Tử Dương

chương 124: khúc đàn hồ già thập bát nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu

"Ngô công (con rết) có hai cái tờ rym sao?" Trương Động Chi cười hỏi.

"Đệ làm sao biết được?" Mạc Vấn lắc đầu nói. Trước đó hắn cũng không nghĩ đến loại độc trùng này, bởi vì mặc dù rết là loài trùng có độc nhưng tuổi thọ của nó cũng không dài, do tuổi thọ ngắn ngủi nên rất hiếm có con thành tinh được.

"Trước đây đệ đã từng gặp con rết nào thành tinh chưa?" Trương Động Chi tò mò hỏi.

Mạc Vấn nghe thấy thì bật cười quay đầu lại, "Đệ cũng không giấu gì huynh, đệ học đạo một năm, tu hành một năm, nhập thế một năm, tổng cộng mới có ba năm. Huynh nghĩ đệ đã hàng phục được bao nhiêu yêu vật?"

"Ba năm mà có thành tựu bậc này, thật sự là quá giỏi." Trương Động Chi thật lòng khen ngợi.

"Ngày trước ở huyện Hoàng chắc huynh từng nghe thấy lời của vị Lôi thần kia, đệ chính là một trong những Thượng Thanh chuẩn đồ, học tập rất nhiều bí pháp kỳ diệu của Thượng Thanh. Ngay từ đầu đệ đã có nhiều ưu thế nên mới có được chút thành tựu sau ba năm, nếu đổi lại là một đạo nhân bình thường thì dù có tu đạo mười năm cũng chưa chắc có tu vi như đệ lúc này." Mạc Vấn thuận miệng nói. Việc gì cũng đều có hai mặt lợi và hại, lúc này cái hại của việc học cấp tốc lại thể hiện ra ngoài. Bởi vì không có sư phụ đích thân chỉ dạy nên kiến thức của hắn về các loại yêu vật cũng không đầy đủ.

"Thượng Thanh chuẩn đồ có tất cả mấy người?" Lòng hiếu kỳ của Trương Động Chi nổi lên, hỏi chuyện không liên quan đến vấn đề trước mắt.

"Tính cả đệ là bảy người." Mạc Vấn cũng không giấu diếm.

"Nếu bảy người các đệ tập trung lại thì chẳng phải là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, tung hoành ngang dọc hay sao?" Trương Động Chi cảm thán.

Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười lắc đầu. Người đời có một đặc điểm là những người không có năng lực thì thích tụ tập thành đàn, nếu có năng lực siêu phàm thì lại thích độc hành. Bảy người bọn hắn đều thân mang tuyệt kỹ, đồng thời chí hướng cũng không giống nhau, tự nhiên sẽ không ở cùng một chỗ.

Trương Động Chi thấy Mạc Vấn lắc đầu thì không hỏi nữa, đưa tay chỉ đại điện quay lại chính đề, "Đệ có nắm chắc hàng phục được yêu vật kia không?"

"Không có gì khó." Mạc Vấn gật đầu nói. Mặc dù hắn chưa thấy qua con rết này nhưng căn cứ vào việc nó có hai tờ rym của giống đực thì hẳn là đạo hạnh của nó cũng không cao mấy, thêm nữa căn cứ vào dấu vết mà nó để lại trên mặt đất thì cái đầu của nó cũng không quá lớn.

"Trước mắt nên làm gì, có cần dọn sạch đống đồ lộn tùng phèo trong này ra không?" Trương Động Chi hỏi. Nói về việc hàng yêu thì Mạc Vấn là chủ sự còn y chỉ là phụ tá, cho nên mọi việc đều để cho Mạc Vấn quyết.

"Hôm nay trời tối rồi, ngày mai chúng ta tính tiếp." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Được rồi, ta về thành trước, báo với người nhà một câu cho họ yên tâm." Trương Động Chi xoay người định rời đi.

"Nếu huynh rời đi, đệ ở đây một mình sao được? Vương phủ thấy đệ đi lâu không về thì chắc chắn sẽ đến đây tìm đệ. Khi đó để bọn họ báo với cha mẹ huynh là được." Mạc Vấn vội vàng giữ Trương Động Chi ở lại. Lúc này có không ít cung nữ ở xung quanh đang nhìn chằm chằm vào hai người, chẳng biết tại sao Mạc Vấn luôn cảm thấy ánh mắt của những cô gái này rất giống ánh mắt của đám sói đói khát năm xưa.

"Vậy thì tốt, ta cũng không muốn chạy thêm một quãng đường." Trương Động Chi dừng lại.

Màn đêm dần buông xuống, hai người trở về gian phòng sát cổng phía nam. Lúc này ni cô to béo kia đã chuẩn bị xong cơm canh cho hai người. Những ni cô này được tự do đi lại nên mua đồ ăn rất đầy đủ, nhưng Mạc Vấn có chuyện trong lòng nên chỉ ăn một chút rồi ra khỏi phòng nhảy lên trên mái cổng. Không lâu sau Trương Động Chi cũng đi ra, cầm trong tay bình sứ nhảy lên, ngồi xuống cạnh Mạc Vấn.

"Không biết yêu vật kia đi đâu?" Trương Động Chi nói. Hiện tại đã qua giờ Dậu, trăng cũng đã lên, tuy không sáng lắm nhưng đủ để người tập võ nhìn thấy được mọi vật xung quanh.

"Chắc ra ngoài kiếm ăn rồi." Mạc Vấn nói. Trước khi Trương Động Chi đến thì hắn đã ngưng thần cảm giác hoàn cảnh xung quanh một lần, thấy yêu vật kia cũng không ở trong phạm vi mười dặm, chắc hẳn đã đi xa.

"Vì sao đệ đăm chiêu vậy?" Trương Động Chi thấy Mạc Vấn nhíu mày liền đoán hắn đang có vấn đề phải suy nghĩ.

"Nếu muốn tu thành hình người thì loài thú là dễ dàng nhất, tiếp theo là loài chim, cuối cùng mới là các loài trùng. Giống như loài rắn, rùa trời sinh sống lâu nên biến thành hình người cũng không có gì là đặc biệt, nhưng con rết là loài tuổi thọ ngắn ngủi, bình thường chỉ sống được khoảng năm sáu năm, lâu nhất cũng không quá trăm năm. Đệ không hiểu tại sao con rết chỗ này lại có thể sống lâu như vậy?" Mạc Vấn nhíu mày nói.

"Thiên Ninh Am này trước kia vốn là đạo quan, có phải là con rết kia được đạo cô (nữ đạo sĩ) nơi đây thuần dưỡng hay không?" Trương Động Chi phỏng đoán.

"Có khả năng như vậy, nếu không có người trợ giúp thì con rết rất khó trường thọ, chắc chắn bên dưới chính điện có một đường ngầm hoặc mật thất." Mạc Vấn gật đầu nói. Chuyện đạo nhân thuần dưỡng dị loại cũng không hiếm thấy, chỉ có điều đa số loại được thuần dưỡng thường dùng làm tọa kỵ (vật cưỡi). Vì sao đạo cô ở nơi này trước đây lại muốn nuôi một con rết?

"Đợi đến ngày mai dọn sạch mở ra sẽ rõ ràng. À đúng rồi, từ quân đội có tin tức, Chu tướng quân đã đánh tan quân chủ lực của kẻ địch, hiện giờ đang càn quét tàn binh, không bao lâu nữa sẽ thắng trận về triều." Trương Động Chi đưa bình rượu cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn xua tay không nhận, kỳ hạn đấu pháp giữa Phật - Đạo không còn xa mà đan dược bổ khí còn chưa thấy tăm tích. Nếu lão Ngũ đi đường mất quá nhiều thời gian, thì dù có mang được đan dược về hắn cũng không đủ thời gian để luyện hóa.

Ngay khi hai người đang nói chuyện thì dưới núi xuất hiện hơn mười bó đuốc, Mạc Vấn nhận ra những người kia, đúng là người trong Vương phủ. Đến khi lại gần, Mạc Vấn báo cho họ biết hắn sẽ ở lại đây vài ngày, để cho bọn họ trở về báo lại với Chu quý nhân, tiện thể truyền tin đến cả Trương phủ.

"Có phải hành động lần này của Hoàng hậu là để đưa đệ ra ngoài, từ đó thừa cơ làm hại Quý nhân và hai vị Vương gia hay không?" Trương Động Chi không khỏi lo lắng.

"Không đâu, đệ đã nói rõ ràng với cô ta rồi. Nếu cô ta còn dám lén lút gây chuyện thì đệ sẽ cho cô ta biết thế nào là gậy ông đập lưng ông. Hiện nay việc cô ta muốn là nhanh chóng diệt trừ đệ, chỉ cần đệ khỏe mạnh thì cô ta sẽ không ra tay với Quý nhân và hai đứa trẻ kia." Mạc Vấn xua tay nói.

Trương Động Chi muốn nói tiếp thì lại nghe thấy có tiếng đàn từ trong nội viện truyền ra. Hai người đều cảm thấy kỳ lạ, nghiêng tai lắng nghe. Tiếng đàn truyền đến từ phía đông nam, làn điệu đau buồn, đúng là đang gảy Thái Văn Cơ hồ già thập bát phách(*).

Thái Văn Cơ hồ già thập bát phách: Thái Văn Cơ (Thái Diễm), sinh năm 177, chưa rõ năm mất, tự là Chiêu Cơ, là người Trần Lưu (nay thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc). Bà là một trong "Trung Hoa tứ đại tài nữ", là một nhà thơ với xúc cảm đau đớn, chân thật, bà đã sáng tác những tác phẩm nổi tiếng và được người đời ngợi ca như một trong những tài nữ giỏi giang nhất của Trung Quốc cổ đại. Nói đến các tác phẩm của của Thái Diễm, có hai bài thơ được lưu truyền qua các thế hệ và còn lại đến tận ngày nay. Đó là Bi phẫn thi (Bài thơ đau thương) - một bài thơ theo thể ngũ ngôn cổ phong, và một thiên có tên Hồ già thập bát phách (Mười tám điệu phách của người Hồ). Dịch giả xin được giới thiệu nội dung hai tác phẩm này:

BI PHẪN THI

Hoang thảo phong tục khác

Đạo lý chẳng giống ai

Một nơi nhiều sương tuyết

Gió Hồ suốt năm dài

Phiêu phiêu phất tà áo

Lồng lộng thổi vào tai

Những khi nhớ phụ mẫu

Kêu than mãi khôn nguôi

Có khách từ ngoài tới

Được hay, xiết mừng vui

Ra đón thăm tin tức

Quê lại chẳng cùng nơi

Bỗng có người thân thích

Phái sứ giả đón về

Khi được toàn nguyện vọng

Lại khó bỏ hài nhi

Máu mủ liền khúc ruột

Tái ngộ không hẹn kỳ

Sống chết đều xa cách

Sao nỡ nói chia ly

Hài nhi ôm lấy cổ

Hỏi mẹ thực muốn đi?

“Người bảo là như vậy

Mai kia có trở về?

Thường ngày mẹ yêu mến

Sao nay chẳng nhân từ?

Hài nhi còn nhỏ tuổi

Nỡ chẳng đoái hoài ư!”…

Tóm tắt nội dung Hồ già thập bát phách:

1. Nỗi nhục lúc bị bắt

2. Nỗi lòng khi bị bức hôn

3. Cảnh rời Hán vào Hồ

4. Nhớ quê hương và than thở cảnh đời bạc mệnh

5. Thấy chim nhạn bay mà nhớ nghĩ xa xôi

6. Chịu đựng cảnh rét lạnh ở đất Hồ, đói mà không thể ăn được

7. Cảnh tượng ở Hồ

8. Trách trời giận người sao tạo chi một mối tình.

9. Mối sầu vô biên, hỏi trời cao mà không thấy trả lời

10. Chiến tranh không dừng, nỗi oán hận chiến tranh

11. Không tham sống sợ chết mà chỉ hy vọng ngày nào đó sẽ hồi hương cùng hai con.

12. Nỗi mâu thuẩn trong lòng khi sứ giả nhà Hán chuộc người mà phải li biệt hai con còn thơ dại.

13. Lúc xa biệt con để rời khỏi nước Hồ, lòng đau xót thương khốc thê thảm.

14. Về Hán mà hồn trong mộng dẫn dắt nàng về hai con ở đất Hồ.

15. Giấc mộng hai con cứ trở về không thôi.

16. Tưởng nhớ hai con mà muốn trở lại nước Hồ

17. Lúc đi nhớ quê hương, lúc về phải biệt ly con dại.

18. Đoạn kết: chịu đựng cảnh mẹ con cách biệt đông tây, nhớ thương da diết.

Đây là một khúc nhạc để biểu đạt lòng nhớ quê hương, vốn là do sáo diễn tấu, một khi dùng đàn gảy thì không gian tràn ngập sự đau buồn.

Khi Mạc vấn nghe thấy tiếng đàn cũng không tỏ ra buồn bã, ngược lại có ý xem thường. Những cung nữ rơi vào hoàn cảnh hiện giờ thì tất nhiên là cũng có người vô tội nhưng hầu như đều do gieo gió gặt bão mà thành. Nếu như rời xa Hoàng đế thì đã không có kết cục như vậy. Năm đó trong lòng còn muốn tranh quyền đoạt lợi nên rơi vào hoàn cảnh như hiện nay cũng không thể oán trời trách đất được.

Nghe đến đoạn giữa thì hắn không còn ý xem thường, nhưng vẫn không có ý thương cảm, vì hoàn cảnh của hắn càng đau khổ hơn so với cung nữ này. Người quen biết đều chết hết, cha mẹ thì chết thảm, người duy nhất mà hắn gửi gắm hy vọng vào thì lại biến thành một cơn ác mộng nghẹn ở cổ họng. Ngoài trừ một người tôi tớ đi theo thì hắn đã không còn người thân trên đời, vậy ai đáng thương hơn?

Đến khúc cuối thì Mạc Vấn dâng lên lòng từ bi, vì hắn nghe được sự giận dữ trong tiếng đàn. Nếu người đánh đàn chỉ buồn bã hối tiếc thì hắn không xem ra gì nhưng trong tiếng đàn của đối phương lại có sự tức giận, đây là một loại kiên định bất khuất cho thấy người đánh đàn có lòng muốn phản kháng nhưng lại không có năng lực này. Bởi vậy có thể thấy được người này không chỉ hy vọng được người khác cứu, mà còn muốn tự cứu lấy mình. Khi gặp phải khó khăn, đầu tiên phải nghĩ đến tự cứu mình trước, mới là người đáng được tôn trọng.

"Đệ muốn cứu cô gái này." Mạc Vấn nói với Trương Động Chi.

"Nếu có quan hệ với các nàng thì sẽ bị tội nặng phải mất đầu đấy, chúng ta không thể giúp được các nàng." Trương Động Chi lắc đầu liên tục.

"Những người khác đệ mặc kệ, nhưng cô gái này thì đệ nhất định phải cứu được." Mạc Vấn nghiêm mặt nói.

"Vì cái gì?" Trương Động Chi thấy Mạc Vấn tỏ ra xúc động. Trước đây y chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Mạc Vấn, nhìn vẻ mặt hắn cho thấy bất kể như thế nào thì hắn cũng phải cứu bằng được cô gái này. Y rất khó hiểu là tại sao một khúc nhạc buồn lại có thể làm cho Mạc Vấn xúc động đến như vậy.

"Nàng chưa từng cúi đầu, nàng không chịu khuất phục." Mạc Vấn nói xong tung người lao về phía đông.

Trương Động Chi không hiểu mô tê gì sất, vội vàng đứng lên nhìn qua, chỉ thấy Mạc Vấn cũng không vào trong sân mà từ trên tường nhìn xuống gian phòng có tiếng đàn phát ra, sau đó lại tung người trở về.

"Phần lớn những cung nữ này đều am hiểu âm luật, đệ có thể cứu hết hay không?" Trương Động Chi nói nhỏ với Mạc Vấn. Lúc này tiếng đàn kia đã ngừng lại, nhưng lại có tiếng đàn từ nơi khác truyền ra.

"Nếu mỗi người đều có cốt khí thì ngại gì không cứu hết, cung nữ kia bị nhốt đã hai mươi năm mà không chịu khuất phục, như người khác thì chưa đến một năm đã chịu khuất phục rồi." Mạc Vấn cắn răng nhắm mắt nói sang chuyện khác.

"Đệ nói nhỏ một chút." Trương Động Chi khẩn trương nhìn xung quanh.

"Đừng có đánh đàn nữa, hư thực bố mày đều phân biệt được ngay, còn ai đánh đàn nữa thì sẽ xem như yêu vật mà luận tội."

Sau khi hô lên, cả ngôi chùa lớn liền yên tĩnh lại, ánh đèn tắt dần, một lát sau tất cả trở nên yên tĩnh.

Trương Động Chi bất đắc dĩ nhìn Mạc Vấn một cái, đưa bình rượu trong tay tới. Ngày trước, lúc Mạc Vấn giết người ở nha huyện huyện Hoàng thì y cũng từng nhìn thấy, vì vậy y cũng biết Mạc Vấn không phải là người lương thiện đến mức ngu muội. Thông qua câu nói của Mạc Vấn lúc trước y mơ hồ đoán được khả năng trước đây Mạc Vấn đã nhận đả kích rất lớn từ phụ nữ, vì vậy khiến cho tâm tình của hắn vô cùng bất ổn.

"Làm cho tướng quân chê cười rồi." Mạc Vấn vẫn không nhận bình rượu, mà hít sâu một hơi để ổn định tinh thần, "Muốn cứu người phải bàn bạc kỹ hơn, những cô gái này đều có tên trong danh sách của phủ Tư Đồ, không thể tùy tiện dẫn đi được." Trương Động Chi hơn Mạc Vấn mười tuổi, tất nhiên sẽ không ngu xuẩn mà đi hỏi chuyện cũ của Mạc Vấn.

"Không có vấn đề, giả chết cũng không khó." Mạc Vấn lại thở dài.

"Đệ có cân nhắc là tốt rồi. Lúc trước đệ hét to như vậy e rằng dù yêu vật có xuất hiện cũng bị dọa chạy mất rồi, chúng ta xuống đi ngủ thôi." Trương Động Chi cười nói.

"Ni cô kia đang ở trong phòng, làm sao đi ngủ?" Mạc Vấn lắc đầu nói. Nếu yêu vật kia trở về thì hắn có thể cảm giác được, hoàn toàn không cần phải ngồi ở trên mái cổng.

"Cô ta ở trong nhà à, không hề gì, trong núi có nhiều muỗi, ban đêm ở bên ngoài sẽ bị đốt." Trương Động Chi nói.

"Đệ là một đạo nhân, làm sao có thể chung phòng với một ni cô được?" Mạc Vấn rất chán ghét ni cô béo kia.

"Thôi được, ta xuống dưới ở chung với ni cô, đệ khẩn trương gối đầu tâm sự với những cung nữ kia đi." Trương Động Chi cười xong thì thả người lướt xuống.

Mạc Vấn bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo y, trong nhà có một giường, một đệm, mỗi người chiếm một cái nên ni cô kia chỉ có thể ngủ dưới đất.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, hai người lại đi vào chính điện lúc trước, Mạc Vấn giơ tay lên với ni cô đi theo sau. "Gọi người đến đây, nhanh chóng chuyển mớ bòng bong này ra ngoài..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio