Tu Dưỡng Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Thế Thân

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến bệnh viện, trợ lý sinh hoạt của Tạ Đình đã chờ ở đó rồi, ba người thay bộ quần áo ướt sũng trên người ra, lúc Lâm Miên rời khỏi phòng khám, Tạ Đình đang cùng Lý Viên đi xét nghiệm kiểm tra.

Cậu không tìm thấy người, không thể làm gì khác ngoài ngồi im ở chỗ cũ chờ đợi, qua chừng hơn hai mươi phút, Tạ Đình mang theo tóc tai ướt nhẹp mới xuất hiện trước mặt cậu. Lâm Miên không hiểu sao có chút sốt sắng, không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Đình, nghẹn nửa ngày mới yếu ớt giải thích :" Em tưởng anh biết bơi..."

Một câu này phát ra, sự bất mãn của Tạ Đình đã đạt tới đỉnh điểm, hắn bây giờ nhìn thế nào cũng thấy Lâm Miên không vừa mắt, nếu không phải còn đang ở trong bệnh viện, hắn nhất định sẽ dạy dỗ cậu một phen. Người đang nổi nóng, lời nói cũng không khống chế được mang theo tàn nhẫn, Tạ Đình sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng không hề dao động :" Tôi không muốn nhìn thấy em, cút về."

Từ khi bao dưỡng Lâm Miên tới nay, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt có nặng lời với cậu một câu, hắn đã lâu chưa dùng từ ngữ ác ý như vậy. Lâm Miên nghe xong thì sững sờ, có lẽ vì ngâm trong hồ quá lâu, lúc này hai mắt cậu đều ngấn nước không dừng lại được, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: rốt cuộc cũng tới rồi.

Bị Lâm Miên nhìn bằng ánh mắt mềm mại như vậy Tạ Đình không khỏi có chút hối hận vì đã nặng lời, nhưng bát nước đã đổ đi không thể thu về được, lời sắp nói ra cũng nghẹn trong họng mà nuốt không trôi, hắn không thể làm gì khác ngoài tiếp tục nghiêm mặt.

Biết rõ sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng chân chính từ miệng Tạ Đình nói muốn cậu cút đi vẫn làm cho Lâm Miên có chút khổ sở, là bởi vì cậu không làm tròn bổn phận cứu Tạ Đình trước, hay là vì cậu cứu Lý Viên mà vẫn làm cho Lý Viên uống no một bụng nước, Tạ Đình đau lòng nên mới tức giận với cậu. Nhưng bất kể là lí do gì đi chăng nữa, một thế thân như Lâm Miên cũng cảm thấy đây là tử tội.

Không trách bây giờ Tạ Đình muốn cậu cút đi.

Tóc cậu ướt sũng, tuy đã thay quần áo nhưng hiện tại vẫn là mùa đông, thân thể bị nước vào vẫn cảm thấy không thoải mái, mà kim chủ đã lên tiếng rồi, cậu không dám không nghe theo, vội vàng gật đầu, biểu thị mình sẽ nhanh chóng cút đi.

Lâm Miên được trợ lý sinh hoạt của Tạ Đình đưa về, đến căn hộ của hai người, cậu để trợ lý đứng bên ngoài chờ một lát, sau đó vội vã xách theo hai vali hành lý ra nhét vào cốp sau.

Trợ lý từ trước tới giờ vẫn luôn biết đến sự tồn tại của cậu, thấy cậu khuân đồ đầu óc vũng có chút mờ mịt:" Cậu đang..."

Lâm Miên bộp một tiếng đóng cốp sau lại, nhún nhún vai:" Tạ tổng bảo em cút đi, sau này chúng ta khả năng sẽ không có cơ hội gặp lại." Cậu vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở mã QR hai chiều, tất nhiên đây là thực đơn của cửa hàng bánh ngọt nhà cậu, đến lúc bày rồi Lâm Miên vẫn không quên kéo thêm một khách hàng:" Nếu không thì anh quét một cái, rảnh rỗi thì đến chỗ em chơi, nể tình chúng ta đã quen biết nhiều năm, em bớt cho anh tám phần trăm."

Khóe miệng anh trợ lý không khỏi giật giật, nhưng vẫn thuận theo ý Lâm Miên quét mã hai chiều.

Lâm Miên có dự kiến trước, từ lúc Lý Viên về nước cậu đã cảm thấy mình rất nhanh sẽ phải cuốn gói rời đi, cho nên đã vẽ sẵn một đường lui an toàn cho mình. Cậu thuê một căn phòng gần cửa hàng đồ ngọt, tuy không sánh được với căn hộ hơn một trăm mét vuông của Tạ Đình nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Trợ lý đưa cậu đến nơi, không nhịn được hỏi nhiều một câu:" Lâm tiên sinh, cậu chắc chắn ý của Tạ tổng là như vậy sao?"

Trong ấn tượng của anh, bên cạnh Tạ Đình không có người nào trụ được đến hai năm, ngoại trừ câu, trong lòng anh trợ lý vẫn cảm thấy Lâm Miên đối với Tạ Đình có chút không giống hắn đối với cậu, nhưng không ngờ là lại tới mức này.

Lâm Miên dùng sức kéo vali xuống, nói:" Đúng vậy." Hắn còn muốn tôi cút đi, chẳng lẽ còn không đúng sao," Anh, em biết anh luyến tiếc em, nếu anh muốn gặp em thì cứ đến cửa hàng..."

Mắt thấy cậu lại chuẩn bị chào hàng, anh trợ lý vội vã lái xe chạy đi.

Phòng trọ của Lâm Miên đã được chủ nhà quét tước một lượt, lần này cậu chỉ cần trực tiếp xách đồ vào ở mà không cần tốn chút sức lực nào. Lâm Miên đẩy hành lý vào một góc, cả người ngồi phịch lên ghế sa lông mềm mại, nhẹ nhõm thở dài một tiếng.

Cho tới bây giờ cậu mới có cảm giác hết thảy bụi bặm đều đã lắng xuống rồi.

Không thể không thừa nhận, Lâm Miên đối với Tạ Đình vẫn có chút luyến tiếc. Từ nhỏ trong nhà cậu đã từng nuôi một chú chó, nhưng chỉ nuôi được một năm thì nó đi lạc, lúc đó cậu gào khóc mất ăn mất ngủ mấy ngày, bây giờ rời khỏi Tạ Đình, ngoại trừ trong lòng có chút chua xót cậu lại chẳng mảy may rơi một giọt nước mắt nào, có phải là do cậu cũng chẳng luyến tiếc Tạ Đình đến vậy.

Ý thức được mình đang so sánh Tạ Đình với chó, thậm chí còn hắn còn không bằng, Lâm Miên lập tức ngừng suy nghĩ.

Lâm Miên lười vận động, liền trực tiếp nằm co quắp trên ghế sa lông mà thiếp đi, thật bất ngờ, vậy mà cậu lại mơ thấy lần đầu tiên mình gặp Tạ Đình. Một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, ngồi trong căn phòng chằng chịt ánh đèn mờ ảo, lười biếng mà mê người, chờ đến khi cậu lại gần mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tạ Đình, hắn không cười, thần sắc có chút lạnh lùng, thoạt nhìn không dễ tiếp cận, nhưng chính khuôn mặt này lại làm Lâm Miên không thể rời chân.

Không có ai không thích soái ca, đặc biệt là soái ca nhiều tiền, Lâm Miên đệ nhất nhan khống cũng không ngoại lệ.

"Nếu như cậu không đồng ý, tôi sẽ không làm người khác khó chịu."

Đây là câu đầu tiên Tạ Đình nói với cậu.

Lâm Miên bỗng nhiên hồi tỉnh, cậu theo bản năng sờ sờ mặt của mình, may mà vẫn khô.

Nhưng cậu bỗng nhiên lại nghĩ đến kế hoạch đòi phí chia tay với Tạ Đình đã phá sản, chớ mắt một cái, nước mắt đã lăn dài.

Tạ Đình theo Lý Viên đi kiểm tra, chỉ là uống nhiều nước mà thôi, cùng lắm là chướng bụng hai ngày, không có gì đáng ngại.

Lý Viên không nhìn thấy Lâm Miên đâu, không khỏi lên tiếng hỏi Tạ Đình :" Lâm Miên về rồi sao, tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu ấy."

Tạ Đình bây giờ vừa nghe thấy hai chữ Lâm Miên liền nổi nóng, đặc biệt là từ miệng Lý Viên nói ra, thật giống như thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở hắn một sự thực rằng cậu và Lý Viên âm thầm qua lại với nhau, cho nên khi hắn và Lý Viên cùng lúc rơi xuống nước, Lâm Miên mới không chút do dự mà cứu Lý Viên. Tạ Đình tức giận trả lời:" Tôi để em ấy về nhà rồi."

Lý Viên ngừng lại hai giây:" Nếu như vậy thì chờ hôm nào rảnh rỗi tôi sẽ hẹn ngày báo đáp cậu ấy sau."

"Cậu!" Tạ Đình trừng mắt lên.

"Tôi làm sao?"

Lý Viên cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, trên thực tế, trước khi Lâm Miên cứu y, y đã có chút hứng thú với Lâm Miên, nhưng đã trải qua một lần như thế này, có lẽ là do tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân quen thuộc làm cho Lý Viên nổi lên phản ứng hóa học vi diệu, hình như y thật sự có chút cảm giác đặc biệt với Lâm Miên.

Sao lại bỏ Tạ Đình mà đi cứu y chứ, thật là thú vị.

Tạ Đình suýt chút nữa đã thốt lên cậu không làm sao thì tôi làm sao chắc, nhưng cuối cùng vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không nỗ ra được, nỗ lực nặn ra một nụ cười coi như là hào phóng:" Nếu cậu muốn gặp Lâm Miên thì hai hôm nữa tôi sẽ đẫn em ấy theo."

"Không cần làm phiền cậu, cửa hàng Lâm Miên thuê là của Lý gia, tôi muốn đến lúc nào chẳng được."

Tạ Đình hoài nghi lần này rơi xuống nước thật sự đã làm cho hắn viêm cơ tim, nếu không tại sao tim lại đập dữ dội như vậy.

Cuộc đối thoại của hai người không kéo dài được bao lâu, Tạ Đình bỗng nhớ ra mình phải về nhà chất vấn Lâm Miên, chờ tài xế của Lý gia đến liền vội vội vàng vàng chạy về.

Dọc đường đi hắn cứ nghĩ mai không thôi, hắn nên hỏi cái gì bây giờ?

Tại sao cậu lại lén lút liên hệ với Lý Viên?

Tại sao cậu thuê cửa hàng của Lý gia mà từ chối hắn?

Tại sao mời Lý Viên đến buổi khai trương mà không mời hắn?

Tại sao hắn và Lý Viên cùng rơi xuống nước mà cậu lại cứu Lý Viên trước?

Radio trên xe đúng lúc phát ra tiếng ca, Tạ Đình nghe một lúc, bài hát này vô cùng quen tai, mãi cho đến khi hắn nghe tới câu cuối cùng "Tình yêu như một tia ánh sáng, lúc nào cũng tươi đẹp như vậy" thì bỗng nhiên đạp mạnh chân ga, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ, hắn ngẩng đầu, trong gương chiếu hậu mơ hồ nhìn thấy một gương mặt tuấn tú mà xám ngắt hốt hoảng.

"Xin chào, đây là radio Tình cảm , xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho bạn?"

"Tôi nghi ngờ vợ mình bên ngoài có người khác."

Tạ Đình muốn tắt radio đi, những chậm chạp mãi vẫn không ra tay được.

"Ồ? Có thật không, tôi không tin, xin hỏi tại sao anh biết được chuyện này?"

"Trước đây có chuyện gì cô ấy cũng thương lượng với tôi, nhưng gần đây lại giấu tôi lén lút ra ngoài, ngay hôm qua, tôi phát hiện cô ấy và người đàn ông khác cùng nhau đi uống cà phê, tiểu tam chết tiệt!"

"Tiểu tam đó dáng dấp ra sao?"

"Đẹp trai, rất tuấn tú."

"Vị tiên sinh này, căn cứ vào vấn đề của ngài, chúng tôi đầu tiên đưa ra ý kiến, vẫn mong anh sớm nhận ra vấn đề để ra tay giải quyết, chúng tôi gần đây có nhận giới thiệu bệnh viện chỉnh hình, chỉ cần ℅, lập tức nắm giữ khuôn mặt hoàn mỹ như của tiểu tam, nếu như có yêu cầu, chúng tôi còn có thể cũng cấp lớp học nam công gia chánh, phục vụ chu đáo, hai bút cùng vẽ, vợ ngài sẽ nhanh chóng hồi tâm chuyển ý thôi."

Tạ Đình càng nghe càng căm tức, buồn bực mất tập trung giơ tay đóng radio lại, chương tình cảm gì mà lung ta lung tung.

Hắn giương mắt nhìn gương chiếu hậu, tỉ mỉ xác nhận ngũ quan của mình không hề thua kém Lý Viên, tự tin cười lạnh, Lâm Miên đối với khuôn mặt này của hắn thần hồn điên đảo, hắn mới không cần sửa mặt đâu, còn nam công gia chánh gì gì đó...

Mà Tạ tổng lúc này đang xoắn xuýt với nam công gia chánh lại hoàn toàn không hề hay biết Lâm Miên hắn tâm tâm niệm niệm đã rời khỏi cái ổ tình yêu mà hắn tự tay dựng nên, nằm trong căn phòng nhỏ của mình say sưa đi vào giấc mộng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio