Buổi tối tại phòng vip nhà hàng lẩu nổi tiếng.
Thẩm Mặc nhìn chằm chằm nổi lẩu chờ đồ ăn chín, vốn muốn gọi nước lẩu cay nhưng Thẩm Kỳ nói ăn đồ cay không tốt cho dạ dày, còn ảnh hưởng tới giọng hát nên không cho cậu ăn, chỉ được gọi nước lẩu nấm truyền thống, có chút ngạt nhẽo nhưng rất thơm nha.
Thẩm Mặc trong lúc chờ đợi lại nghĩ tới buổi diễn ngày hôm nay, sau đó nhớ ra một chuyện " Anh, hôm nay ở trường quay em nhìn thấy anh ba, anh ấy cũng tham gia chương trình này đó".
Thẩm Kỳ nhướn mày " Nó tham gia? Kệ đi, không sao đâu".
Thẩm Mặc ngạc nhiên hỏi anh " Em tưởng anh đã biết rồi chứ, anh không ngạc nhiên sao?".
" Mẹ của anh năm xưa cũng là một người rất nổi tiếng, vì bà mà cha anh đã lập hẳn một công ty giải trí, lâu rồi anh cũng không quản tới công ty đó nữa, gửi tới đều là số liệu, giám đốc điều hành bên đó làm việc khá ổn cho nên anh không quan tâm nhiều, nếu nó có hứng thú với giới giải trí thì tham gia cũng không sao, tiện thể sau này tiếp quản mấy công ty bên ngành giải trí cũng được, anh không phản đối" Thẩm Kỳ mong có người tới thay anh quản bớt mấy cái công ty để bản thân có nhiều thời gian hơn để có thể ở bên cạnh bé con còn không được nữa là, cũng may có Thẩm Quân giúp anh quản lý mấy công ty bên mảng sản xuất nên hiện tại mới gọi là có chút thời gian rảnh, hơn nữa trong đám con cháu dòng thứ của Thẩm gia cũng có vài người có năng lực đều được Thẩm Kỳ chọn để làm việc, à không, là vắt kiệt sức lao động.
Thẩm Mặc không biết chuyện mẹ nuôi trước kia lại là người nổi tiếng, lúc cậu về nhà Thẩm thì dường như bà đã giải nghệ rồi, bảo sao bà ấy lại xinh đẹp như vậy, còn có mấy người con trai ai cũng anh tuấn ngời ngời như thế.
" Thì ra là vậy, bảo sao bà ấy đẹp như vậy".
Thẩm Mặc trầm mặc nghĩ, không biết mẹ ruột của cậu là ai? Tại sao cậu lại ở trại mồ côi? Là do cha mẹ không cần cậu hay là có lí do khó nói nào đó chăng?
Thẩm Kỳ giơ lên trước miệng Thẩm Mặc một miếng thịt mềm vừa chín thơm lừng, Thẩm Mặc bị hương thơm từ đồ ăn ngắt quãng suy nghĩ vừa rồi.
Dù sao cũng không sao cả, hiện tại cậu chỉ cần có Thẩm Kỳ ở bên là được rồi, Thẩm Mặc há miệng ăn vào, mùi thơm lập tức lan tỏa tới từng tế bào trong cơ thể, vô cùng tuyệt vời.
Hai người ăn uống thật lâu mới xong, Thẩm Kỳ lúc này lại đăng lên dòng trạng thái ở trên trang cá nhân một bức ảnh, phía trên nồi lẩu là hai bàn tay cầm đũa đang gắp đồ ăn, một cái tay của anh và một cái tay khác thì vừa nhỏ nhắn vừa trắng.
Bên dưới khu bình luận ngay lập tức nổ tung.
" Đây là muốn công khai mối quan hệ sao?".
" Tôi không chịu đâu, tại sao anh ấy lại bị người khác cướp mất rồi, cái đùi vàng tôi muốn leo lên bị người khác cướp mất rồi, huhuhu".
" Cô gái kia chắc kiếp trước đã cứu thế giới hay sao vậy?".
Bởi vì tay Thẩm Mặc vừa nhỏ vừa trắng nên khiến cho mọi người đều lầm tưởng đó là một cô gái, còn soi ra trên tay cậu có một vết sẹo mờ.
" Quần què, hôm trước cái chương trình Đi về miền quê cái cô ca sĩ Hàm Yên kia không phải cũng có một vết sẹo y hệt thế kia à, chắc không trùng hợp đến vậy đâu chứ".
" Lầu trên nói tôi mới để ý, hình như đúng là vậy thật, cái dáng tay đó cũng rất giống nha".
Bỗng tự dưng một cái hot search ca sĩ mới nổi Hàm Yên cùng người tình trong mộng quốc dân hẹn hò nhảy lên top .
Phía bên đại diện của Hàm Yên còn không thèm đính chính tin đồn mà còn ké nhiệt độ này đăng lên một bài viết không rõ ý tứ.
" Hiện tại tôi còn muốn tập trung vào sự nghiệp, mong mọi người hiểu cho" kèm theo một bức ảnh chụp selfie giơ tay làm động tác V, vừa đúng hiện ra vết sẹo giống như cái tay trong ảnh của Thẩm Kỳ.
Hàm Yên không nghĩ từ trên rơi xuống một miếng bánh thơm ngon như vậy, không ăn quả là đáng tiếc cho nên câu nói ẩn ý của cô ta tuy là phủ nhận nhưng lại khiến người ta hiểu ra một hàm ý khác.
Chuyện này mãi tới sáng hôm sau Thẩm Kỳ và Thẩm Mặc mới biết tới, bởi buổi tối bọn họ còn bận làm một số thứ khó nói.
Còn hiện tại hai người vẫn còn đang ăn nốt chỗ đồ ăn còn lại, Thẩm Kỳ dắt Thẩm Mặc đi ra khỏi phòng bao để trở về, lúc đi qua một phòng bao khác, nhân viên phục vụ mở cửa bước ra, trong khoảnh khắc đó Thẩm Kỳ lướt mắt qua vào trong đó, sau đó sửng sốt khựng lại một chút.
Thẩm Mặc hỏi anh " Có chuyện gì vậy ạ?".
Thẩm Kỳ vờ như không có gì, rồi đưa cậu trở về khách sạn.
Ở trong một phòng bao khác, Kỳ Mộng Nhiên đang ngồi cùng với Kỳ Phong và một người đàn ông khác.
Mà người đàn ông kia chính là Văn Xuyên.
Ngày hôm đó tại bến cảng bỏ hoang, người ngồi trong phòng giám sát chính là Văn Xuyên, đó là chuyện sau này Kỳ Mộng Nhiên mới biết được.
Còn căn phòng mà cô bị nhốt lại nằm ở một nơi khác, không phải trong kho cảng, chỉ là Văn Xuyên đã lừa tất cả mọi người cho rằng cô đang ở đó mà thôi, đến chính cô cũng không nghĩ tới chuyện đó.
Cho nên ngày đó bến cảng nổ tung, cô không chết, nhưng tâm lại chết.
Văn Xuyên, cậu ta đã cho cô nhận ra sự thật rằng cô mãi mãi cũng không thể thay thế vị trí của Vy Vy, mối tình đầu của Văn Hoắc.
Hiện tại cô đã chết tâm, vốn cũng chẳng muốn sống, nhưng nghĩ lại từ khi đi theo Văn Hoắc, cô chưa từng sống một ngày nào vì bản thân nên hiện tại phải sống thật tốt cho bản thân, quên đi chuyện quá khứ.
Coi như là Kỳ Mộng Nhiên đã thật sự chết rồi, còn cô là một con người mới.
Kỳ Phong cố giữ bình tĩnh giữ lấy tay chị gái mà khóc " Chị, thật là chị sao? em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại chị được nữa".
Kỳ Mông Nhiên xoa đầu em trai, người duy nhất mà lúc này cô muốn dùng cả mạng sống để bảo vệ " Chị quay lại rồi đây, đừng khóc nữa, mau ăn đi, gặp lại chị em phải vui lên chứ".
Kỳ Mông Nhiên liếc sang Văn Xuyên thấy cậu ta tươi cười như không có chuyện gì mà sợ hãi, đến sau cùng, trong tất cả, cậu ta là người ẩn giấu tới sâu nhất.
Trước kia cô vốn nghĩ Văn Xuyên là một người phóng khoáng, tự do cho nên mặc dù Văn Hoắc không thích cậu thì cô vẫn sẽ chịu nói chuyện với cậu, mấy lần cậu ta bị Văn Hoắc làm khó cô cũng lén giúp đỡ mấy lần, không ngờ tới...bản thân lại như một chú hề nhảy nhót trong mắt hai anh em bọn họ.
Sự việc ở nước S cậu ta đã tính toán kĩ lưỡng tới mức việc Văn Hoắc không chọn cô cũng đều nằm trong kế hoạch của cậu ta, Kỳ Mông Nhiên cũng cảm thấy không thể tin được.
Lúc này Văn Xuyên lại trở về với vai diễn của mình, cậu ta tươi cười an ủi Kỳ Phong, còn thúc dục mọi người ăn nhiều lên.
Kỳ Mộng Nhiên bỗng không biết đâu mới là con người thật của cậu ta.