy nha, làm cho cô thực hưng phấn. Phải biết là lâu lắm rồi Niệm Phi Đình cô không được cảm nhận loại áp bách này, cô gần như đã quên mất cảm giác máu sôi sùng sục này.
Niệm Phi Đình ở nơi không ai nhìn thấy khẽ nhếch mép cười kiêu ngạo, cô quyết định người áo tím này sẽ là mục tiêu tiếp theo phải vượt qua. Niệm Phi Đình cô đây rất mong chờ vào mục tiêu lần này, mong rằng người này sẽ không khiến cô thất vọng.
Niệm Phi Đình yên vị trong lòng nữ áo trắng, gương mặt đáng yêu lại giả ngây thơ khiến người yêu thích không thôi. Cô hôn má nữ áo trắng khiến nàng cười khanh khách. Nhìn nữ áo trắng đang vui vẻ kia mà nam áo tím mắt tròn mắt dẹt, có cảm giác như mình bị vứt bỏ làm nam áo tím ảo não thở dài.
Nhân lúc nữ áo trắng không nhìn thấy, Niệm Phi Đình đối diện nam tử áo tím cười khẩy, ánh mắt tràn ngập ý vị khiêu khích, môi khẽ mấp máy. Gương mặt nam tử lập tức biến đen, gân xanh nổi đầy trên trán. Hơi lùi lại một chút, mím mím môi, “oa” một tiếng khóc lớn.
Nữ tử áo trắng thấy cô đang vui vẻ đột nhiên lại khóc toáng lên thì vội vã dỗ dành. Mắt đầy lửa giận trừng nam tử áo tím, giao cô cho Hồng Tước xong liền đánh đầu nam tử một cái không thương tiếc, giọng nói cũng lạnh lùng hơn nhiều
“Long Tử Vân, sao chàng dám dọa tới bé con, chàng chán sống rồi phải không?”
“Ly Nhi, không phải mà, là do con bé đó khiêu khích ta trước mà” Long Tử Vân không để ý cái đầu bị đánh đau, chỉ lập tức giải thích.
“Chàng không chỉ gọi bé con là con bé mà còn đổ tội cho bé con nữa. Bé con mới có tuổi mà chàng dám nói là bé con khiêu khích chàng? Chàng rốt cuộc có biết suy nghĩ không?” Hồ Bạch Ly nắm tai Long Tử Vân mà mắng xa xả.
“Ly Nhi, thực sự không phải do ta mà, nàng phải tin ta a” Long Tử Vân vừa nhịn đau trên tai vừa giải thích không ngừng.
“Chàng còn chối? Chàng đảm bảo là chàng không có đen mặt dọa sợ bé con? Chàng dám không?” Càng nghe giải thích thì Hồ Bạch Ly càng giận dữ, véo tai Long Tử Vân càng nặng.
“Ta có đen mặt nhưng không có dọa sợ bé con”
“Chàng có phải bé con đâu mà có biết sợ hay không”
“…” Long Tử Vân hoàn toàn câm nín, trong lòng lẩm bẩm. Rõ ràng là do con bé đó cố ý gây sự trước mà, mình chỉ tức giận thôi mà, sao Ly Nhi lại vừa đánh vừa mắng vừa nắm tai mình chứ. Rõ ràng mình mới là người bị hại, sao Ly Nhi lại theo phe con nhóc xấu xa đó, còn không thèm nghe mình giải thích nữa, đau lòng quá mà, hu hu…
Không thấy Long Tử Vân trả lời, Hồ Bạch Ly tưởng hắn cam chịu liền như một núi lửa bùng nổ
“Chàng giỏi lắm, giỏi lắm. Đã làm ta tức chết rồi, từ bây giờ trở đi, nếu ta không đồng ý, cấm chàng mò lên giường” Nói rồi phất tay bỏ đi một mạch, không thèm quay lại
“A…Ly Nhi, đừng mà…” Long Tử Vân kinh hoàng, lập tức đuổi theo, tiếng nói từ xa vọng lại cho đến khi mất hẳn.
Niệm Phi Đình nằm trong lòng Hồng Tước khẽ cười một tiếng, mỉm cười lôi kéo Hồng Tước đi ăn. Cô ăn đến thư thư sướng sướng, hoàn toàn không để ý mình đã gây họa.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua rất thoải mái, sau khi Long Tử Vân tìm đến thì mới thèm động tay động chân đi hòa giải hai người. Nhìn Niệm Phi Đình chỉ nói mấy câu đã giải quyết được tình trạng hai người thì từ đó trở đi, Long Tử Vân cực kì yêu quý cô, quả thực muốn gì được nấy.
Mà quan hệ giữa mọi người trong Yêu tộc cũng được Niệm Phi Đình giải quyết một lượt, đừng hỏi vì sao, rảnh quá mà. Với lại thấy ngày nào cũng xảy ra tranh chấp làm cô không sao nghỉ ngơi cho thoải mái được, đương nhiên muốn hưởng thì phải làm, cho nên cô chỉ đi giải quyết chút chuyện trong Yêu tộc mà thôi.
Bây giờ trong Yêu tộc có ai là không yêu quý Niệm Phi Đình cô, chính là so với bất cứ ai đều muốn sung sướng hơn.
Cũng vậy, chỉ mấy ngày mà Niệm Phi Đình đã hoàn toàn dễ dàng thu phục được tiểu tì Hồng Tước rất ngốc nghếch này. Giờ cô nói gì nghe nấy, hoàn toàn không phản kháng a~ Nói đi hướng đông thì đi hướng đông, nói ngồi thì ngồi, nói đứng thì đứng, còn không có suy nghĩ phản kháng chứ đừng nói là cãi lại hay làm trái lời Niệm Phi Đình cô.
Nhưng vì cái tính này nên cô cũng phải bỏ công rèn luyện một trận, đối người ngoài thì không khéo, nói chuyện không đổi sắc, đối cô thì nghe lời, trung thành, tận tâm.
Niệm Phi Đình cô thích người nghe lời, ừ, cho Hồng Tước thành người hầu thân cận của cô cũng được nhưng vẫn nên tìm người lanh lợi một chút, có việc sai làm dễ hơn a~
Khi Niệm Phi Đình đề cập chuyện này với Long Tử Vân thì Long Tử Vân quẳng một đám người tới trước mặt cô, còn theo từng tiêu chí mà chia phe. Sau khi vất vả một hồi thì rốt cục cũng chọn được.
Phe cáo già…không, phải gọi là phe trí tuệ mới đúng, chọn được một người. Tên Vũ Mi, xinh đẹp theo kiểu quyến rũ, là trưởng nữ của Vũ gia – một nhánh của Vũ tộc (tộc có yêu thú có lông vũ) thuộc Yêu tộc. Rất tinh ý, khôn ngoan, lời nói lúc nào cũng ẩn chứa bẫy rập khiến người sa chân vào lúc nào không biết. Tuổi còn nhỏ nhưng đã là cấp trung cấp chiến sư.
Phe keo kiệt, à phe tiền tài, ưng ý một người. Tên là Vũ Lam, là đệ đệ song sinh với Vũ Mi, nhị thiếu gia trong Vũ gia. Hiền lành, ngoan ngoãn, dễ xấu hổ, có gương mặt y chang Vũ Mi nhưng so với tỷ tỷ của mình còn muốn nữ tính hơn, thêu thùa may vá, nấu ăn, chăm sóc người khác,…đều rất giỏi, nhất là khoản tính toán tiền tài, quả thực là thần tài + thần giữ của bẩm sinh. Nếu ai không biết có thể lầm tưởng là nữ đó nha. Là cấp đỉnh cấp ma đạo sư và cấp hạ cấp võ giả (Âm Nhi: Là do bị Vũ Mi thấy nhu nhược quá, đánh cho mấy trận mới lên tới cấp này đó chứ)
Cuối cùng là phe bạo lực…khụ, là phe bảo vệ, cũng lựa một người. Tên Phi Oanh, vẻ ngoài điển hình của nữ trung hào kiệt, là tam tiểu thư của Phi gia – một nhánh của Long gia (tộc có yêu thú có vảy và sức chiến đấu lớn, đứng đầu là Long gia nên đặt vậy) thuộc Yêu tộc. Nóng tính vô cùng, thẳng tính, nghĩ gì nói nấy nhưng vẫn biết giới hạn, thích đánh nhau, đối thủ càng mạnh càng hăng (đương nhiên là không quá mạnh, nếu không bị đánh một phát đã bye bye trần gian luôn rồi). Cấp hạ cấp chiến tôn, thuộc vào hàng những người trẻ tuổi lại mạnh mẽ trong Yêu tộc.
Sau khi cả ba người bị cô thu phục hoàn toàn như Hồng Tước thì tạo thành một đội hình năm người. Đi qua chỗ nào trong Yêu tộc cũng được chú mục (Âm Nhi: tại toàn mỹ nữ tôn quý mà)