Sáng sớm hôm sau, bởi vì hôm qua bị đám Phong Hi đánh đấm một hồi nên Thẩm Mặc rời giường cảm giác chân tay muốn rụng rời.
Vào nhà tắm lại phát hiện hai con mắt lại sưng, cậu vã nước lạnh vào mặt, quá yếu đuối, cậu không thể yếu đuối như vậy được, chẳng phải chỉ là vài ngày không liên lạc thôi hay sao, có gì đâu mà phải khóc, trước kia không phải vẫn luôn một mình trải qua hay sao.
Tự nhủ bản thân mình xong cậu mới thấy đỡ một chút, thời tiết đã vào thu cho nên hơi se lạnh.
Thẩm Mặc từ sau lần ngồi chờ dưới đêm tuyết đó mà về sau thể chất rất dễ bị cảm lạnh, sống một mình không thể không chú ý nên cậu luôn giữ ấm cho bản thân thật tốt.
Bỗng loáng tháng nghe được tiếng động ở dưới tầng, Thẩm Mặc nghĩ rằng anh trai về rồi nên vội vàng, ngay cả dép đi trong nhà cũng không đi mà chân trần chạy trên nền nhà mát lạnh.
Dưới dưới chân cầu thang là phòng bếp, Thẩm Mặc nhìn thấy ngay Thẩm Kỳ đang pha sữa ấm ở trong đó, cậu vui mừng, không ngăn được mà nở nụ cười đáng yêu muốn làm nũng.
Bỗng nghe được tiếng động ở phòng khách, cậu ngó cái đầu xù ra nhìn.
Vừa nhìn, cảm xúc của cậu tuột dốc không phanh, hai môi mím chặt, cả người co lại như phản xạ có điều kiện như muốn hạ thấp sự tồn tại của bản thân.
Bởi vì cậu thấy Thẩm Quân ngồi ở sô pha đọc báo, còn có Thẩm Hà vốn đang đi du học đã quay trở về, ngồi ở bên cạnh.
Thẩm Mặc vô thức lùi lại, Thẩm Kỳ nhìn thấy cậu sắc mặt không tốt liền muốn lại gần, nhưng Thẩm Mặc đẩy tay anh ra chạy lên phòng.
Cũng không phải cậu chưa từng nghĩ tới, liệu có phải do Thẩm Hà không ở đây nên anh cả mới dư thời gian ra quan tâm đ ến cậu hay không, cho nên anh ấy đi công tác ở Mỹ, Thẩm Hà cũng du học ở Mỹ, hôm nay quay trở về cùng với anh, chẳng phải mấy hôm vừa rồi không liên lạc với cậu là vì bên cạnh anh đã có đứa em trai khác rồi.
Thẩm Mặc không biết tại sao nhưng cậu biết chỉ cần Thẩm Hà ở đây, sẽ không ai để ý tới sự tồn tại của cậu nữa, anh trai cũng sẽ không rảnh mà quan tâm tới cậu như trước, có thể là hết thảy mọi thứ mà Thẩm Kỳ đối tốt với cậu thực ra vốn là dành cho Thẩm Hà.
Thẩm Mặc càng nghĩ càng thấy lồ ng ngực đau đớn, tay cậu bấu vào nhau, tự làm đau chính mình mới có thể ngăn cho bản thân không khóc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Mặc nhớ ra bản thân quên khóa cửa lại, muốn chạy tới nhưng không kịp, người bên ngoài đã đẩy cửa ra đi vào.
Thẩm Kỳ nhìn bé con đang rúc mình ở cạnh giường, nhìn thấy anh lại càng có xu hướng muốn chui vào gầm giường liền đen mặt.
Anh đi tới kéo cậu ra khỏi nơi tối tắm đó mà ôm vào lòng.
Thẩm Mặc cứ nhất quyết dãy dự đẩy anh ra, cúi thấp đầu, giấu mặt đi chỗ khác.
Mấy lần nghe cậu tâm sự về chuyện trước kia, anh đương nhiên có thể nhận ra Thẩm Mặc đối với em trai út Thẩm Hà của anh có thành kiến rất sâu, như một vết sẹo in sâu trong lòng, hễ động vào là lại rách ra.
" Anh đừng lại gần em, để em một mình, đừng có bước vào thế giới của em".
Cậu muốn nói to nhưng sợ người bên dưới nghe thấy nên chỉ dám lí nhí nói như đang gãi ngứa bên tai Thẩm Kỳ.
" Ngoan, để tôi ôm một lát, tôi rất nhớ em" Không cần giải thích, không cần vỗ về, chỉ một câu nhớ em đó mà Thẩm Mặc liền òa khóc.
Cậu nức nở trách móc " Nhớ em tại sao không gọi điện cho em, anh nói dối, anh ở bên Thẩm Hà, cho nên liền quên mất em rồi".
Thẩm Kỳ lại ôm mặt cậu, bóp bóp má, bắt cậu ngửa đầu lên nhìn anh rồi đ ĩnh đạc nói " Tôi vì để sớm được trở về mà liên tục bay từ Mỹ tới những nước khác để nhanh chóng hoàn thành các khâu dự án, cũng mới vừa về tới nhà lúc sáng, trùng hợp gặp hai người họ cũng trở về, tôi rất nhớ em, em khóc như vậy tôi sẽ đau lòng".
Nhìn cậu khóc tới sưng cả mắt anh lại càng đau lòng " Không phải đã hứa sẽ không lén lút khóc một mình hay sao, Mặc Mặc rất mạnh mẽ, sẽ không lên lút khóc một mình phải không nào?".
Thẩm Mặc lau đi nước mắt trên mặt, gật đầu một cái, đúng vậy, cậu trước giờ luôn rất mạnh mẽ vượt qua mọi thứ, chỉ là cứ ở trước mặt anh cả liền sẽ không giữ được nước mắt.
" Tất nhiên bé con phạm vào lời hứa cho nên tôi phải phạt em" Thẩm Mặc tròn mắt nhìn anh, phạt, anh sẽ đánh cậu sao.
Chưa kịp để cậu nghĩ tới cảnh đó mà đau lòng, Thẩm Kỳ đã cúi xuống hôn lên trán cậu.
" Đây là hình phạt của em".
Bên dưới tầng vang lên tiếng gọi nên Thẩm Mặc liền nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Kỳ, cậu đỏ hết cả mặt và tai, vẫn còn cảm nhận được hơi ấm và cảm giác mềm mại chạm lên trán của mình.
Thẩm Kỳ đứng lên, xoa đầu cậu rồi nhắc cậu chỉnh trang lại để xuống tầng.
Thẩm Mặc không muốn một chút nào, cậu chỉ muốn tránh mặt hai người kia càng xa càng tốt, nhưng dưới sự chỉ đạo của Thẩm Kỳ mà đành hít sâu một hơi đi xuống.
Xuống tới nơi thì bàn cơm cũng dọn ra đủ rồi, là Thẩm Hà đặc biệt gọi nhà hàng mang tới cho họ, đều là sơn hào hải vị mà bình thường Thẩm Mặc chưa bao giờ dám ăn.
Thẩm Mặc muốn giảm sự tồn tại cho nên trên bàn ăn dài cậu chọn chỗ ngồi xa nhất.
Bởi vì ba người kia ngồi thàng một đám cho nên đều quay ra nhìn cậu.
Thẩm Kỳ mở lời trước " Em ngồi xa như vậy, thêm cái tay cũng không gắp tới cái đ ĩa gần nhất, mau lại đây".
Thẩm Mặc bị nhìn thì lúng túng vô cùng, vẫn là phải đi tới ngồi bên cạnh Thẩm Kỳ.
Thẩm Quân là anh trai thứ hai của cậu, tuổi trẻ đã lên cấp tướng trong quân đội cho nên thường xuyên ở lại quân doanh không ở nhà.
Lần này anh đặc biệt quay về là vì Thẩm Hà đã đi du học về.
Thật sự tới lúc này Thẩm Quân mới nhớ ra bản thân còn có một đứa em trai nuôi.
Thẩm Hà đang du học đại học bên Mỹ, đợt này được nghỉ lễ dài nên quyết định trở về nước chơi.
Từ khi được nhận về lại Thẩm gia, mọi yêu thương, cưng chiều cậu ta đều nhận được, bao người muốn lấy lòng làm thân nên từ lâu cậu ta đã không còn nhớ tới người năm xưa ở trại trẻ mồ côi đã vì giúp cậu ta tranh một cái bánh mà đánh nhau với đám trẻ đó.
Sau này lại thấy Thẩm Mặc không hề xứng tầm với cậu ta cho nên hoàn toàn để cậu tự sinh tự diệt trong cái thế gia này.
Nhìn Thẩm Mặc bị cô lập, bị lợi dụng Thẩm Hà thấy rất thích thú cho nên thường sai người làm bắt Thẩm Mặc làm cái này cái kia, Thẩm Mặc ngoan ngoãn hơn cậu ta, lại có khuôn mặt xinh đẹp cho nên Thẩm Hà luôn khiến cho Thẩm Mặc trở nên vô hình trong gia đình này, sợ mọi người nếu chú ý tới Thẩm Mặc thì địa vị của cậu ta sẽ lung lay, ý nghĩ trẻ con này xuất phát từ sự đố kỵ từ khi còn nhỏ, nên lớn lên lại cũng không muốn thay đổi.
Tưởng rằng mọi thứ vẫn vậy, không nghĩ tới anh cả lại đột nhiên đối với Thẩm Mặc tốt như vậy..