Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố bọn họ sinh sống thì Thẩm Kỳ lập tức phải trở về tổng công ty để xử lí một số vấn đề mặc dù hiện tại trời đã tối.
Thẩm Quân nói muốn đưa cậu cùng Thẩm Hà đi ăn nhà hàng nhưng Thẩm Mặc từ chối, cậu bắt xe quay trở về nhà Thẩm tự nấu một tô mì nóng ăn, sau đó còn nấu cơm, bỏ vào cặp lồ ng ra khỏi nhà.
Thẩm Mặc từng tới công ty của Thẩm gia nên biết đường đi vào thang máy, nhưng cậu bị nhân viên ở đó cản lại.
Cô gái đó mặc đồng phục của nhân viên lễ tân, trông rất cao ráo, dễ nhìn, cô ấy thậm chí còn cao hơn cậu một chút.
" Người không phận sự không thể đi vào thang máy này".
Thẩm Mặc mới chợt nhớ ra, thang máy ở đây không có nút, chỉ khi quẹt thẻ nhân viên thì màn hình máy tính bảng cạnh thang máy mới hiện lên bảng chọn số tầng, hơn nữa mỗi chức vị đều có quyền hạn giới hạn về số tầng được đi vào.
Thẩm Mặc nói cảm ơn với cô gái kia rồi đi ra quầy lễ tận xin một thẻ thân phận khách.
Nhân viên ở quầy lễ tân liền hỏi cậu đến có việc gì.
" Em tới mang cơm cho Thẩm tổng" Chị gái kia nghe xong thì thay đổi sắc mặt.
" Thôi đi đi, ở đây không biết bao nhiều lần có người tới lấy lí do này rồi, không có phận sự thì miễn làm phiền".
Hiện tại bọn họ trực ca tối, vốn lúc này sẽ rất ít người qua lại, làm việc cũng nhàn hơn nên tranh thủ tán gẫu với nhau, đang tới đoạn hay thì bị tên nhóc không biết thân phận từ đâu tới làm phiền, nhìn cách ăn mặc chắc chắn không thiếu gia này nọ, còn đòi làm quen với Chủ tịch của công ty bọn họ.
Người đàn ông có tài còn có sắc, từ khi thành niên đã cống hiến cho tập đoàn, chưa từng nghe tới scandal tình ái với bất kì ai, là người đàn ông vàng trong mắt chị em bọn họ, anh thậm chí còn lọt top bảng xếp hạng người đàn ông được chọn làm chồng, vượt qua cả mấy sao nam nổi tiếng.
Cho nên việc hàng ngày có người tới tìm cách tiếp cận là chuyện thường xuyên xảy ra, không kể cả nam cả nữ.
Thẩm Mặc giải thích cho bọn họ nhưng bọn họ không thèm nghe, cậu lại sợ gọi điện thoại sẽ làm phiền anh cho nên chỉ đành ngồi ở sảnh chờ.
Bỗng lúc này Thẩm Hà từ đâu đến, cậu ta đi vào nhìn thấy Thẩm Mặc đang ngồi ở đó thì làm lơ, đi thẳng ra quầy lễ tân.
Mấy cô gái khi nãy thấy cậu ta thì thái độ khác hẳn vì họ biết mặt của cậu út nhà họ Thẩm, lập tức niềm nở đón tiếp cậu ta đi vào thang máy.
Thẩm Hà thậm chí không có ý định cùng đưa Thẩm Mặc đi vào, mà Thẩm Mặc để ý trên tay cậu ta cũng có hộp giữ nhiệt, có lẽ là đồ ăn ở nhà hàng mà họ đặt cho Thẩm Kỳ.
So với đồ ăn cậu nâu chắc chắn là hấp dẫn hơn.
Nếu như anh trai ăn cái đó rồi thì cậu cũng không mất công làm gì nữa.
Thẩm Mặc quay lưng ra về, lại bắt gặp Thẩm Quân đi từ ngoài vào.
Thẩm Quân gặp cậu thì ngạc nhiên " Em cũng tới đây à? có thấy Tiểu Hà đâu không?".
Thẩm Mặc tâm trạng không tốt lắm, cậu nói " Anh ba đã lên đó rồi, em hiện tại đi về".
Thẩm Quân nghe vậy thì tưởng rằng Thẩm Mặc đã lên đó rồi hiện tại mới quay về nên thấy có cơ hội để lấy lòng cậu " Vậy anh lái xe đưa em về nhé".
Thẩm Mặc không quá thân thiết với Thẩm Quân, sợ rằng anh chỉ là hỏi khách sáo cho nên từ chối ý tốt này, nhưng Thẩm Quân rất cố chấp khuyên bảo cậu.
" Anh đưa em về vậy còn anh ba thì sao?".
" Tiểu Hà không phải là lên chỗ anh cả rồi sao, tí anh ấy đưa em ấy về là được".
Thẩm Mặc đành ngồi xe Thẩm Quân trở về.
Khi nãy thư ký của Thẩm Kỳ nhìn thấy Thẩm Mặc, có điều lúc đó thang máy gần đóng lại rồi nên không kịp giữ lại, cho nên anh ta mới nói điều này cho chủ tịch.
Thẩm Kỳ nghe vậy liền chạy xuống dưới đón người, nhưng khi anh xuống tới nơi đã không thấy bóng ai nữa rồi.
Thẩm Kỳ gọi điện thoại cho Thẩm Mặc.
Bên kia Thẩm Mặc nhìn số của anh trai gọi tới thì cản thấy hơi muốn không nghe, nhưng cũng không nhịn được mà ấn nghe " Anh trai, anh gọi em có việc gì vậy?".
Bên kia vang lên tiếng giọng anh trầm ấm mà có vẻ hơi vội như đang đi rất nhanh " Em đi đâu rồi? Thư ký tôi nói em vừa mới ở dưới sảnh mà".
Thẩm Mặc a một tiếng " Em gặp anh hai, anh hai đang đưa em về nhà rồi" cậu ngừng một chút rồi nói tiếp " Em chuẩn bị cơm tối cho anh, nhưng lúc nãy gặp anh ba cũng mang cơm cho anh nên chỗ cơm thừa này em tự ăn cũng được".
Thẩm Quân nghe vậy thì chen vào một câu " Cơm em nấu sao, hình như anh ngửi thấy rất thơm, anh cả không cần thì cho anh đi, khi nãy còn chưa ăn no đâu".
Ở nhà hàng kia Thẩm Hà toàn gọi món ăn phương tây, anh ăn không quen, còn không no bằng cơm trắng nước mình.
Thẩm Mặc chưa kịp trả lời thì điện thoại đã vang kên tiếng nói trầm thấp của Thẩm Kỳ " Cậu muốn ăn thì tự nấu đi, chỗ cơm đó là của tôi rồi" Câu này anh nói với Thẩm Quân, xong lại nói với cậu " Em đợi tôi về, tôi không ăn gì cả, nếu em mang chỗ cơm đó cho ai thì tôi sẽ nhịn đói đêm nay".
Thẩm Mặc không rõ đây là lần thứ bao nhiêu cậu bị lời nói của Thẩm Kỳ làm cho sốc không nói lên lời nữa, dường như đã thấy quen thuộc, còn có ấm áp.
Thẩm Mặc cười tủm tỉm nói " Được, em chờ anh".
Bên kia Thẩm Hà lên tới tầng cao nhất, phát hiện cửa phòng chủ tịch đã khóa, ngoài Thẩm Kỳ ra không ai có thể mở cửa khu vực này, cậu ta gõ cửa gọi người thì thấy thư Ký của Thẩm Kỳ chạy tới nói anh đã đi về rồi khiến cậu ta tức điên.
Trước kia cuộc sống của cậu ta luôn êm đềm tốt đẹp, mọi người đều vây quanh đúng theo ý cậu ta, cho đến hiện tại thì những thứ đó dường như đang mất quỹ đạo, hiện tại cậu ta làm cái gì cũng trục trặc đủ thứ không theo ý muốn, đến cả trường học bên Mỹ cũng gửi cho cậu ta một email với nội dung phạt học lại môn học kia do phát hiện cậu ta gian lận, thật là tức chết mất, trước kia cũng làm như vậy cũng đây có ai phát hiện ra đâu.
Thẩm Hà không biết đó là Thẩm Kỳ đang trừng phạt cậu ta.
Trước kia cuộc sống của cậu ta thuận lợi là do có Thẩm gia lót đường, hiện tại anh chỉ là cắt bớt những thứ đó đi mà thôi..