Văn Hoắc ngồi trong văn phòng, trông anh ta vô cùng mệt mỏi, đợt này lượng thuốc anh ta hút ngày càng tăng nhiều.
Diệp Nghi mang một rách cà phê đặt lên bàn rồi rời đi về bàn làm việc, hai tuần rồi cô ta mới dám đi làm lại.
Sau ngày hôm đó ở bến cảng, cô ta cứ nghĩ rằng Văn Hoắc thật sự coi trọng cô ta nên cảm thấy vô cùng đắc ý, thế nhưng hai ngày cô ta nằm viện Văn Hoắc không hề một lần tới thăm.
Diệp Nghi biết do bản thân có phần giống với người cũ của anh nên Văn Hoắc mới cho cô ta ở bên cạnh.
Từ hôm đấy trở về, cuộc sống của cô ta liên tục gặp khó khăn, thậm chí có người gọi điện dọa giết hay có trộm lẻn vào nhà phá tung đồ đạc lên khiến cô ta lo lắng tới rụng một đống tóc.
Bởi vì an toàn của mình nên cô ta xin Văn Hoắc cho mình sống tạm ở Văn gia, Văn Hoắc không suy nghĩ mà lập tức đồng ý khiến cô ta vui mừng không thôi, nhưng Diệp Nghi lại không ngờ rằng bản thân tự chui đầu vào hang cọp.
Hai tuần trước cô ta trên đường đi mua đồ về thì bị một đám du côn vây đánh, cả gương mặt sưng vù, mãi hai tuần mới có thể lành lại mà đi làm và dám lộ mặt ra với người khác, vậy mà Văn Hoắc không cho cô ta báo cảnh sát khiến Diệp Nghi tức giận mà chẳng thể làm gì được.
Cô ta ở lại Văn gia được một thời gian thì phát hiện ra một căn phòng có dán đầy ảnh của một cô gái rất xinh xắn và tươi tắn khá giống cô ta, xem ra đó chính là tình đầu của Văn Hoắc, cô ta nổi cơn ghen ghét nhưng không thể làm gì được, cũng không dám động linh tinh vào đồ đạc ở đây.
Diệp Nghi được quản gia phân vào dãy phòng cho khách, mà còn chỉ là phòng vách, cô ta muốn ở vào căn phòng chính giữa kia nhưng quản gia không cho, hỏi người làm thì mới biết căn phòng đó là nơi ở trước kia của Kỳ Mộng Nhiên, Văn Hoắc ra lệnh không ai được xê dịch một chút nào căn phòng đó dù là một sợi tóc cho nên Diệp Nghi chỉ có thể ở tạm ở căn phòng cách vách nhỏ hơn.
Cô ta vô cùng ghen ghét điều đó.
Diệp Nghi mới chỉ ở lại đây được một tháng nhưng cũng đủ lâu để nhận ra Văn gia rất kì quái, thường hay có những người trông rất đáng sợ tới đây, trông giống như xã hội đen, đến cả vệ sĩ ở đây cũng trông rất hung bạo khiến cô ta không dám to tiếng một lời.
Cô ta không biết rằng những người vệ sĩ đó đều thân quen với Kỳ Mộng Nhiên cho nên rất ghét sự hiện diện của cô ta ở đây, mỗi khi lướt qua đều sẽ cho cô ta thấy bộ mặt không thân thiện cho lắm.
Quay lại lúc này tại văn phòng bỗng có một người đi vào, anh ta liếc cũng chả thèm liếc Diệp Nghi, tỏ ý coi thường khiến cô ta tức giận.
" Anh đến có việc gì? có hẹn trước không? nếu không có hẹn trước thì mời về cho".
Người đàn ông kia như nghe được chuyện hài thế kỷ mà cười lớn " Ông đây đã đi theo ông chủ được năm, so ra, cô còn là con nhóc ở đâu tới đây?".
" Anh!!! dẫu sao không có tôi quét thẻ anh cũng không vào được".
" Phải không nhỉ?" Người đàn ông kia cười khinh, dùng chiếc nhẫn đặc biệt trên ngón tay quét qua máy quét, cánh cửa lập tức bật mở ra, đó là quyền lợi của nhóm thủ lĩnh dưới chướng Văn Hoắc, một trong số đó trước kia là Kỳ Mộng Nhiên.
Diệp Nghi trơ mắt nhìn tấm thẻ trong tay mà bản thân đang quơ quơ trước mặt mà khó hiểu, cô ta cũng chỉ là thẻ được cấp quyền, mỗi khi quét sẽ thông báo tới Văn tổng, được anh chấp thuận thì mới được vào, còn người đàn ông kia liền có thể trực tiếp đi vào trong khiến cô ta cảm thấy tức càng thêm tức, cũng chỉ có thể đá chân vào bàn xả giận.
Dẫu sao đã loại bỏ được trở ngại lớn nhất là Kỳ Mộng Nhiên rồi nên cô ta chỉ cần một chút thủ đoạn hẳn là không quá khó nắm giữ được Văn Hoắc.
Dựa vào cái gì ư? chính là khuôn mặt có phần giống với tình đầu của anh ấy.
Văn Hoắc thấy người tới là Tô Nam Thanh thì bất ngờ " Có chuyện gì mà cậu phải chạy tới tận đây?".
Tô Nam Thanh tươi cười vui vẻ rất tự nhiên mà ngồi lên ghế sô pha " Có tin vui cho anh, anh đã xem chương trình tuyển chọn nổi tiếng gần đây chưa?".
Văn Hoắc nhíu mày uống một ngụm cà phê, đã ba ngày rồi anh ta không ngủ được chút nào, hễ cứ nằm ngủ thì sẽ mơ thấy lại viễn cảnh ngày hôm đó ở bến cảng khiến anh ta tỉnh dậy là trở nên điên cuồng " Tôi bảo cậu đi điều tra nhiệm vụ, cậu lại xem chương trình vớ vẩn gì gì đó?".
Nghe thấy Văn Hoắc muốn nổi giận thì Tô Nam Thanh lập tức cười hề hề kêu anh bình tĩnh lại " Đừng, đừng, nghe xong anh nhất định sẽ vui".
Văn Hoắc vẫn nhíu mày, nhưng ngồi im chờ đợi Tô Nam Thanh mở ra đoạn video muốn cho anh xem, trong đoạn video là hình ảnh Kỳ Phong đang gọi điện thoại gọi người kia là chị gái, mà giọng nói kia chính là giọng nói mà anh ta nhớ nhung bao ngày nay, nhưng cô không phải đã chết rồi sao?.
" Thằng nhóc này giấu kĩ thật, nó biết cô ấy còn sống nhưng lại không nói gì với chúng ta" Tô Nam Thanh cảm thán, không phải anh ta thích hóng chuyện, lại rảnh rỗi xem chương trình này thì chắc hẳn bọn họ sẽ không bao giờ phát hiện mất.
Văn Hoắc cầm lấy máy tỉnh bảng để sát lại xem thật kĩ, còn bật tiếng thật to để nghe giọng nói kia có đúng thật là Kỳ Mộng Nhiên hay không.
Văn Hoắc mặt như sáng rỡ, mắt anh ta đỏ lên, hai tay nắm chặt " Cô ấy còn sống, cô ấy còn sống, hiện giờ cô ấy đang ở đâu?".
" Em không biết, em cho người dò la bên Kỳ gia nhưng không thu được gì, nếu bọn họ thật sự biết chị ấy còn sống thì hẳn sẽ không dửng dưng như vậy, hoặc là do bọn họ giấu quá kín, nếu là vế thứ hai thì có phải là do chị ấy không muốn gặp lại chúng ta không?".
Văn Hoắc không quan tâm tới vấn đề đó " Dù là thế nào thì tôi cũng phải tìm ra cô ấy, cô ấy yêu tôi như vậy, nhất định là đang giận dỗi chờ tôi tới dỗ dành mà thôi", nói rồi anh ta lập tức rời đi khỏi văn phòng.
Tô Nam Thanh không nói gì, anh ta có nghe kể về vụ việc ngày hôm đó, anh ta cũng biết chuyện giữa hai người họ, nếu đặt bản thân vào tình huống của Kỳ Mộng Nhiên thì anh ta cũng sẽ lựa chọn muốn cắt đứt tất cả mà thôi, chỉ là có một người nhận ra quá muộn màng khiến cho một người khác chịu quá nhiều đau khổ, một người giả vờ chết còn một người thì cố chấp điên cuồng.
" Haizzz , mấy chuyện yêu đương này tôi đúng là không hiểu được, mấy người cứ lằng nhằng quá, độc thân như tôi này là tốt rồi, chả phải lo nghĩ gì, yêu làm chi cho mệt đầu vậy".