Tử Dương

chương 556: phóng hoả thiên đình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Mạc Vấn nói xong, Xích Vân Tử nổi giận trước tiên, "Thiên Khu Tử, rốt cuộc ngươi muốn thế nào."

"Ả yêu phụ này chính là hung thủ giết người, nếu các ngươi không xử lý công bằng, bần đạo sẽ tự tay giết ả." Mạc Vấn vừa nói. suy nghĩ trong lòng đã lóe lên, khí theo ý đi, trong nháy mắt đã vào thế chuẩn bị đánh nhau.

Thải Y đạo cô bị tước bỏ Thiên chức Công Tào đã cực kỳ giận dữ, nghe thấy Mạc Vấn gọi ả là yêu phụ, lập tức nổi giận đùng đùng, đưa tay xuất chưởng đánh thẳng đến trước ngực Mạc Vấn, "Chỉ bằng ngươi sao?"

Mạc Vấn thấy thế cực kỳ vui mừng, Thải Y đạo cô ra tay trước khiến cho hắn càng thêm đầy đủ lý do để đánh lại.

"Chỉ bằng ta." Mạc Vấn đưa tay đón lấy tay phải của Thải Y đạo cô.

Lúc này hắn đã khống chế Tam Muội chân hỏa cực kỳ thông thạo, mặc dù là phòng thủ bị động, vẫn có thể nhanh chóng thả ra Tam Muội chân hỏa, hai chưởng đụng vào nhau, sóng nhiệt tung tóe, tay phải Thải Y đạo cô cháy đen một mảnh, kêu lên một tiếng đau đớn lui về phía sau.

"Yêu phụ ngươi đã ra tay trước, hôm nay không thể tha cho ngươi." Mạc Vấn nhanh chóng đuổi theo, tay trái bấm quyết, hai ngón tay phải vươn về trước, vội vàng điểm vào yếu huyệt Chiến Trung của Thải Y đạo cô.

Huyệt Chiến Trung ở trước ngực, dựa theo lẽ thường khi đánh nhau với phụ nữ thì không nên đánh vào huyệt vị này, Mạc Vấn đương nhiên biết rõ điểm này, sở dĩ trái với lệ thường vì muốn lưu lại một tia linh khí của mình trong cơ thể Thải Y đạo cô, huyệt Chiến Trung chính là huyệt lớn trong Nhâm Mạch, là con đường dòng linh khí phải qua, chỉ cần Thải Y đạo cô còn có linh khí, là hắn có thể phát giác được vị trí cụ thể của Thải Y đạo cô.

Thải Y đạo cô không nghĩ tới Mạc Vấn sẽ đuổi cùng giết tận, lập tức mất đi tiên cơ, sau khi kịp phản ứng đưa tay chống địch thì hai ngón tay phải Mạc Vấn đã điểm trúng huyệt Chiến Trung của ả, một cỗ linh khí nóng bỏng mạnh mẽ đâm vào.

"Vô lễ." Trung Dương Tử hiện thân bên cạnh Mạc Vấn, hai chưởng đều phát ra, đánh mạnh vào huyệt Tam Dương trên cánh tay Mạc Vấn.

Mạc Vấn mặc dù hận Thải Y đạo cô thấu xương, lại không muốn giết ả ngay lập tức, hắn công kích huyệt Chiến Trung của Thải Y đạo cô chính là vì muốn xác định vị trí của ả, để ứng đối với khả năng thuấn di của Kim Tiên, lúc này đã đạt được mục đích, liền thu chưởng đề khí, tấn công mạnh Trung Dương Tử.

"Dừng tay." Thiên Môn chân nhân hiện thân giữa hai người, Trung Dương Tử thấy thế chỉ có thể thu tay lại lui ra phía sau, lúc trước Mạc Vấn có ý định đánh trọng thương Trung Dương Tử, vì vậy ra tay cực kỳ nặng nề, Thiên Môn chân nhân hiện sau khi hiện thân lại đưa lưng về phía hắn đấy, cách hắn rất gần, lúc này hắn không có cách thu hồi toàn bộ Tam Muội chân hỏa được cấp tốc phóng ra, chỉ có thể chếch phải nửa thước tránh được Thiên Môn chân nhân.

Mặc dù tránh được Thiên Môn chân nhân, Tam Muội chân hỏa bị nhanh chóng thúc dục ra lại đánh trúng vào Xích Vân Tử cách đó không xa, Xích Vân Tử kêu rên một tiếng bay ngược, đụng vào cột cung điện rồi mới rơi xuống trên mặt đất, sau khi rơi xuống đất mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mạc Vấn vươn tay trái về trước hóa giải Tam Muội chân hỏa vừa đánh trúng Xích Vân Tử, quay người về phía Thải Y đạo cô, "Phải lăng trì phân thây ngươi, mới có thể giải trừ mối hận trong lòng ta."

Thải Y đạo cô nghe vậy sắc mặt kịch biến, tới lúc này ả đã biết rõ Mạc Vấn đã tu luyện đến đỉnh phong, một mình có thể chém Thần giết Tiên, mặc dù có Trung Dương Tử vây Nguỵ cứu Triệu khiến cho Mạc Vấn phải thu chưởng tự cứu mình, nhưng một tia hỏa khí xâm nhập bên trong thân thể vẫn làm cho quanh người ả đau đớn không thôi.

Mắt thấy Mạc Vấn đi tới, Thải Y đạo cô vội vàng thuấn di đổi vị trí, hốt hoảng né tránh.

Mạc Vấn có thể căn cứ vào khí tức của mình đã xâm nhập trong cơ thể Thải Y đạo cô để xác định vị trí của ả, chờ lúc Thải Y đạo cô hiện thân, lập tức thúc dục Tam Muội chân hỏa, phát ra ngọn lửa cách không đánh tới.

Tam Muội chân hỏa cũng không đánh trúng Thải Y đạo cô, mà chỉ chếch đi một chút đánh trúng vào một cái cột gỗ trong điện, Tam Muội chân hỏa tới, cột gỗ vừa thô vừa to có kích thước ba người ôm lập tức đứt gãy.

Lúc này Thải Y đạo cô đã thành chim sợ cành cong, mặc dù không bị Tam Muội chân hỏa đánh trúng, sau khi nhìn thấy ngọn lửa nổ ngay bên người mình thì vội vàng lẩn trốn, Mạc Vấn tiếp tục xuất chưởng, lần xuất chưởng này lại lệch một chút, đánh trúng vào một cột trụ khác.

Mạc Vấn đang cố ý đấy, mục đích của hắn là trong quá trình đuổi giết Thải Y đạo cô cố hết sức tạo thành "ngộ thương" cùng phá hoại thật lớn, chỉ như thế mới có thể khiến người đứng đầu chú ý, trước đó hắn nói lăng trì phân thây cũng chỉ lời đe dọa, làm như vậy để khiến cho trong lòng Thải Y đạo cô luôn tồn tại sợ hãi, chạy trốn bốn phía, Thải Y đạo cô trốn ở đâu hắn sẽ đuổi theo đến đó, đồng thời hắn sẽ cố tình "ngộ thương" ở nơi hắn tới.

Thiên Uy Cung có bốn cột trụ rất to, cung điện cực lớn sau khi mất đi hai cột bắt đầu lung lay sắp đổ.

Thiên Môn chân nhân liên tục thuấn di vẫn không thể cản được Mạc Vấn, dưới tình huống cấp bách bèn hô lên tên thường gọi của hắn, "Mạc Vấn, mau mau dừng tay, mau mau dừng tay."

Mạc Vấn nhắm mắt làm ngơ đối với lời khuyên bảo của Thiên Môn chân nhân, thuấn di đi tới cửa điện, hai chưởng cùng phóng ra, hai ngọn lửa vừa thô vừa to đánh thẳng vào Thải Y đạo cô đang núp trong góc đông bắc.

Thải Y đạo cô sợ hãi thuấn di tránh đi, ngọn lửa to lớn đốt cháy tường gỗ, Thiên Quan Công Tào trong điện cũng chịu ảnh hưởng, nhiều người mặc triều phục bị Tam Muội chân hỏa đốt trúng, mọi người dưới sự hoảng hốt cũng bất chấp thể diện, chật vật chạy khỏi điện lớn, ở bên ngoài cửa dập tắt ngọn lửa trên người.

Tam Muội chân hỏa không giống với những loại lửa khác, mọi người phủi vào lại không thể dập tắt nó, bất đắc dĩ đành phải lăn lộn cởi bỏ triều phục, đi giày màu đen nhảy lóc cóc, quần áo không chỉnh tề, cực kỳ chật vật.

"Tên ngông cuồng như ngươi, không thể tránh khỏi kết cục thần hồn câu diệt đâu." Trung Dương Tử tức giận hô lớn, Huyền Pháp chân nhân người già mà thành tinh, đã sớm mang mọi người chạy ra bên ngoài điện, trong điện lúc này chỉ còn lại có bốn người, Mạc Vấn đang đuổi theo Thải Y đạo cô, y và Thiên Môn chân nhân lại đang bám lấy Mạc Vấn, không giống với Thiên Môn chân nhân dùng lời khuyên can, y đuổi theo Mạc Vấn là vì muốn đánh chết hắn.

Tu vi của Trung Dương Tử không thấp, đuổi theo phía sau khiến Mạc Vấn có nhiều lo ngại, nhìn trúng cơ hội trở tay phóng ra một cái Tam Muội chân hỏa, đánh thẳng vai phải y, Trung Dương Tử trúng chưởng, trên mặt lộ vẻ đau đớn, thân hình chậm lại, cũng không thể nào bám theo nữa.

"Yêu phụ, nếu như ngươi rơi vào tay bần đạo, ta sẽ khiến ngươi nếm trải nỗi đau đớn tàn độc nhất trên đời này." Mạc Vấn lại phát một chưởng đánh tới Thải Y đạo cô.

Thải Y đạo cô hoảng sợ tránh đi, Tam Muội chân hỏa lại "ngộ thương" một cậy cột trụ lớn khác.

Bốn cây cột gỗ đã gãy đi ba cột, Thiên Uy Cung lập tức sập nghiêng, bốn người kịp thời thuấn di chạy ra trước khi điện lớn sụp đổ. Nương theo một tiếng ầm ầm nổ vang, Thiên Uy cung cực lớn hoàn toàn sụp đổ, trong điện ngọn lửa lớn bùng lên bốn phía, khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời.

"Mạc Vấn, hãy lưu lại đường sống cho chính mình." Thiên Môn chân nhân hô lớn với Mạc Vấn, lúc này hắn đã đuổi cùng giết tận, giống như kẻ điên loạn.

Mạc Vấn trước khi ra tay đã sớm suy nghĩ một cách thấu đáo, nghe được lời của Thiên Môn cũng không trả lời, không hề dừng tay, Thải Y đạo cô lúc này vẫn đang lưu luyến ở chung quanh Thiên Uy cung chứ không đi xa, không hỏi cũng biết là đang hy vọng đám người Thiên Uy cung cùng hợp lại bắt hắn.

Cử động của Thải Y đạo cô đúng với ý muốn của Mạc Vấn, phát ra nhiều Tam Muội chân hỏa, từ phía xa đánh tới, Tam Muội chân hỏa đến, chư vị Công Tào của Thiên Uy cung lập tức trúng đòn, thanh âm la hét, tiếng kêu đau thảm thiết vang lên, rối loạn thành một bầy.

Vì xua đuổi Thải Y đạo cô đi đến nơi khác, Tam Muội chân hỏa mà Mạc Vấn phát ra cách Thải Y đạo cô càng ngày càng gần, Thải Y đạo cô mắt thấy tình cảnh càng thêm nguy cấp, chỉ có thể thuấn di trốn xa.

Lần này Thải Y đạo cô hiện thân ở một sân nhỏ phía tây Thiên Cung, Mạc Vấn phân Nguyên Anh ra đuổi theo đến, cũng không thèm nhìn kỹ cảnh vật xung quanh, lại phát ra Tam Muội chân hỏa đốt cháy phòng xá trong nội viện.

Thải Y đạo cô thấy Mạc Vấn lại đuổi theo, chỉ có thể tiếp tục thuấn di, hiện thân ở giữa con đường lát ngọc bên trong Thiên Cung, Mạc Vấn lại đuổi theo tới một lần nữa, nhìn trái phải xung quanh lại phát hiện không có vật nào có thể đốt, liền lớn tiếng đe dọa, "Hôm nay cho dù dùng hết tuổi thọ, ta cũng phải bắt được ngươi, cho ngươi sống không bằng chết, ta muốn khoét hai mắt ngươi, cắt đi mũi, lưỡi..."

Mạc Vấn còn chưa nói xong, Thải Y đạo cô đã thuấn di chạy trốn, Mạc Vấn sau khi cười lạnh lại tiếp tục đuổi theo, lúc trước hắn cố ý giả bộ giống như giận dữ nói lỡ, làm như vậy để gạt Thải Y đạo cô, khiến ả cho rằng hắn có thể cảm nhận được sự hiện hữu của ả là do sử dụng pháp thuật hao tổn tuổi thọ nào đó, như vậy Thải Y đạo cô sẽ có thể thấy được hy vọng, nghĩ nhầm rằng chỉ cần kiên trì chạy trốn, sớm muộn sẽ khiến hắn tiêu hao đến chết.

Lúc này đây Thải Y đạo cô hiện thân trong một lâm viên phía đông bắc hoàng cung, Mạc Vấn theo sau chạy đến, Tam Muội chân hỏa lại đốt lên ép Thải Y đạo cô chạy đi, chờ ả rút lui, lại thêm mấy chưởng đốt cháy một mảnh thảo mộc hoa cỏ trong lâm viên.

Thải Y đạo cô trốn, Mạc Vấn đuổi theo, liên tiếp thuấn đi đến mười mấy chỗ, Mạc Vấn đều tìm được tất cả, mỗi lần tìm được một chỗ liền đốt một chỗ, bên trong Thiên Cung khói đặc cuồn cuộn, đám cấm vệ quân chạy loạn xạ, đám tiên nữ hoảng sợ kêu rối rít, còn rối loạn hơn ba phần so với người đi chợ dưới nhân giân.

Lúc Thải Y đạo cô né tránh thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía bắc, Mạc Vấn biết rõ Thải Y đạo cô đang chờ đợi Ngọc Đế ra mặt, Ngọc Đế chính là Đại La Kim Tiên, có thể nhìn rõ Tam giới, gã không thể không biết chuyện đang phát sinh bên ngoài.

Thải Y đạo cô mắt thấy bốn phía Thiên Cung bốc cháy, trong lòng sợ hãi, liền thuấn di đi nơi khác, Mạc Vấn theo đuôi tới, nơi này là một chỗ đạo quán cách hoàng cung trăm dặm về phía tây, Thải Y đạo cô hiện thân bên ngoài điện lớn tiếng hô, "Mã chân nhân."

Mạc Vấn cũng không biết Mã chân nhân là người phương nào, hiện thân đã vội vàng xông lên xuất chưởng một lần nữa, Thải Y đạo cô đã bị dọa sợ vỡ mật, không dám đối mặt trực tiếp, chỉ có thể dựa vào thân pháp di chuyển về phía đông mười trượng.

Mạc Vấn phát ra Tam Muội chân hỏa đốt cháy cửa sổ điện lớn đạo quán, một đạo nhân già từ trong điện lao ra, kinh ngạc nhìn quanh.

Mạc Vấn không muốn dây dưa với người khác quá nhiều, liền tăng thêm tốc độ, vội vàng nhanh chóng đuổi theo Thải Y đạo cô chạy tới nơi khác, để lại một lão đạo đang không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng gọi người dập tắt lửa.

Chỗ mà Thải Y đạo cô hiện thân một lần nữa chính là bên ngoài một động phủ ở ngọn núi phía tây bắc, Mạc Vấn lập tức đi đến, lại phát Tam Muội chân hỏa đốt trụi toàn bộ thảo mộc chung quanh động phủ.

"Gà mái già, ngươi muốn như thế nào." Trong động lao ra một nữ tử tóc trắng tay cầm trường kiếm.

"Tú bà ngươi thật không có đạo lý, rõ ràng lửa này là do hắn đốt." Thải Y đạo cô đưa tay chỉ về phía Mạc Vấn.

Nữ tử tóc trắng kia trên dưới bảy mươi tuổi, nghe thấy lời nói của Thải Y đạo cô quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn.

Đến lúc này Mạc Vấn mới hiểu được người này cùng Thải Y đạo cô đã sớm thù địch, Thải Y đạo cô tới nơi này là vì muốn lợi dụng hắn để báo thù, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng Mạc Vấn suy nghĩ lại cực kỳ tỉnh táo, quay đầu nhìn về phía Thải Y đạo cô, "Nguyên Quân, sao ngươi lại qua cầu rút ván?"

"Tốt lắm con gà mái già, vậy mà lại dẫn người đến đốt cháy động phủ của bổn tọa, xem kiếm." Nữ tử tóc trắng vung kiếm đánh tới Thải Y đạo cô.

Thải Y đạo cô thấy Mạc Vấn đổ tội cho ả, vừa bực bội lại giận dữ, mắt thấy nữ tử tóc trắng đánh tới, chỉ có thể thuấn di rời đi.

Mạc Vấn một lần nữa đuổi theo, khi cuộc truy đuổi kia bắt đầu thì bản thể đã lặng yên rời khỏi Thiên Cung, nhanh chóng đuổi tới Nam Thiên Môn, bản thể không thể so với Nguyên Anh, bản thể không thể nào thuấn di cự ly xa, muốn đuổi theo Thải Y đạo cô chỉ có thể sử dụng Nguyên Anh.

Mạc Vấn đã tới Nam Thiên Môn, binh sĩ giữ cửa cũng không ra mặt ngăn cản, Mạc Vấn nhanh chóng xuống trần trở lại Thượng Thanh Quan, thi thể của mẹ con Tần Vân vẫn còn ở trong đạo quán, nhất định cần phải trông nom chặt chẽ.

Thải Y đạo cô có nhiều kẻ địch trên Thiên Đình, lần này kể cũng tiện cho ả, mang theo Mạc Vấn "thăm hỏi" từng kẻ địch một, Mạc Vấn mặc dù biết mục đích của Thải Y đạo cô là gì nhưng vẫn trắng trợn phóng hỏa, không đến nửa canh giờ, toàn bộ Thiên Đình đều đã bốc cháy, tám mặt nổi khói mù mịt.

Cho tới lúc này, trong lòng hai người đều rất nghi hoặc, Thải Y đạo cô nghi hoặc vì sao không thấy Mạc Vấn mỏi mệt, mà điều Mạc Vấn nghi hoặc chính là vì sao Ngọc Đế cùng những Đại La Kim Tiên khác lại không ra mặt ngăn cản.

Sau một lúc tĩnh tâm suy nghĩ, Mạc Vấn đoán được nguyên nhân, Ngọc Đế và Đại La Kim Tiên đều có thể nhìn thấu Tam giới, động cơ thực sự của hắn không thể gạt được Ngọc Đế, sở dĩ lão không ra mặt ngăn lại vì đang suy nghĩ nên xử lý việc này như thế nào.

Lúc này điều hắn duy nhất có thể làm chính là chờ đợi Ngọc Đế ra quyết định, nhưng mà chờ đợi đồng thời vẫn còn phải tiếp tục đuổi bắt...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio