Các khách mời sẽ không phải luôn ở tại đây cùng thí sinh mà sẽ chỉ đến tập vào khung giờ mà khách mời sắp xếp được thời gian để đến, thí sinh sẽ phải phụ thuộc vào khung giờ của khách mời thì mới có thể tập luyện một cách hoàn chỉnh, ngoài lúc đó thì bọn sẽ tập với nhân viên mà chương trình sắp xếp.
Từ hôm đó đã qua được ba ngày, chỉ còn bốn ngày nữa là tới ngày công diễn nên ai cũng tranh thủ mọi thời gian để tập luyện.
Cũng may vị trí của Thẩm Mặc không có nhiều vũ đạo, cậu chỉ cần đứng cạnh tân lang diễn ra cảm xúc yêu hận, sau đó đoạn cao trào cùng tân lang múa một đoạn tương tác, nhờ có sự giúp đỡ của Thẩm Hà mà Thẩm Mặc đã thực hiện động tác trở nên mềm mại hơn rất nhiều, cả đám thành viên bọn họ cũng vậy, vì vốn bọn họ nhảy hiện đại và hip hop cần sự dứt khoát và mạnh mẽ, bỗng dưng bây giờ phải mềm dẻo khiến ai cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Thẩm Mặc rất công nhận công sức và tài năng của Thẩm Hà, mấy ngày tương tác với nhau khiến cậu nhận ra Thẩm Hà hình đang dần trở nên khác với trước kia, thật ra cậu ta cũng không phải là rất xấu xa.
Thẩm Hà từ khi nhận ra trước giờ đều là cậu ta hiểu lầm Thẩm Mặc thì nghĩ tới vì cậu ta nói dối mà khiến cho Thẩm Mặc suýt bị hai người kia hãm hại liền cảm thấy hơi bứt rứt nên muốn giúp đỡ Thẩm Mặc học vũ đạo coi như là đền bù lại cho cậu.
Ngày hôm sau vào bữa tối tại nhà ăn, không hiểu sao không có một bóng người còn tắt đèn tối thui, Thẩm Mặc cùng Kỳ Phong và Quân Hoàng đều rất ngạc nhiên, ngoài bọn họ ra còn có vài người khác trong đó có cả Thẩm Hà đều đang ngơ ngác.
Bỗng một tiếng pháo giấy nổ khiến bọn họ giật cả mình, sau đó ánh đèn sáng lên, có vài thí sinh đẩy ra một chiếc bánh kem siêu lớn sau đó những người khác cũng chui ra khỏi gầm bàn hô lên chúc mừng sinh nhật Thẩm Hà!!
Cả đám Thẩm Mặc cũng bị ngạc nhiên, Thẩm Mặc nhìn sang Thẩm Hà rồi quay lại nhìn bánh kem đẹp đẽ kia mà như lạc vào ký ức.
Đây không chỉ là bữa tiệc sinh nhật do các thí sinh kia tổ chức mà bên phía chương trình cũng đồng tổ chức cho Thẩm Hà, cũng như là một tiết mục mà được quay lại chiếu cho khán giả xem trong mục nhật ký ký túc xá của chương trình.
Mọi người đều rất vui vẻ nên Thấm Mặc cũng cố gắng cười gượng cùng tham gia, cậu cố cho bản thân không nghĩ tới những hồi ức không vui kia.
Đúng lúc này Thầm Kỳ cũng tới tham gia, anh lại mang tới rất nhiều đồ ăn ngon cho mọi người, cũng như chúc Thẩm Hà sinh nhật vui vẻ.
Thẩm Mặc cố nén nước mắt vào trong cùng mọi người vỗ tay hát mừng sinh nhật.
Thẩm Kỳ rất tự nhiên mà đi xuống ngồi cùng cậu.
Anh nhận ra bé con có chút khác thường nên gặng hỏi cậu xảy ra chuyện gì, Thẩm Mặc cảm thấy những chuyện kia tốt nhất là không cần kể ra gây mất hứng của mọi người nên cậu bảo không sao cả, chỉ là mệt quá mà thôi.
Thẩm Kỳ làm sao không nhận ra là cậu nói dối nhưng anh vẫn bỏ qua vấn đề này, nếu cậu không muốn kể thì anh cũng sẽ không gặng hỏi.
Thẩm Hà nhận được lời chúc từ tất cả mọi người nên vô cùng vui vẻ, cậu ta cũng từng giúp đỡ nhiều người trong số các thí sinh nên bọn họ đều vui mừng cùng cậu ta qua sinh nhật, món quà của mọi người tuy không quý giá những đều là những món đồ có ý nghĩa.
Thẩm Mặc lúng túng không biết nên tặng gì vì đồ cậu mang tới đây cũng không nhiều, đều là quần áo và đồ cá nhân.
Thẩm Kỳ hiểu cậu nghĩ gì nên nói nhỏ với Thẩm Mặc " Anh đã giúp em chuẩn bị quà rồi, đừng lo".
Thẩm Mặc vô cùng cảm ơn anh.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người đều trở về nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó Thẩm Mặc nằm trong chăn lén lút khóc không ra tiếng, khóc lâu tới nỗi mệt mỏi ngủ quên mất, cậu mơ thấy khung cảnh năm xưa, sáng tỉnh dậy sờ lên mắt liền thấy ướt sũng.
Kỳ Phong và Quân Hoàng sớm đã dậy đi tập rồi, bài hát của bọn họ có vũ đạo độ khó cao nên tốn rất nhiều công sức để tập luyện.
Cả ngày hôm đó Thẩm Mặc đều ủ rũ không nói chuyện với ai.
Buổi chiều nhóm của cậu được gọi tới phòng phục trang để thử trang phục diễn, tất cả đều là áo cổ trang màu đỏ gọn gàng có tà váy để khoe được vũ đạo đẹp mắt, chỉ riêng bộ của Thẩm Mặc là hoa mỹ nhất bởi cậu đóng vai tân nương, còn phải đội tóc giả, tới hôm công diễn cũng sẽ phải trang điểm khá đậm.
Thẩm Mặc đi thay trang phục, một mình cậu không tự mặc được nên phải có nhân viên giúp đỡ, tới khi đến bước cuối cùng là đội khăn trùm đầu long phượng thì nhân viên kia liền không cho cậu gỡ ra mà dẫn cậu đi vào một căn phòng khác, bên trong ánh sáng rất yếu, giống như ánh nến.
Tiếng cửa đóng lại, hình như nhân viên kia đã rời đi, Thẩm Mặc vốn hoang mang không hiểu chuyện gì thì có một bàn tay bỗng nắm lấy tay cậu dẫn cậu ngồi lên ghế sô pha mềm mại.
Trong ánh nến mờ ảo, người đàn ông kia chậm rãi vén khăn trùm đầu của cậu ra.
Thẩm Mặc hé mắt nhìn lên, cậu nhận ra người trước mặt là Thẩm Kỳ nhưng anh cũng đang mặc trang phục tân lang và đeo tóc giả giống như cậu, trông vô cùng tuấn lãng.
Thẩm Mặc đánh mắt nhìn sang hướng ánh sáng phát ra liền thấy một chiếc bánh kem đang đặt trên bàn với chữ số và dòng chữ chúc Mặc Mặc sinh nhật vui vẻ.
Như hiểu ra điều gì nước mắt cậu lập tức lại bắt đầu không khống chế được mà rơi xuống như mưa.
Thẩm Kỳ ôm cậu vào lòng dỗ dành " Sao lại khóc nữa rồi, không được khóc nếu không sẽ phạt em", Thẩm Mặc nhớ tới hình phạt của anh thì liền cố nén lại không cho nước mắt chảy ra nữa.
Thẩm Kỳ hôn lên môi cậu khẽ nói " Chúc em sinh nhật vui vẻ! bảo bối của anh".
Thẩm Mặc lau nước mắt mà bật cười hạnh phúc, cậu cùng Thẩm Kỳ ước nguyện, ước rằng anh sẽ ở bên cậu mãi mãi, sau đó thổi nến.
Ánh nến tắt đi làm cả căn phòng tối om, Thẩm Kỳ chợt lao tới đẩy Thẩm Mặc ngã xuống sô pha mà hôn sâu, môi lưỡi quấn vào nhau đầy [email protected] tình, anh đã từng nói, đợi khi cậu đủ tuổi thì sẽ khiến cậu chính thức trở thành người của anh.
Thẩm Kỳ sờ mó xuống dưới nhưng trang phục cầu kỳ khiến anh cởi không ra, sờ cũng không sờ được tới thứ mình muốn chạm vào.
Thẩm Mặc thấy anh định làm bậy thì ngăn lại.
" Đừng, đây là trang phục biểu diễn, hơn nữa ở đây không thể làm cái kia đâu".
Thẩm Kỳ cũng biết thời điểm và địa điểm của bọn họ không thiên thời địa lợi nên thì thầm quyến rũ vào tai Thẩm Mặc " Tạm tha cho em lần này, sau này trở về nhà rồi thì sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu".
Thẩm Mặc nghe thấy anh sẽ tha cho mình nên không nghĩ sâu tới câu sau, cậu ngồi dậy dựa vào lòng anh.
Thẩm Kỳ nhớ tới tâm trạng hôm qua ở buổi tiệc của cậu rất xấu nên hỏi " Em có nguyện ý kể cho anh nghe về chuyện xưa của mình không? không phải là em nói nếu tâm sự ra thì lòng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn à?".
Thẩm Mặc nghĩ, rõ ràng đó là câu cậu nhắn tin với chị Kỳ Mộng Nhiên, làm sao anh lại biết, nhưng cũng không quan trọng " Nếu anh muốn nghe thì em sẽ kể".
Năm xưa khi được nhà Thẩm nhận nuôi, cậu và Thẩm Hà vốn sinh nhật ngày trước ngày sau, năm đầu tiên nhà Thẩm liền tổ chức cho hai người chung một bữa tiệc sinh nhật vào ngày sinh nhật của Thẩm Hà, trên bánh kem cũng chỉ ghi mỗi tên của Thầm Hà chứ không có tên của cậu, dù hai người đứng cùng nhau nhưng khách khứa sẽ chỉ chúc mừng và tặng quà cho Thẩm Hà.
Thẩm Mặc rất tủi thân muốn nói nỗi lòng của mình cho mẹ Thẩm nhưng lại nghĩ tới bản thân chỉ là đứa con nuôi, ké một chút náo nhiệt trong bữa tiệc sinh nhật đã là tốt lắm rồi nên cậu cũng bỏ qua.
Nhưng những năm sau Thẩm gia hoàn toàn quên mất sinh nhật của cậu, không còn là tổ chức chung nữa mà hoàn toàn chỉ là tiệc sinh nhật của Thẩm Hà, Thẩm Mặc vẫn chờ mong ai đó sẽ nhớ ra sinh nhật của cậu nhưng hoàn toàn không có ai cả.
Từ năm đó trở đi cậu chỉ có thể dùng miếng bánh kem nhỏ mà người lớn chia cho cậu từ bánh sinh nhật của Thẩm Hà, nhịn không ăn mà đem về phòng, chờ tới qua nửa đêm thì lại lấy ra chiếc nến cháy dở từ bánh sinh nhật của Thẩm Hà đã bị mọi người vứt bỏ nhặt lại cắm lên miếng bánh nhỏ kia tự mình hát chúc mừng rồi lủi thủi vừa khóc vừa ăn miếng bánh đó.
Cậu vẫn luôn làm như vậy qua vài năm, một năm nọ cậu quyết định sẽ không dùng bánh sinh nhật của người khác để chúc mừng sinh nhật bản thân nữa, cậu lén học cách làm bánh, dùng bột mì dùng thừa xin được từ chú đầu bếp mà làm ra một chiếc bánh vặn vẹo xấu xí, ăn được hay không cũng không biết nhưng Thẩm Mặc rất trân trọng cái bánh này.
Sau khi bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Hà qua đi, tới nửa đêm cậu lén đi xuống vườn đi tới cái góc nhỏ mà cậu hay chơi để tự tổ chức sinh nhật, chính là trên đường đi lại gặp phải Thẩm Hà không hiểu sao giờ này vẫn còn ở đây.
Cậu ta nhìn thấy bánh sinh nhật trên tay cậu liền nổi giận hất tay một cái khiến cái bánh rơi xuống đất, Thẩm Mặc không ngại bẩn định nhặt lên thì cậu ta liền sai người đem cái đống bầy nhầy đó đi vứt.
Thẩm Mặc vô cùng ủy khuất, cậu gần như sụp đổ, bao công sức và hy vọng cứ như vậy mà sụp đổ, với người khác thứ đó chỉ là rác nhưng với cậu thì đó là thứ rất quý giá, nhưng cậu chẳng thể làm gì cản lại được, chỉ có thể lủi thủi về phòng một mình khóc tới nghẹn khuất.
Từ năm đó trở đi cậu liền bị mắc bệnh tâm lí, cậu trở nên vô cảm, sẽ không còn muốn được tổ chức sinh nhật nữa, cậu cũng sẽ tránh mặt những buổi tiệc sinh nhật của Thẩm Hà, còn tự khuyên nhủ bản thân dù cho không có sinh nhật cũng chẳng sao.
Từ sau biến cố của cha mẹ Thẩm thì nhà họ Thẩm chỉ còn lại một mình cậu nên không còn bị những cảm xúc đó chi phối nữa, dần dần trở nên thích nghi với cuộc sống một mình lẻ loi.
Cho tới khi Thẩm Kỳ quay lại, anh dần dần xâm nhập vào thế giới của cậu, sau đó cũng khai thông những cảm xúc cậu giấu sâu bên trong lòng.
Cho nên khi hôm qua nhìn thấy tiệc sinh nhật của Thẩm Hà làm cậu nhớ lại hồi ức cũ, những vết sẹo cũ đã lành lại như vỡ ra, cậu cho rằng sẽ không có ai để ý tới sinh nhật của cậu nhưng không ngờ là Thẩm Kỳ lại mang tới cho cậu một kinh hỉ này.
Thẩm Mặc nhìn bánh kem trên bàn không nỡ ăn vì đó là bánh kem đầu tiên thuộc về cậu cũng như đó là món quà mà Thẩm Kỳ giành tặng cho cậu.
Thẩm Kỳ nghe từng câu cậu kể lại mà lòng đau nhói, anh càng hận bản thân mình hơn vì sao năm đó lại không để ý tới mình có một người em trai đáng yêu như vậy.
Anh ôm chặt cậu như khảm vào lòng " Sau này sẽ không còn như vậy nữa, đã có anh cùng em trải qua cuộc sống sau này rồi, anh hứa sẽ dùng toàn bộ những gì anh có để bù đắp lại những gì Thẩm gia khiến em ủy khuất, thật xin lỗi em, vì anh đã không ở bên em lúc đó".
Thẩm Mặc sau khi kể ra xong quả thực thấy nhẹ lòng hẳn ra, cậu hít sâu một hơi, không còn cảm thấy muốn khóc nữa " Không sao đâu, hiện tại em rất hạnh phúc vì có anh ở bên cạnh".
Thẩm Kỳ hôn lên trán cậu, Thẩm Mặc nghĩ tới gì đó thì lại nói " Anh cũng đừng giận anh ba, thật ra em cũng không để trong lòng nữa rồi, với lại hiện tại anh ấy cũng đã khác rồi, mấy ngày nay đối xử với em cũng rất tốt, em tin rằng anh ấy không giống như cậu bé xấu xa trong lời kể của em nữa".
Thẩm Kỳ xoa đầu bé ngốc nghếch " Đều nghe theo em, nhưng sau này anh phát hiện nó làm ra chuyện gì quá đáng thì anh cũng sẽ không nể tình mà nương tay đâu".
Sau đó hai người cùng nhau hạnh phúc vui vẻ mà tâm sự, Thẩm Mặc muốn anh cùng mình cắt bánh nên anh liền cầm tay cậu từ từ cắt xuống miếng bánh đầu tiên trong đời thuộc về cậu.
Thẩm Kỳ xấu tính không ăn được trai ngon nên trêu chọc Thẩm Mặc, bồi bánh kem lên môi lên mặt cậu rồi từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào tới mê đắm.